“Cái này…”
Nguyên Thù thật sự không nhịn được.
“Khương lão tổ, có phải vị trí mà ngươi ngồi không thích hợp lắm không?”
Quả thật Khương lão tổ là người đã tạo ra một loạt kỳ tích, cũng chẳng ngoa khi
nói rằng hắn là người tái tạo lại cả Phi Tiên môn.
Bọn họ cực kỳ kính trọng hắn.
Nhưng mà cũng cần phải để ý tôn ti trật tự chứ.
Suy cho cùng thì đây là điều mà tông môn nào cũng rất coi trọng mà, đúng
không?
Đáng lẽ Mạc Trần, Đan Thái còn đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên sửng sốt.
Sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc: “Lẽ nào ngươi không biết vị Khương
lão tổ này là ai ư?”
Hả?
Vấn đề này, trừ Nguyên Chân và Nguyên Thịnh ra, những người khác cũng
chẳng hiểu gì.
Thấy dáng vẻ như này của họ, ba người đều không khỏi bật cười.
“Các ngươi cũng bị che mắt kỹ càng thật đấy?”
Đan Thái lắc đầu bật cười: “Nói thật cho các ngươi biết, Khương chưởng môn
mới là tổ sư gia sáng lập nên môn phái ta, bao gồm cả Kỷ sư tỷ và tất cả mọi
người ở đây đều là hậu bối của hắn.”
“Vị trí này, chẳng lẽ hắn không thể ngồi được sao?”
“Các ngươi hồ đồ thật đấy, nếu như không phải lão nhân gia dẫn dắt thì mười
mấy vạn người các ngươi có thể cùng nhau phi thăng hết ư?”
“Các ngươi cho rằng còn ai có thể làm chuyện nghịch thiên như này nữa?”
Mấy lời nói đơn giản như này, trong mắt bọn họ lại hệt như sét đánh ngang tai.
Đánh đến mức tất cả mọi người đều ngây người, há mồm trợn mắt.
Cái gì cơ?
Hóa ra vị Khương lão tổ này chính là tổ sư gia sáng lập môn phải ư?
Hóa ra Kỷ sư tổ không phải chưởng môn đời đầu tiên ư?
Hóa ra ngay từ đầu, một Khương lão tổ mà mọi người cho rằng là một kẻ lừa
đảo, thật ra địa vị lại là cao nhất ư?
Cấp bậc cao nhất mà họ suy đoán lúc đầu cũng chỉ là một trong những sư tổ đời
thứ hai mà thôi.
Nằm mơ cũng không ngờ rằng, lại là vị trí cao nhất.
Cho nên thật ra khoảng thời gian này, bản thân vẫn luôn ở cũng một người có
thân phận cao quý nhất trong Phi Tiên môn ư?
Đám trưởng lão Nguyên Thù cuối cùng cũng hiểu vì sao ngay từ đầu chưởng
môn và đại trưởng lão lại tin tưởng như vậy rồi.
Cả Phi Tiên môn này là do hắn sáng lập, không tin tưởng hắn thì tin tưởng ai
được nữa?
Đù má nếu đổi thành bản thân, có khi bọn họ còn cuồng tín hơn cả bọn họ ấy
chứ!
Không được, đợi sau khi hội nghị này kết thúc, bọn họ nhất định phải để hai
người kia cho tất cả mọi người một lời giải thích rõ ràng!
Mà Cổ Thanh Ngọc ù cả tai, trong đầu hỗn loạn cả lên.
Người mà nàng từng hận trước đây là một sư tổ sáng lập môn phái ư?
Thảo nào sư phụ hoàn toàn không ủng hộ bản thân nàng…
Nếu như còn bảo vệ bản thân thì chắc phải là thật sự khi sư diệt tổ à.
“Được rồi được rồi…”
Thành ca nhìn còn số mấy chục vạn giá trị kinh sợ vừa mới hốt được, tỏ vẻ thôi
có còn hơn không.
“Nói vào việc chính đi.”
“Lần này sau khi các ngươi quay về, hãy bảo Kỷ Linh Hàm các nàng chuyển
qua đây đi.”
“Tiên nguyên chi khí trong Long cốc này nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều,
thích hợp để mọi người tu luyện hơn.”
“Vâng!”
Mạc Trần vui vẻ nhận lệnh.
Những người khác cũng cực kì vui mừng khi biết rằng bản thân sắp được gặp
rất nhiều sư tổ khác.
Nguyên Chân ở bên cạnh vừa tò mò vừa mong đợi hỏi: “Mạc sư tổ, không biết
cảnh giới bây giờ của ngươi là gì?”
Câu hỏi này lại khiến tất cả mọi người ở đây dỏng tai lên nghe.
Rốt cuộc bây giờ các sư tổ đã mạnh tới mức nào, điều này liên quan đến cả địa
vị và sự phát triển của Phi Tiên môn trong tương lai.
Mạc Trần đắc ý vuốt râu: “Bây giờ lão hủ đã là Chuẩn Đế trung kỳ rồi!”
“Oa!”
Mọi người kinh ngạc hô lên, đến cả các trưởng lão cũng khua tay múa chân.
“Mạc lão tổ uy vũ!”
“Chuẩn Đế đó, ha ha! Phi Tiên môn chúng ta cũng có Chuẩn Đế cho riêng mình
rồi!”
“Hơn nữa còn là Chuẩn Đế trung kỳ!”
Cái đùi này to ghê, vừa lên tới đây đã có Chuẩn Đế che chở, trong lòng ai nấy
đều cảm thấy lâng lâng!
Mạc Trần lại chỉ Đan Thái và Ngụy Miêu, nhếch mép nói.
“Còn hai tên này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lăn lộn biết bao nhiêu năm
mà vẫn chỉ là Ma Vương cửu phẩm, đúng là đã phụ sự bồi dưỡng của Khương
chưởng môn rồi.”
Hắn vừa dứt lời, đám Ma Vương như Tiêu Hỗn, Sát Lợi đứng ở bên cạnh cạn
lời.
Lão già nhà ngươi cố ý đúng không?
Con mẹ nó, Ma Vương cửu phẩm thì làm sao hả, ăn mất miếng cơm nào nhà
ngươi hả?
Cho dù ở bất cứ nơi nào của tiên giới thì cũng được coi là lão đại của một
phương đấy chứ?
Đáng lẽ Đan Thái và Ngụy Miêu còn đang muốn đứng ra làm màu trước mặt
đám hậu bối này, kết quả bị Mạc tiên nhân chơi một vố, ngược lại còn rất xấu
hổ, không dám ho he gì nữa.
Nhưng mà đám môn nhân kia thì cực kỳ nể mặt.
Lại là một tràng hoan hô nữa.
Biết bao năm rồi Phi Tiên môn mới xuất hiện cao thủ cấp Tiên Vương, lại còn là
Ma Vương cửu phẩm, mọi người đều rất kinh ngạc với vui mừng, làm gì có
chuyện thất vọng.
“Vậy còn Kỷ sư tổ thì sao? Cảnh giới bây giờ của nàng là gì vậy?”
Trong mắt của đám người Phi Tiên môn, địa vị của Kỷ Linh Hàm lúc nào cũng
là vị trí thứ nhất.
Cho dù Thành ca – vị sư tổ sáng lập môn phái, muốn lay chuyển được địa vị
này, e rằng phải mất một khoảng thời gian nữa cơ.
Suy cho cùng hình tượng chí cao vô thượng của nàng đã tồn tại trong tim mọi
người cả hàng trăm hàng vạn rồi.
Nhắc đến Kỷ Linh Hàm, gương mặt già nua của Mạc Trần cũng không khỏi đỏ
lên.
“Khụ, nàng đã là Chuẩn Đế hậu kỳ rồi.”
Oa!
Không chỉ tất cả môn nhân, ngay cả đám người Tiêu Hỗn, Tịch Vân cũng bị giật
mình.
Chuẩn Đế hậu kỳ, vậy thì chẳng còn cách Ma Đế bao xa nữa.
Tu luyện kiểu gì vậy?
Cũng đáng sợ quá rồi đấy?
Mạc Trần lại bổ sung thêm một câu: “Có hai người là Chuẩn Đế hậu kỳ, ngoài
Kỷ Linh Hàm ra còn có một người khác là Lâm Ninh nữa.”
Đến cả Thành ca cũng hơi ngạc nhiên.
Theo đúng lẽ thường thì lúc đó bản thân đã thăng cấp toàn bộ tư chất của đệ tử
đời thứ hai lên nhất đẳng rồi, đều đã là Tử Kim Ma Thể giống hệt nhau.
Tại sao người mạnh nhất vẫn là hai nàng?
Lẽ nào trong đó còn có cả nguyên nhân do định mệnh ư?
Tiếng hoan hô của tất cả môn nhân Phi Tiên môn lại vang lên một lần nữa.
Hai vị Chuẩn Đế hậu kỳ cho bọn họ niềm tin tưởng vô hạn.
Mặc dù sau khi đến thượng tiên giới, các tổ sư đều bị chết và thương nặng,
nhưng mà những người còn sót lại kia đều là những cái đùi lớn vượt qua cả
tưởng tượng của họ.
“Tốt quá rồi!”
“Ta thật muốn nhanh chóng gặp được Kỷ sư tổ và Lâm sư tổ!”
“Ta cũng vậy, ha ha! Chuẩn Đế hậu kỳ, sau này chúng ta không cần sợ gì nữa
rồi.”
“Đừng quên là chúng ta còn có cả tổ sư gia sáng lập môn phái nữa, chắc là lão
nhân gia hắn phải là Tiên Đế ấy chứ?”
“Có lẽ vậy!”
Ngay lập tức, ánh mắt nhìn Thành ca của rất nhiều đệ tử đã trở nên sùng bái hơn
nhiều.
Suy cho cùng hậu bối đã lợi hại như vậy, tiền bối như hắn chắc chắn còn lợi hại
hơn!
Điều này khiến Thành ca đỏ cả mặt, anh đây vẫn chỉ là Tiên Vương bát phẩm
thôi.
Hơn nữa đây còn là kết quả mà hệ thống đã mở đường cho…
Nếu bây giờ đánh một trận với Kỷ Linh Hàm, bản thân mà không dùng hack hồi
sinh thì e rằng còn chẳng đánh lại nàng, làm gì cái lý đã nói ở trước đó cơ chứ?
Hắn xoa xoa mũi, rầu rĩ hỏi một câu.
“Còn có ai đã thăng cấp đến Chuẩn Đế nữa?”
“La Viễn và Đường Như đều đã là Chuẩn Đế trung kỳ rồi.”
“Ngoài ra còn có mười hai người khác như Cam Tử Nghĩa, Tần Sướng, Lưu
Thanh Ngư, Chung Ly Khuyết, Lục Phàm, Giản Tố Hàn… đều đã đạt đến
Chuẩn Đế sơ kỳ.”
“Còn bốn người Đoạn Hà, Từ tử Xuyên, Dịch Thần, Miêu Dạ đã không có tin
tức những năm ngàn vạn năm rồi, cũng không biết là như nào rồi.”
Thành ca đếm một chút, trừ bốn nhân vật chính kia ra thì cũng có đến 17 Chuẩn
Đế trong số những người còn lại kia.”
Đù má nó cũng khá mất mặt đấy.
Nghĩ đến việc tiếp đến còn phải gặp mặt đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm
Ninh.
Bản thân hắn mới là cảnh giới Tiên Vương, các nàng nhìn cái là biết.
Sau đó sẽ để lộ ra nụ cười sâu xa để trêu tức.
“Hầy! Bao năm không gặp, chưởng môn đáng yêu chẳng tiến bộ gì hết, sau này
phải để tỷ tỷ đây che chở cho ngươi rồi!”
Phong cách làm màu của Thành ca không cho phép cảnh tượng này xảy ra!
Cho dù là hắn bật hack là có thể xử lý được Tiên Đế, cho dù thật sự Kỷ Linh
Hàm và Lâm Ninh sẽ không nói mấy lời kiểu như vậy…
Cơ mà Thành ca cần sĩ diện đó.