Kỷ Linh hàm nhận lấy “lễ vật” thì đồng nghĩa với việc Phi Tiên môn “liên
minh” với Thương Long tộc đã được xác định rồi.
Sau đó, nàng nghiêm túc nhanh chóng sắp xếp chuyện này.
Đầu tiên là phái người báo tin cho Kim Long tộc rằng bản thân họ sẽ rời khỏi
nơi này.
Ngoài ra còn phái người báo tin cho đám người La Viễn, Tần Sướng, Đường
Như ở tiền tuyến hai giới Tiên Ma, để họ nhanh chóng phản hồi lại.
Cuối cùng thì còn phải phái người báo tin cho bên Phượng tộc, kể việc liên
minh này cho Lâm Ninh được biết.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, cuối cùng bây giờ mới thu dọn rồi khởi
hành.
Trước khi lên đường, nàng lặng lẽ gọi Đan Thái và Ngụy Miêu tới.
“Ta cứ cảm thấy lòng tốt của tên Cửu Văn Thương Long kia cứ là lạ thế nào ấy,
liệu trong chuyện này còn có ẩn tình gì không?”
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn cảm thấy chuyện nào không thể tin được.
Nhưng Mạc tiên nhân khôn khéo như vậy, nàng cũng biết rõ, chắc chắn sẽ
không hỏi ra được gì từ chỗ của hắn.
Hai người đều rụt rụt cổ đối diện với ánh mắt ép hỏi của nàng.
“Đâu có đâu.”
“Thật sự không có gì mà, Mạc trưởng lão đã nói toàn bộ sự thật rồi đó.”
“Đó chỉ là một cuộc liên minh bình thường thôi mà, sư tỷ, ngươi đừng nghĩ linh
tinh nữa.”
“Long tộc không cần dùng đến tiên khí và tiên bảo, chúng ta lại coi nó là bảo
vật, trong mắt của bọn họ, mấy thứ đó chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.”
“Thật sao?”
Kỷ Linh Hàm chau mày, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
“Vậy ta hỏi người, liệu Lâm Ninh ở bên Phượng tộc có được coi trọng như vậy
không hả?”
Đan Thái trả lời theo bản năng: “Đương nhiên rồi, chẳng phải đã ngộ giống hệt
như công chúa Phượng tộc hay sao?”
“Cái này…”
Nói thật thì Lâm Ninh cũng chỉ được mấy kẻ quyền cao chức trọng bên Phượng
tộc thưởng cho một món tiên kiếm bát giai thôi.
Bây giờ tiên giáp vẫn chỉ là thất giai.
Không phải là do Phượng tộc keo kiệt, cũng không phải trong lịch sử bọn họ
không hề chiếm được món bảo vật cao cấp nào cả.
Mà là bởi vì cho dù bọn họ không dùng tới thứ đồ đó thì vẫn có thể dùng nó để
đổi những tài nguyên mà yêu tộc có thể dùng với hai giới Tiên Ma.
Tiên giới có Thiên Khu các – một tổ chức kinh doanh xuyên suốt sáu thế giới.
Hoàn toàn không hề tồn tại cách nói như kiểu đống sắt vụn gì đó.
Bất kể là tiên khí bát giai, cửu giai, hay tiên bảo cực phẩm thì đều là những báu
vật hiếm có ở thế giới này, hoàn toàn không thể dùng tiền bạc để cân đo đong
đếm.
Cho nên cho dù Lâm Ninh có được bên Phượng tộc yêu thương đến mức nào đi
chăng nữa thì cũng chỉ được ban thưởng môn thanh tiên kiếm bát giai mà thôi.
“Mà chỉ vì muốn trở thành đồng minh mà tên Cửu Văn Thương Long kia lại
tặng nhiều tiên khí bát giai như vậy, thậm chí còn có cả tiên kiếm cửu giai.”
“Nói ra rồi, chính các ngươi cũng tin được sao?”
Kỷ Linh Hàm từng bước ép sát, mồ hôi lạnh phía sau lưng Đan Thái và Ngụy
Miêu chảy ròng ròng.
“Huống chi trước khi tặng nhiều bảo vật như vậy, thậm chí hắn còn chưa từng
gặp chúng ta lần nào, hoàn toàn không hề lo lắng rằng chúng ta sẽ đổi ý.”
“Các ngươi cảm thấy suy nghĩ của Cửu Văn Thương Long rất đơn giản, còn
cảm thấy ta dễ lừa hả?”
Giọng điệu của nàng không hề nghiêm khắc, thần thái cũng chẳng nghiêm nghị,
chẳng qua có chút phân tích nhằm thúc đẩy trong lời nói đó thôi.
Khí tức xung quanh cũng chẳng hề trở nên lạnh lẽo, cũng không có ma khí lượn
lờ.
Nhưng mà lại khiến Đan Thái và Ngụy Miêu sợ đến run lẩy bẩy.
Trước khi đến yêu giới thì Kỷ Linh Hàm đã là Chuẩn Đế rồi, là kẻ đứng đầu Phi
Tiên môn, bây giờ đã là Chuẩn Đế hậu kỳ.
Vì để có thể sinh tồn giữa những kẽ hở của thượng tiên giới, nàng đã phải một
mình đối mặt với áp lực của vô số Ma Đế và Yêu Đế.
Vì để đột phá vòng vây của hai giới Tiên Ma, nàng đã từng chiến đấu trong
những trận chiến đẫm máu, từng giết vô số Tiên tu Ma tu.
Những ngày tháng Khương chưởng môn không có ở đây, nàng chính là trụ cột
của tất cả mọi người.
Nếu như không có nàng dẫn dắt thì e rằng 152 người còn sống sót đến tận bây
giờ cũng chỉ còn chưa đến 15 người.
Vì để sống sót, không phải nàng chưa từng dùng những thủ đoạn của Ma tu.
Trước khi Thành ca lên tới đây, người mà hai giới Tiên Ma ghen ghét đố kị và
thống hận nhất chính là nàng.
Thậm chí nàng không cần dùng đến ánh mắt mà chỉ cần mấy ý nghĩ thôi cũng
có thể đem đến cho người khác một nỗi sợ từ tận sâu thẳm đáy lòng.
Hai người chỉ cảm thấy tiên hồn của bản thân như đang bị hai bàn tay ma quỷ
vô hình chi phối, không thể chuyển mình được.
“Chưởng môn…”
“Sư tỷ, tha cho bọn ta đi mà!”
“Bọn ta cũng bó tay rồi…”
Hiển nhiên câu trả lời như vậy không thể làm Kỷ Linh Hàm hài lòng.
Thời khắc quan trọng, Đan Thái chỉ đành hét to: “Dù sao thì vị Thương Long
Đại Đế kia không hề có ý xấu gì với chúng ta, ta lấy cái đầu này của ta để đảm
bảo!”
“Mấy năm nay, bọn ta đã từng hại người nhà mình bao giờ chưa?”
Cuối cùng bóng tối và áp lực cũng chầm chậm lui xuống.
“Vậy sao…”
Kỷ Linh Hàm không hề ép hỏi tiếp nữa mà lại dứt khoát lựa chọn từ bỏ.
Một ngày sau, cuối cùng Thành ca cũng được gặp em gái Hàm mà hắn ngày
đêm nhớ thương kia, phía sau nàng còn dẫn theo năm mươi đệ tử khác đã từng
sớm chiều sát cánh bên hắn.
Nếu không phải đang ở trong hình dạng chân thân Thương Long này thì hắn
hận không thể xông lên ôm nàng một cái.
“Ha ha ha, Kỷ chưởng môn và chư vị Phi Tiên môn tới Thương Long cốc của ta
đúng là như khách quý tới thăm nhà.”
Đám Mạc Trần, Đan Thái và Ngụy Miêu ở phía đối diện âm thầm phỉ nhổ.
Ngươi vẫn giỏi giả vờ thật đấy.
“Lần đầu gặp mặt Thương Long Đại Đế. Đề nghị hợp tác của ngươi, bọn ta đã
đồng ý.”
“Đồng thời cũng vô cùng cảm ơn món quà của ngươi!”
Kỷ Linh Hàm tỏ vẻ khiêm tốn không hề hống hách, đồng thời cũng vừa lịch sự
vừa nhã nhặn.
Thành âm thầm cười trong lòng, bây giờ Tiểu Hàm có phong thái chủ nhân của
một môn phái ghê nhỉ.
“Được rồi được rồi, chúng ta hợp tác với nhau chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ…”
Nói xong, hắn quen tay duỗi cái móng vuốt kia ra cầm lấy bàn tay xinh đẹp của
nàng.
Mặc dù đang ở trong hình dạng Long tộc, cơ mà sau khi hình thể thu nhỏ bằng
một người lớn bình thường thì động tác này không hề khó.
Chẳng qua là ý nghĩa lại không hề giống như vậy.
Đám ngược Thương Tật, Thương Khung và Dực Long đều biết quan hệ của hắn
với Phi Tiên môn nên vẫn hiểu được.
Cơ mà đám đệ tử Phi Tiên môn ở đối diện lại tỏ vẻ kinh ngạc.
Cái này…
Cho dù là hợp tác thì cũng không cần khoác tay thân mật như thế đâu chứ?
Chẳng lẽ tên Thương Long này có ý định gì với Kỷ sư tỷ nên ra tay với nàng
hả?
Không thể được!
Người duy nhất có thể xứng với Kỷ sư tỷ chỉ có mình Khương chưởng môn đã
mất tích rất lâu rồi thôi.
Không đợi Kỷ Linh Hàm phản ứng lại, mấy đệ tử đã phi lên phía trước, tỏ vẻ
hân hoan phấn khởi tách hai người ta.
“Ha ha ha, Thương Long Đại Đế, bọn ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu rồi.”
“Hy vọng sau này chúng ta có thể thân thiết hơn nữa.”
“Đúng vậy, chúng ta muốn thảo luận với ngươi vài vấn đề tu luyện, không biết
ngươi có thể chỉ giáo không?”
Việc này khiến Thành ca tức nổ cả phổi.
Chỉ giáo cái đầu ngươi!
Các ngươi không biết xem bầu không khí à, có mù không đấy?
Được rồi, anh đây ghim!
Sau này có trái đắng đợi các ngươi đấy.
Nhưng mà hắn cũng nhận ra, bây giờ bản thân đã đổi thân phận rồi, quả thật là
phải chú ý một chút.
Haizz, cái này có được coi là tự làm tự chịu không nhỉ?
Một đoàn người nhanh chóng tiến vào trụ sở Phi Tiên môn ở sâu bên trong
Thương Long cốc.
Sau khi nhìn thấy Kỷ sư tổ chân nhân, đám người Phi Tiên môn như Nguyên
Chân Nguyên Thịnh Nguyên Thù đều rơm rớm nước mắt, lao nhanh đến bái
kiến vị sư tổ này.
Thậm chí một vài đệ tử vì việc này mà suýt ngất đi.
Cảnh tượng này cứ như là những đứa con thất lạc bao năm tìm lại được bố mẹ,
vừa khóc vừa cười.
Thành ca đứng ở phía sau mà chậc lưỡi.
Sao mà một tổ sư gia sáng lập môn phái như hắn còn chẳng máu mặt bằng nàng
thế này.
Sau cuộc hội ngộ, Kỷ Linh Hàm lại cảm ơn sự “giúp đỡ” của hắn một lần nữa.
Là một Thương Long Đại Đế, Thành ca cũng chẳng có tư cách gì mà ở bên nãy
mãi được, chỉ đành trở về trong cung điện Thương Long ở vùng đất tổ.
Mà ở bên kia, ba người Mạc Trần, Đan Thái và Ngụy Miêu lại tập hợp với
nhau.
“Hài cốt của đám đệ tử không may chết trận kia, chúng ta phải nhanh chóng đưa
đến tay Khương chưởng môn để hắn còn hồi sinh.”
“Đúng vậy, việc này không thể chậm trễ được!”