Ngay khi Khương Thành đang suy nghĩ tìm cách nói uyển chuyển, Lâm Ninh đã
từ trong đám người đi đến chổ hắn.
Sau đó, khom người hành lễ.
“Chưởng môn, ta muốn bái ngươi làm thầy, có thể không?”
Trong mắt nàng mang theo một loại tình cảm mong đợi và ngưỡng mộ mãnh
liệt.
“Ngươi còn nhỏ….”
“Ế,?”
Hóa ra không phải là tỏ tình, mà là bái sư, Thành ca suýt thì hố rồi.
Chỉ có thể nhất thời sửa miệng: “Ngươi muốn bái ta làm thầy, cái này….”
Hắn không muốn thu đệ tử đâu.
Mặc dù Lâm Ninh có dung mạo rất xinh đẹp, thiên phú cũng rất cao, nhưng
Khương Thành không có thời gian dạy đệ tử.
Hắn chỉ là có chút rối rắm không biết nên chọn lựa từ ngữ như thế nào để từ
chối.
Đối với người của mình, hắn vẫn là rất để ý đến có chút lo lắng, nếu trực tiếp từ
chối sẽ làm trái tim của cô nương này bị tổn thương.
Cũng may có Kỷ Linh Lam đứng lên.
“Lâm Ninh, nếu như ngươi bái chưởng môn làm thầy vậy thì sẽ làm rối loạn bối
phận!”
Không sai, nếu Lâm Ninh trở thành đồ đệ của Khương Thành vậy thì nàng sẽ
biến thành ngang hàng với trưởng lão rồi.
So với năm mươi ba đệ tử nhập môn cùng lúc, bối phận của nàng đã cao hơn,
dường như không hợp lẽ thường.
Khương Thành đang lo lắng không tìm được lí do, vội vàng nói tiếp câu này.
“Đúng vậy, rối loạn bối phận sẽ không tốt, ngươi vẫn nên bái Kỷ Linh Hàm
trưởng lão làm thầy đi.”
Chưởng môn tự mình lên tiếng, Lâm Ninh cũng chỉ có thể nghe theo.
Nhưng nhìn có vẻ vẫn là không tình nguyện.
“Sớm muộn nàng cũng sẽ bị ta vượt qua….”
Mặc dù lời này nói rất nhỏ, nhưng mỗi người trong điện đều là tu sĩ làm sao có
thể không nghe thấy chứ?
Khương Thành giật giật khóe miệng, thầm nghĩ cô nương này cũng thật nhanh
miệng?
Thẳng thắn mà nói chính là Kỷ Linh Hàm không xứng đáng làm sư phụ của
ngươi.
Tuy rằng Kỷ Linh Hàm là một người tốt tính nhưng vẫn bị chọc giận không
nhẹ.
“Chờ ngày ngươi có thể thực sự vượt qua ta, ta sẽ tự mình tiến cử ngươi với
chưởng môn! Đến lúc đó ngươi làm đại sư tỷ cũng không có vấn đề gì.”
Đm, xong rồi xong rồi không cần xúc động như vậy nha.
Một đám người La Viễn và Ấn Tiểu Tuyết cùng nhau âm thầm cười trộm,
không ngờ cũng có một ngày Kỷ sư tỷ lại bị người khác chọc giận.
Lâm Ninh còn xác nhận một lần.
“Thật không?”
“Kỷ Linh Hàm ta còn chưa có thất hứa bao giờ, chưởng môn làm chứng cho
bọn ta đi!”
“Được rồi, đợi đến lúc ta vượt qua ngươi, ta sẽ bái chưởng môn làm thầy!”
“Một lời đã định!”
Khương Thành cạn lời.
Hai nữ nhân các ngươi tranh của các ngươi đi, sao lại phải lôi ta xuống nước
chứ?
Hơn nữa ta cũng không có đáp ứng sau này sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Tại sao tự nhiên lại biến thành sự thật trước mắt này? Cũng không cần hỏi qua ý
kiến của ta sao?
Tình thế này không tốt.
Thành ca đột nhiên cảm thấy có chút khủng hoảng, hai nữ nhân có thiên phú dị
bẩm này về sau sẽ không dần dần biến chưởng môn như hắn trở thành không có
quyền lực gì cả chứ?
Không được!
Loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh.
Không phải bởi vì quyền lực, mà là bởi vì…. thật mất mặt.
Cuối cùng, Lâm Ninh quỳ bái Kỷ Linh Hàm, tạm thời chấp nhận làm đồ đệ của
nàng.
Một màn đại điển cho tân đệ tử nhập môn này mới chính thức kết thúc.
Những trưởng lão khác đều dẫn đồ đệ của mình đi xung quanh để làm quen với
địa hình của sơn môn, một đường đều là tiếng cười nói vui vẻ, không khí hòa
hợp.
Chỉ duy nhất có bốn thầy trò Kỷ Linh Hàm là có hơi vi diệu.
Sau khi làm quen một chút, Kỷ Linh Hàm đã truyền một bộ công pháp cho hai
nữ đệ tử khác là Hoắc Nam và Hàn Văn Nhược, đồng thời nói về những điều
cốt yếu trong đó.
Sau đó để cho các nàng chọn một cái hang động có linh khí nồng đậm trên đỉnh
núi gần đó tự mình luyện tập một đoạn thời gian trước.
Để hai người đệ tử này rời đi, trên ngọn núi này chỉ còn lại hai người là nàng và
Lâm Ninh.
“Đây là Tử Diễm Tâm Kinh mà chưởng môn có được từ Xích Nhật tông, là
công pháp cao cấp nhất của Phi Tiên môn chúng ta.
“Ngoài ra còn có phần kiếm quyết này, là Đại Nhật Liệt Diễm kiếm, cũng là võ
kỹ có uy lực cực mạnh của Phi Tiên môn.”
“Nếu như ngươi có cái gì không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thỉnh giáo
ta.”
Kỷ Linh Hàm cũng không bởi vì chuyện lúc trước mà cố ý che giấu cho riêng
mình, những thứ lấy ra đều là những thứ tốt nhất ở thời điểm hiện tại.
Lòng dạ của nàng từ trước đến nay đều rộng rãi, không tồn tại cái gì mà cố ý
làm khó dễ đồ đệ.
Thế cho nên khi Lâm Ninh tiếp nhận hai phần ngọc giản đều có chút bất ngờ.
“Ngươi thật sự không sợ ta vượt qua ngươi sao?”
“Dựa vào tu vi hiện tại của ngươi nói ra câu này không cảm thấy đỏ mặt sao?”
“Thế sao? Hôm nay là ngươi cố ý đúng không?”
Nhắc đến chuyện này Lâm Ninh cũng rất tức giận.
“Nếu không phải do ngươi đứng ra ngang ngược cản trở, hắn ỡm ờ như vậy đã
bị ta cưỡng ép bái sư được rồi! Rõ ràng ngươi chính là không muốn ta đến gần
hắn!”
Kỷ Linh Hàm đáp lại cũng không chút khách khí: “Không sai, ta chính là cố ý,
đừng cho rằng ta nhìn không ra tâm tư của ngươi, đừng mơ tưởng đến những
người không thuộc về ngươi!”
“Vậy ngươi cứ chờ đi, dù sao từ hôm nay trở đi ta đã nhận định là hắn, ai cũng
đừng hòng đoạt đi, bao gồm cả ngươi, sư phụ tạm thời!”
“Vậy ngươi cứ tiếp tục nằm mơ đi.”
Kỷ Linh Hàm nhẹ giọng cười, nhẹ nhàng lướt qua.
Ta có linh giáp cửu giai Lam Ngọc Khinh Tiên Y do đích thân chưởng môn
tặng, ta đã lấy ra khoe khoang chưa?
Nếu Khương Thành ở hiện trường nghe thấy đối thoại của hai nữ nhân này, nhất
định sẽ nảy sinh ấn tượng mới về các nàng.
Tâm cơ quá sâu, thật là đáng sợ, Thành ca run rẩy.
Sau khi hai nữ nhân này tách nhau ra liền tiến vào trạng thái bế quan khổ luyện.
Bên kia, Khương Thành đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Dựa theo nhiệm vụ lúc đầu của hệ thống, thống nhất tam giới, chắc chắn sẽ
không thể ở yên trong một cái Thanh Lan phủ nhỏ nhoi được.
Thế giới tu luyện chính là như vậy, muốn tiếp tục phát triển, muốn nhận được
càng nhiều tài nguyên hơn, ngươi bắt buộc phải khuếch trương hơn nữa.
“Tiểu tử, hôm nay thật ra ngươi cũng rất nổi bật nha!”
Tam Nhãn Hổ đột nhiên xông ra.
Đại điển lúc trước nó khinh thường tham dự, không muốn trợ uy cho Khương
Thành.
Mà Khương Thành cũng không có thất vọng, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cảm thấy bộ dáng hiện tại của Tam Nhãn Hổ này rất không uy mãnh, làm
Linh thú hộ tông rất mất mặt, giới thiệu cho các tân đệ tử ngược lại sẽ phản tác
dụng.
“Nổi bật nho nhỏ mà thôi, dù sao thì mỗi ngày ta đều đứng ở nơi đầu sóng ngọn
gió, đã quen rồi.”
Tam Nhãn Hổ thề đây là lần đầu tiên trong đời nó nhìn thấy một kẻ ra vẻ đến
vậy.
“Nếu ta nói cho ngươi, kẻ bị ngươi đuổi đi ngày hôm nay là Linh Đài bát trọng,
ngươi còn có thể cười được không?”
Tu vi của Tề Thương có thể qua mắt được người khác, nhưng không gạt được
Yêu Vương như nó, cho dù là lúc đó nó không có mặt.
Nói xong câu đó, nó cũng rất chờ mong nhìn thấy phản ứng của Khương Thành.
Quả nhiên Khương Thành thật sự đứng bật dậy.
“Ý của ngươi là hắn ẩn giấu tu vi?”
“Đương nhiên, hắn nhất định là có mưu đồ, kẻ này đến đây là muốn gây bất lợi
cho Phi Tiên môn, ngươi lại để cho hắn chạy, ha ha ha ha….”
Tam Nhãn Hổ đắc ý lắc lắc đầu, dù sao nó cũng là thống lĩnh của cả bộ tộc, loại
âm mưu này không thể gạt được nó.
Nó cố ý không nhắc nhở Khương Thành chính là vì muốn nhìn thấy hắn gặp xui
xẻo.
Hối hận rồi sao?
Để cho một kẻ thù nguy hiểm như vậy chạy thoát, sau này ngươi sẽ gặp nạn!
Khương Thành thoạt nhìn có vẻ rất lo lắng, vội vàng hỏi.
“Ngươi xác định hắn muốn gây bất lợi cho Phi Tiên môn sao?”
Nội tâm của Tam Nhãn Hổ vô cùng sảng khoái.
“Tiểu tử, dùng đầu của ngươi cẩn thận nghĩ lại, tu vi của hắn so với ngươi còn
tốt hơn, lại trẻ tuổi, dựa vào cái gì muốn bái nhập Phi Tiên môn? Hiển nhiên
hắn là người do một thế lực thù địch nào đó với ngươi phái tới.”
“Vậy ngươi cảm thấy nên là thế lực nào?”