Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 566




“Ngươi thật sự muốn giúp nàng ta luyện đan sao?”

Thương Linh ở trong bóng tối nhìn thấy tư thế nghiêm túc, đàng hoàng của hắn,

cảm thấy vô cùng khó tin.

“Ta vốn cho rằng, ngươi muốn lừa lấy nguyên liệu của nàng, sau đó bỏ trốn cơ.”

Lần này Khương Thành đồng ý một cách dứt khoát như vậy, nàng cho rằng dựa

vào tích cách của tên này, chắc lại đang có âm mưu đen tối xấu xa nào đó muốn

bẫy người khác.

Thành Ca lộ ra vẻ mặt cạn lời.

“Chị gái à, trong mắt ngươi ta là người không có giới hạn, không biết chừng

mực như thế sao?”

“Lẽ nào… không phải sao?”

Khương Chưởng môn rất là bất mãn: “Sự hiểu lầm của tỷ về ta cũng quá sâu sắc

rồi thì phải?”

Đối với các thế lực thù địch như Kỳ Lân tộc, Bích Lạc Động Thiên, hắn đương

nhiên là vừa bẫy vừa cướp, hoàn toàn không từ thủ đoạn.

Nhưng Mâu Vũ không phải là kẻ địch.

Thỉnh thoảng bảo vệ quyền lợi của mình một cách lý trí, sơ múi tí teo là được

rồi.

Không thể làm chuyện gì quá tuyệt tình, không chừa cho mình đường lui được.

“Ai biết được ngươi…”

Thương Long Nữ Đế vừa dứt lời, thì phát hiện những nguyên liệu vừa nãy còn

đang bay bay kia đã tự động biến mất.

Trong quá trình này, Khương Chưởng môn đã biến ra một chiếc giường lớn, an

nhàn nằm xuống.

“Ngươi đang làm cái gì đấy?”

“Luyện đan chứ gì nữa!” Thành Ca đã nhắm nghiền mắt, gật gà gật gù ngủ một

lúc rồi.

Nhiều nguyên liệu như thế này, một ngày cũng không luyện xong được.

Hắn chắc chắn sẽ không đần độn mà ngồi như khúc gỗ ở đó đâu, ngủ một giấc

không phải ngon hơn sao?

“Sao ta chẳng nhìn thấy ngươi làm tí gì liên quan đến chuyện luyện đan vậy?”

Thương Linh đã từng nhìn thấy Tiên nhân loài người luyện đan rồi.

Nàng biết rất rõ đó là một quá trình phức tạp biết bao nhiêu, lại gian khổ biết

nhường nào, gọi là “công việc nặng nhọc, đổ mồ hôi sôi nước mắt” cũng chẳng

có gì là quá đáng.

“Ngươi đã quên mất những gì ta vừa nói rồi sao, Đại Mộng Luyện Đan Pháp

mà, đương nhiên là phải luyện trong mơ rồi.”

“Thật đấy à?”

Cho dù Thương Linh đã thấy hắn tạo ra kỳ tích rất nhiều lần, nhưng vẫn sinh ra

một loại cảm giác hoang đường, vô lý rằng “tên nhãi này chắc chắn đang chơi

xỏ lão nương” y như cũ.

Lúc này, cả đám Tiên Đế và Chuẩn Đế của Thiên Khu Các bị cách ly ở bên

ngoài đang vô cùng lo lắng, bất an.

Đan đường bị Khương Thành ngăn cách rồi, bọn họ cũng không cảm nhận được

bên trong đã xảy ra chuyện gì.

“Ta luôn cảm thấy hắn đồng ý quá dứt khoát, chắc sẽ không có bẫy gì đấy chứ?”

Mạch Phong Chuẩn Đế lo lắng không thôi.

“Đúng thế, điều kiện quá ngặt nghèo như thế này mà cũng có thể đồng ý, đáng

nghi lắm.”

“Hắn chắc sẽ không lấy hết Tiên thảo, Tiên dược rồi bí mật ngấm ngầm bỏ chạy

mất dạng đấy chư?”

Phỏng đoán của Thương Linh, cũng chính là mối lo lắng của bọn họ.

Biển nguyên liệu quý báu có thể luyện ra Tiên đan cửu phẩm này, là tích cóp

bao nhiêu năm nay của Thiên Khu Các đó.

Nếu như chớp mắt cái đã mất sạch, thì đó thật sự là tổn thất lớn đến mức hộc

máu luôn ấy chứ.

Đột nhiên có người vỗ đùi cái bép, kinh ngạc kêu lên: “Nghĩ kỹ thì, chúng ta

cũng chưa từng thấy hắn luyện Tiên đan cửu phẩm lần nào cả.”

“Đúng thế, hắn có phải là Tiên đan sư cửu phẩm hay không còn chưa dám chắc

ấy!”

Lúc này, hai vị Lang Lâm Chuẩn Đế và Giáng Hàn Chuẩn Đế cũng không ngồi

yên được nửa.

“Không được, chúng ta phải bày bố đại trận và quy luật không gian lên Đan

đường này, để đề phòng hắn bỏ trốn!”

“Ta thấy vẫn nên xông vào đó xem tình hình rồi hẵng nói!”

“Tuyệt đối không thể!”

Mâu Vũ vội vàng ngăn bọn họ lại.

“Một khi chúng ta làm ra chuyện này, thì sau này sẽ không có cơ hội hợp tác

với hắn nữa.”

Trong số những người này, người hiểu rõ Thành Ca nhất chính là nàng.

Nàng hiểu rất rõ, mặc dù tên này luôn làm việc không theo lẽ thường, nhưng lúc

cần phải nói nguyên tắc, hắn lại là người có nguyên tắc hơn bất cứ ai khác.

Nếu như không tin tưởng hắn, vậy thì chỉ có kết cục chính là đôi bên chấm dứt

mối quan hệ hợp tác.

“Nhưng mà, chuyện này quả thực quá khác thường…”

“Ta tin tưởng hắn!”

Mặc dù bây giờ Mâu Vũ mới là Chuẩn Đế Sơ kỳ, nhưng quyền phát ngôn của

nàng lại cao nhất.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản.

Thiên Khu Các có thể sừng sững không bị chế ngự như thế, không phải bởi vì

bọn họ có ba vị Chuẩn Đế.

Mà bởi vì, nàng là Luân Hồi Tiên Đế, người có thể ngang vai ngang vế với Cửu

Tuyệt Tiên Đế và Vô Hồi Ma Đế.

Mấy chục tỷ năm trước, Lang Lâm và Giáng Hàn chỉ là hậu bối lon ton theo sau

nàng mà thôi.

Bởi vì sự kiên trì này của nàng, tất cả mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi

trong lo lắng và bất an.

Trên thực tế, lần này trong lòng Mâu Vũ cũng không nắm chắc được điều gì.

Điều duy nhất mà nàng có thể chắc chắn, chính là Khương Thành sẽ không bội

ước, làm ra mấy chuyện như ôm nguyên liệu bỏ trốn.

Nhưng rốt cuộc kỹ thuật luyện đan của hắn có mạnh như hắn nói hay không, thì

vẫn phải đặt một dấu hỏi chấm.

Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi khắc khoải này.

Đối với đám Tiên nhân đã sống hàng chục tỷ năm này, thời gian mười mấy ngày

vốn dĩ còn không bằng một cái búng tay.

Nhưng mà bây giờ, ai nấy đều cảm thấy mỗi ngày dài như một năm vậy.

Phảng phất dường như, mỗi một giây chờ đợi, đều là sự giày vò, hành hạ, đều sẽ

xuất hiện vô vàng những biến số.

“Kiên nhẫn một chút, vốn dĩ luyện đan cũng là một việc dài đằng đẵng rồi.”

Lang Lâm Tiên Đế cười khổ: “Mấy trăm ngàn năm này cũng không dễ đợi

đâu!”

Giáng Hàn Tiên Đế cũng than thở: “Suy cho cùng cũng là nguyên liệu tích cóp

bao nhiêu năm nay, cứ như thế mà giao vào tay một kẻ không rõ gốc gác, bọn ta

cũng không thể không lo lắng, sốt ruột!”

Mâu Vũ hồi tưởng lại tình cảnh luyện đan trong Ngộ Đạo Tiên Thụ năm đó,

không kìm được mà mỉm cười.

“Yên tâm đi, nếu không nằm ngoài dự đoán của ta, thì hắn không cần đến mấy

trăm ngàn năm đâu, nhiều nhất chục ngàn năm, chắc là có thể xuất quan được

rồi.”

“Nhanh vậy sao?”

Hai vị Tiên Đế và một đám Chuẩn Đế đều vô cùng kinh ngạc.

Lần này nguyên liệu cực kỳ nhiều, đủ để phải mở lò hơn chục ngàn lần ấy chứ?

Chục ngàn năm đã có thể xuất quan, như thế chẳng phải là một năm đã luyện

xong một lò sao?

Mâu Vũ gật gật đầu: “Không sai. Ta nhớ trước kia hắn luyện một lò Thái Hồn

Hồi Trần Đan Bát phẩm chỉ mất có 64 ngày!”

“Cái gì?”

Câu nói này, đã khiến hai vị Tiên đan sư bát phẩm của Thiên Khu Các sốc luôn.

“Chỉ dùng hết 64 ngày?”

“Thái Hồn Hồi Trần Đan không dễ tinh luyện đâu!”

Nếu như đổi thành hai người bọn họ ra tay, chưa đến ba đến năm năm thì cũng

không luyện ra được.

“Hội trưởng, ngươi không phải đang đùa bọn ta đấy chứ?”

“Chuyện này cũng hơi khoa trương một chút rồi đấy…”

Đôi mày xinh đẹp của Mâu Vũ nhướng lên, khẽ liếc một cái: “Chính mắt ta nhìn

thấy!”

Nàng vừa mới dứt lời, ở bên trong, Thành Ca đã giải trừ kết giới và cấm chế,

mở cánh cửa của Đan đường ra.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mới qua được nửa tháng thôi!

Sao đã ra ngoài rồi?

“Khương Chưởng môn, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lang Lâm Tiên Đế vô cùng quan tâm lô nguyên liệu đó, hắn là người đầu tiên

vội vàng xông lên: “Lẽ nào tinh luyện thất bại rồi sao?”

“Những nguyên liệu kia vẫn còn chứ?”

Trong thời gian ngắn như thế, thất bại một lần cũng không sao, một lò cũng

không dùng hết bao nhiêu nguyên liệu.

Chỉ cần những nguyên liệu khác vẫn còn nguyên vẹn là được rồi.

Thanh Ca xòe tay: “Nguyên liệu đã dùng hết rồi.”

“Cái gì!”

Hai vị Tiên Đế và tất cả các Chuẩn Đế khác đều lo lắng đến mức nhảy dựng lên.

“Ngươi, ngươi điên rồi sao?”

“Sao ngươi có thể lãng phí nguyên liệu như thế?”

“Mới có mười mấy ngày, cho dù thất bại, cũng không thể dùng hết nhiều

nguyên liệu như thế được?”

“Là ngươi cố ý làm hỏng hết Tiên dược và Tiên thảo của bọn ta đúng không?”

“Quá đáng quá rồi đấy nhé…”

Nếu như không phải vì Thành Ca có thân phận là Kiếp tâm, bọn hắn đã tức đến

mức tẩn cho hắn một trận ngay tại chỗ rồi.

Đến Mâu Vũ cũng suýt chút nữa đã sụp đổ.

Chẳng lẽ lần này nàng thật sự đã quá tin tưởng vào nhân phẩm của hắn rồi?

“Ngươi…”

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy, nhưng chợt phát hiện ra nàng lại

không thể nói ra bất cứ lời nào để trách hắn.

Chỉ cảm thấy một sự thất vọng cực kỳ to lớn bao phủ trong lòng nàng, sự tin

tưởng của nàng đã đặt nhầm chỗ rồi…

Luyện không thành cũng chẳng sao, tại sao lại cố ý làm hỏng hết nhiều nguyên

liệu quý báu của ta như thế?

“Ai nói ta làm hỏng hết Tiên thảo với nguyên liệu?”

Thành Ca hơi mỉm cười, cũng không đợi người khác nói gì nữa, khua khua tay.

Ngay tức khắc, mười hai ngàn bình dược khác nhau, gọn gàng, ngăn nắp, bay

giữa không trung.

“Không phụ sự kỳ vọng của các vị, ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi.”