Sau cuộc hội ngộ đầy cảm động, những người có tiếng nói trong Long tộc thức
thời lui về phía sau, nhường cho mấy người một khoảng không gian riêng.
Thành ca cũng bắt đầu hỏi kỹ càng tình huống.
“Ta nghe nói rất nhiều môn nhân đã chết trận rồi, rốt cuộc là sao vậy?”
Nhắc đến vấn đề này, Đan Thái và Ngụy Miêu mãi mới ngừng khóa được, giờ
lại nức nở.
“Đúng, đúng vậy…”
“Quá thê thảm, rất nhiều sư đệ sư muội và sư điệt đều chết trong những trận
chiến liên tiếp.”
“Trước đây có đến hàng nghìn người, mà bây giờ số người còn sống sót chỉ còn
lại 152 người.”
“Đến cả Ấn sư tỷ… cũng chết trong tay Tiên Đế của Trường Minh điện rồi!”
“Lâm Ninh cũng vậy, lúc đó chẳng dễ dàng gì mới tới được Chuẩn Đế, nhưng
lại bị hai vị Ma Đế của Cửu Tinh Ma điện liên thủ với nhau giết chết. Nếu như
không phải huyết mạch thiên phú của nàng có thể niết bàn trùng sinh thì cũng sẽ
không sống sót chạy tới tận yêu giới đâu…”
“Mấy kẻ kia quá độc ác, hoàn toàn không hề có chút đạo đức nào.”
“Rõ ràng chúng ta không hề chọc vào bất cứ ai, nhưng mà lại liên tiếp nhận
được công kích không thể nào hiểu được từ hai giới Tiên – Ma…”
Thành ca âm thầm lắc đầu.
Mấy chuyện như này, không phải ngươi không làm sai gì thì sẽ bình an vô sự.
Người khác cảm nhận được uy hiếp, vậy là đã đủ để tạo thành lý do tấn công
rồi.
Hắn không khỏi nhìn về phía Mạc Trần, có chút oán giận nói: “Bọn họ đều là
những kẻ chưa hiểu chuyện đời với không có kinh nghiệm thì cũng thôi đi, dù
sao ngươi cũng là một kẻ lõi đời ở tiên giới, sao lại không hiểu cái lẽ trốn tránh
để kẻ khác khỏi ghen tị chứ?”
“Với thanh thế của hàng nghìn Ma Vương thì không muốn khiến người khác
chú ý cũng không được.”
“Nghe nói các ngươi còn tham gia cái gì mà đại hội giảng đạo của ma giới nữa,
đúng thật là ngớ ngẩn!”
Thật ra thì đám đệ tử kia của Phi Tiên môn ít nhiều cũng đã trải đời cả trăm
triệu năm, đã không còn non nớt nữa rồi, làm sao có chuyện không hiểu chuyện
đời hay không có kinh nghiệm được chứ.
Khương chưởng môn chỉ tìm mấy việc điển hình để quở trách thôi.
Đôi môi khô khốc của Mạc tiên nhân run rẩy, cuối cùng thì xấu hổ cúi đầu:
“Khụ, lão hủ cũng sai sót, phụ sự kỳ vọng của chưởng môn, không thể bảo vệ
tốt bọn họ…”
“Xin chưởng môn trách phạt!”
Đương nhiên bản thân Thành ca cũng không thể trách phạt hắn thật được, nếu
nhưng không có sự chỉ huy dẫn dắt của Mạc tiên nhân thì e rằng ngay lúc ở
trung tiên giới đã chết không ít người rồi.
Đan Thái ở bên cạnh vội vàng xin xỏ: “Chưởng môn, ngươi đừng trách Mạc
trưởng lão, quyết định lúc đó là của tất cả mọi người.”
Ngụy Miêu lau nước mắt than thở một tiếng: “Thật ra bọn ta cũng biết đạo lý
‘cây cao đón gió, dễ bị quật đổ’ mà”
“Nhưng lúc đó mọi người đều cho rằng ngươi ở thượng tiên giới, cho nên mới
cố ý đánh trống khua chiêng, cố gắng để danh tiếng của Phi Tiên môn truyền
càng xa càng tốt, hy vọng ngươi có thể tìm thấy chúng ta sớm một chút.”
Hóa ra nguyên nhân lại do bản thân hắn ư?
Thành ca chua xót, cũng không thể thốt lên bất kỳ câu trách móc nào nữa.
“Bỏ đi, đều tại ta trị thương quá lâu…”
Hệ thống chết tiệt, ngay từ đầu cũng không giải thích rõ ràng cho hắn.
Nếu mà biết phải mất một trăm triệu năm, vậy thì ngay từ đầu bản thân hắn đã
nhắc nhở kĩ càng để bọn họ ẩn nấp, chờ đến khi hắn trở lại.
“Những môn nhân đã chết trận, các ngươi có giữ lại chút da lông gì không?”
Nghe thấy câu nói này, ba người cũng đều biết có ý gì, lập tức vui mừng khôn
xiết.
“Có giữ lại có giữ lại!”
Người khác thì không hề hay biết, nhưng mà bọn họ đã từng chứng kiến kỳ tích
Thành ca hồi sinh mọi người rồi.
Cho nên ngay từ đầu, bọn họ vẫn giữ lại chút hy vọng.
“Mỗi khi có người chết trận, chúng ta đều cố gắng hết sức đoạt lại một chút tàn
tích, đợi ngươi về hồi sinh bọn họ!”
“Ấn sư tỷ chỉ còn sót lại mỗi ngón tay, như vậy có hồi sinh được không?”
Thành ca nghe thấy vậy thì cũng yên tâm.
May quá, bọn họ vẫn còn biết nhìn xa trông rộng, biết mình phải làm gì.
Nếu như không giữ lại bất cứ thứ gì thì bản thân hắn cũng lực bất tòng tâm.
Cũng không thể hồi sinh từ một đám không khí xa lạ đâu nhỉ?
“Yên tâm đi!”
Tâm trạng tốt hẳn lên, đến cả hắn cũng hơi run rẩy.
Hắn chắp hai tay ra sau, ngửa mặt 45 độ nhìn trời, nhẹ nhàng nói: “Cho dù chỉ
còn một giọt máu hay một cọng tóc, anh đây đều có thể hồi sinh bọn họ.”
Ba người vui mừng tới mức nhảy múa, cứ phải nói là cực kỳ hưng phấn.
“Tốt quá rồi!”
“Ha ha ha, ta biết chắc chắn chưởng môn có thể làm được mà!”
“Năm đó chúng ta khóc trắng cả mắt, sau khi bọn họ sống lại, ta nhất định phải
bắt bọn họ bồi thường mới được…”
Thành ta xua tay, lại hỏi: “Bây giờ mọi người đều ở bên Kim Long cốc sao?”
Mạc Trần lắc đầu.
“Tạm thời bên Kim Long cốc chỉ có 60 người, Kỷ Linh Hàm vẫn còn ở đó.”
“Những người khác đâu rồi?”
“Những người khác đều đang ở chiến tuyến giữa hai giới Ma – Yêu, quanh năm
chiến đấu với kẻ thù, đám đệ từ đời thứ hai như La Viễn, Tần Sướng, Cam Tử
Nghĩa lần lượt lãnh đạo bọn họ.”
Đan Thái nhún vai: “Chịu thôi, ở bên yêu giới có rất ít tài nguyên tu luyện phù
hợp với nhân tộc chúng ta, không đánh trận thì không thể thăng cấp được.”
Thành ca gật đầu thể hiện là đã hiểu rồi.
Vừa là vì tài nguyên, vừa là vì để báo thù, suy cho cùng năm đó những kẻ bao
vây, tấn công và truy sát Phi Tiên môn đều là hai giới Tiên – Ma.
“Bây giờ Lâm Ninh đang ở bên Phượng tộc.”
“Mà đám đệ tử đời thứ tư như Đoạn Hà, Miêu Dạ, Từ Tử Xuyên, Dịch Trần bây
giờ đang không ở yêu giới.”
Bốn người này chính là bốn người lấy được kịch bản nhân vật chính, Thành ca
đã từng đặc biệt nâng cấp tư chất cho bọn họ lên nhất đẳng.
Nghe xong không khỏi hơi tò mò: “Bọn họ đi đâu rồi?”
“Sau khi bốn người bọn họ tới thượng tiên giới thì lần lượt ra ngoài du ngoạn
rồi.”
“Lúc Phi Tiên môn bị bao vây, tất cả bọn họ vẫn luôn che giấu cho nên không
hề bị bại lộ.”
“Sau đó 152 người bọn ta đột phá vòng vây ra ngoài, cũng may mà có bọn họ
âm thầm hoạt động với những thân phận khác nhau.”
“Bây giờ bọn họ lần lượt cắm rễ ở tiên giới, ma giới, linh giới, hẳn là bây giờ
đều đã có thành tựu của riêng mình rồi. Chẳng qua yêu giới quá bài ngoại, bọn
họ cũng rất khó liên lạc với bọn ta, cho nên cũng không biết bây giờ như thế
nào.”
“Hóa ra là như vậy.”
Thành ca không hề cảm thấy kỳ lạ với việc bốn người này “hoạt động riêng lẻ”.
Những người cầm được trên tay kịch bản của nhân vật chính đều có kỳ ngộ phi
phàm, vốn nên để bọn họ tự sinh tự diệt, tự phát triển bản thân.
Nếu cứ mãi ở lại trong tông môn khổ tu thì mới là lãng phí may mắn ngập trời
của họ.
“Đúng rồi, các ngươi cũng sáng lập một Phi Tiên môn ở trung tiên giới đúng
không?”
Đám người Mạc Trần cười ha hả: “Đúng vậy, chưởng môn gặp bọn họ rồi hả?”
“Lúc đó chỉ tiện tay sáng lập một môn phái mà thôi, muốn để Phi Tiên môn giữ
lại được một nơi truyền bá ở tiên giới, đáng tiếc sau này bọn ta còn khó tự bảo
vệ được mình, cũng không biết sau này bọn họ thế nào rồi.”
Thành ca nhún vai: “Cũng ổn lắm, mấy ngày trước là kỳ hạn phi thăng, ta đưa
bọn họ lên đây hết rồi.”
“Ồ.”
Ba người đều gật đầu trước, sau đó mới vô cùng kinh ngạc.
“Hả?”
“Đưa hết lên đây rồi ư?”
“Tông môn đó cũng phải có đến hàng vạn người đó?”
Thành ca nhẹ nhàng nói: “Hàng vạn người ư? Chỉ có mười bốn vạn người thôi
mà!”
“Trời ơi, ngươi mang mười bốn vạn người lên kiểu gì vậy?”
“Ta nhớ là chưa đạt đến Tiên Vương thì lúc phi thăng cần Tiên Duyên Lệnh mà,
lẽ nào ngươi mua mười mấy vạn Tiên Duyên Lệnh ư?”
“Cái này à, sau này các ngươi hỏi bọn họ là biết.”
Cái chuyện tích trữ với tăng giá này quá phức tạp, Thành ca cũng chẳng buồn
lấy nó ra để làm màu.
Ba người lập tức dấy lên sự tò mò, lẽ nào chưởng môn lại dùng cách thần kỳ gì
nữa ư?
“Ngươi mang theo nhiều như vậy lên trên này, chẳng lẽ không bị người của Ma
môn và Tiên môn phát hiện sao?
Thành ca nhún vai: “Đúng là không phát hiện ra, nhưng mà ta thấy bọn họ là
ngứa mắt nên tiện tay tiêu diệt luôn một tiên môn rồi.”
À há, chưởng môn lại diệt môn phái của người ta nữa hả?
Ba người không hề có hảo cảm gì với mấy Tiên môn kia, không khỏi phấn kích
xoa tay.
“Xin hỏi ngươi xử lý những Tiên môn nào thế?”
“À, có một Tiên môn tên là Vô Cực Động Thiên, đáng tiếc là lúc đó ba Tiên Đế
của bọn họ không có mặt ở đó.”