Sau khi nghi thức ra mắt kết thúc, một đám Long tộc của Kim Long cốc dùng
tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà.
Thương Long đã đoạn tuyệt với Thanh Long,việc này đã tạo thành một loạt
phản ứng dây chuyền.
Bọn họ cần phải thảo luận bước tiếp theo nên làm như nào?
Mà ở một bên khác, Mạc trần, Đan Thái và Ngụy Miêu lại được giữ lại.
Ba người bị cảnh tượng mới nãy dọa cho hết hồn.
“Phen này Long tộc sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Đúng vậy, vị Cửu Văn Thương Long này thật sự không phải cứng đầu ở mức
bình thường đâu.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Liệu có vì Cửu Văn Thương Long nhìn chúng ta bằng con mắt khác nên Thanh
Long tộc kia mới giận cá chém thớt, muốn đuổi chúng ta đi không?”
Mạc Trần vuốt râu suy nghĩ hồi lâu, hắn không muốn đứng ở đây đâu.
Việc đấu đá các nhân vật máu mặt ở Long tộc, lao vào chỉ dẫn đến việc bị lửa
thiêu thân thôi.
Nhưng bây giờ nghĩ tới việc không bị liên lụy thì dường như đã là việc không
thể nào nữa rồi.
“Bây giờ không ổn rồi, đến lúc đó phải hỏi Phượng tộc ở bên kia xem có nơi
nào tạm thời an toàn không, suy cho cùng thì có Lâm Ninh ở bên đó…”
Sau khi đến yêu giới, Lâm Ninh – người ẩn chứa huyết mạch phượng hoàng cực
kỳ cao, lúc đại chiến đã được các nhân vật quyền cao chức trọng của Phượng
tộc phát hiện ra, đồng thời còn coi nàng là báu vật.
Sau này còn được đón qua đó.
Bây giờ cũng phải là Chuẩn Đế rồi, nghe nói địa vị ở bên kia cũng khá cao đó.
Xem ra đồ đệ này chính thức vượt mặt sư phụ là hắn rồi.
Ba người đang thảo luận riêng ở đây, bên trong truyền đến một giọng nói.
“Thương Long Đại Đế mời các ngươi vào trong.”
Ba người cũng không thể hiểu nổi vị Đại Đế mới này đang nghĩ cái quái gì nữa,
chỉ đành mang tâm trạng bất an bước vào trong.
Nhìn thấy đám Long tộc Chuẩn Đế như Thương Tật, Khương Khung ở trong
điện xong, bọn họ lại hành lễ một cái.
Dực Không và Mặc Ương thì bỏ đi cũng được, bởi vì Mạc Trần cũng là Chuẩn
Đế, hắn có thể nắm chắc an toàn để rút lui khỏi đây.
Nhưng Chuẩn Đế và Chuẩn Đế lại không giống vậy.
Hai vị Chuẩn Đế Thương Tật, Thương Khung của Thương Long tộc cùng một
cảnh giới với hắn, ba người bọn họ cũng không chắc là đối thủ của hai người
đó.
Huống chi là hai vị đó đều là Chuẩn Đế đỉnh phong, còn cao hơn hắn một bậc
lớn.
Nguyên nhân vị Long Đế bây giờ của Long tộc có thể giữ được vị trí cao ở yêu
giới như vậy, là bởi vì huyết mạch, thiên phú, ưu thế của ba hoàng tộc quá lớn.
Cùng là một cảnh giới, nhưng sức chiến đấu của họ lúc nào cũng vượt xa Tiên
Đế bình thường.
Nhìn thấy dáng vẻ ba người cẩn thận dè dặt, trong lòng Thành ca âm thầm thấy
buồn cười.
“Các ngươi cũng biết vì sao ta giữ mỗi các ngươi lại đúng không?”
Cái này, Mạc Trần biết thế quái nào được.
Chẳng lẽ Thương Long tộc muốn lôi kéo sức mạnh của Phi Tiên môn à?
Ngược lại, Ngụy Miêu chẳng xấu hổ thốt ra một câu: “Cái này à, có lẽ là bọn ta
khá đặc biệt chăng?”
Câu nói này của hắn khiến Mạc Trần muốn xiên hắn luôn.
Đù má chứ, bản lĩnh thần kỳ của Khương chưởng môn năm đó ngươi chẳng
chịu học, phong cách làm màu thì ngươi lại thừa hưởng không sót tí nào.
Ngươi nói chuyện có thể để ý xem đây là đâu được không hả?
Chỗ này là chỗ để nói đùa hả?
Nhưng mà cảnh tượng Long tộc không vui không hề xuất hiện như trong tưởng
tượng của hắn.
Vị Long Đế nhiệm kỳ mới kia cười ha ha.
“Các ngươi nói đúng lắm, các ngươi đặc biệt nhất!”
Hả?
Ba người lộ vẻ mặt sửng sốt, lập tức thấy thân hình Thương Long phía đối diện
bỗng mờ dần, dáng vẻ của một con người xuất hiện ngay trước mắt.
Nhìn kỹ hơn, suýt chút nữa thì ba người vui mừng đến mức ngất đi.
“Ngươi, ngươi là…”
Nhìn gương mặt cùng với nụ cười đã xuất hiện trong trí nhớ mình vô số lần
trong hàng trăm triệu năm qua, Mạc Trần ôm ngực thở gấp.
Hắn có hơi không dám tin đây là sự thật.
“Chưởng môn!”
Đan Thái và Ngụy Miêu không nghĩ nhiều như hắn, hai người một trái một phải
bổ nhào tới.
Ôm chặt lấy Thành ca rồi mếu máo gào khóc.
“Hu hu hu, chưởng môn, hóa ra là lão nhân gia ngài…”
“A a a a, mấy năm nay bọn ta nhớ ngươi muốn chết!”
“Lão nhân gia ngươi đi đâu vậy hả…”
“Biết bao nhiêu năm nay, mọi người lúc nào cũng nhớ đến ngươi!”
“Sao ngươi không đến tìm chúng ta sớm một chút hả, mọi người… bọn họ
đều…”
Trở thành Ma Vương nhiều năm như vậy, bọn họ đã trải nghiệm qua nhiều rồi,
tính cách cũng trầm tĩnh hơn nhiều.
Nhưng mà giờ phút này dường như được trở lại sơn môn nhỏ bé ở Thanh Lan
phủ, rồi lại trở lại thành một đệ tử nhỏ bé mới Phân Hồn cảnh.
“Ta biết.”
Thành ca nhẹ nhàng vỗ vào vai bọn họ, nhẹ giọng nói: “Ta đã nghe nói đến
chuyện của các ngươi rồi.”
Mạc Trần không thể kìm nén được nữa.
Hai hàng nước mắt chầm chậm chảy dài từ khóe mắt nhăn nheo kia.
Hắn chìm chằm chằm vào vị Khương chưởng môn trước mặt này, bước từng
bước không hề nhanh, dường như đang vượt ngàn núi vạn sống vậy.
Cảnh tượng năm đó hệt như ảo ảnh nhanh chóng lướt qua tâm trí hắn.
“Chưởng môn, biết bao năm nay, lão hủ…”
Mấy nói được mấy chữ, hắn đã nghẹn ngào.
“Mọi người… luôn đợi ngươi trở về, dẫn dắt bọn ta thêm một lần nữa!”
Đám Long tộc quyền cao chức trọng là Thương Tật, Dực Không đứng ở bên
cạnh cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Ban đầu bọn họ còn cho rằng Thương Long Đế định lôi kéo sức mạnh từ phía
Phi Tiên môn.
Suy cho cùng việc đoạn tuyệt với Thanh Long cũng cần phải có một lực lượng
nhất định để làm sự tự tin.
Môn nhân của Phi Tiên môn không hề nhiều, nhưng sức chiến đấu hàng đầu của
ai nấy đều rất mạnh, có tới mười mấy Chuẩn Đế, những người còn lại đều là Ma
Vương.
Nói thật lòng thì riêng lực lượng này thôi cũng đủ để hai tộc Kim Long và
Thương Long tự tàn sát nhau rồi.
Chẳng qua là sự khác biệt chủng tộc, bọn họ cũng là những con người tinh ranh
mà Long tộc ghét nhất.
Trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy hơi ghét bỏ và lo lắng.
Cho nên bọn họ mới làm vẻ như mình không tồn tại, không nhìn thấy gì hết,
Mà bây giờ, sự ghét bỏ và lo lắng ấy bỗng nhiên biến mất.
Hóa ra lực lượng hùng hậu kia của Phi Tiên môn lại là môn nhân, thuộc hạ của
Thương Thành ư?
Cũng ly kỳ quá nhỉ?
Lực lượng này đã từng có hàng ngàn tiên vương vào thời kì đỉnh cao, từng
khuấy động cả hai giới Tiên – Ma!
Đến cả mấy Ma môn đỉnh cấp ở ma giới, chư vị Ma Đế đều ra mắt mà đều
không thể thu phục được bọn hoa.
Hóa ra là bởi vì thế lực này đã có người lãnh đạo từ lâu rồi ư?
Mà vị thủ lĩnh này lại chính là Đại Đế mới nhậm chức của Thương Long tộc.
Điều này khiến cho bọn họ không thể tin nổi.
Lúc Thương Thành “hóa thân thành nhân loại”, rốt cuộc hạ giới và trung tiên
giới đã trải qua những gì vậy?
Tại sao hắn lại nhận được sự ủng hộ của một nhóm môn nhân như này?
Mà trong đám người đó còn có không ít thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt.
Cho dù huyết mạch của Cửu Văn Thương Long có nghịch thiên hơn đi chăng
nữa thì cũng không thể làm ra chuyện như này được!
Nhưng mà cảnh tượng mắt mấy người kia đoàn tụ cảm động muốn rớt nước mắt
không hề giả dối chút nào, đến bọn họ cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc này.
Sau khi an ủi tâm trạng kích động đến mức không thể khống chế bản thân của
ba người kia, Khương Thành chầm chậm xoay người, đối mặt với tất cả những
kẻ quyền cao chức trọng của Thương Long tộc.
“Phi Tiên môn là của ta.” Hắn vừa nghiêm túc vừa chân thành.
“Bao gồm tất cả những người ở trong đó, Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, La Viễn,
Đoạn Hà, tất cả đều là những đệ tử sớm tối bên ta.”
“Bọn họ đều là người một nhà của ta.”
“Cho nên ta hy vọng các ngươi cũng có thể chấp nhận bọn họ.”
Nếu như Thương Long tộc có khúc mắc gì đó, hắn sẽ không hề do dự lựa chọn
đứng về phía Phi Tiên môn.
Thương tật thở dài một hơi, bay ra ngoài.
“Trước đó Thương Khung cũng đã nói rồi.”
“Bây giờ ngươi là thủ lĩnh của cả Thương Long tộc chúng ta, quyết định của
ngươi là ý chí của cả Thương Long cốc.”
“Những người từng là môn nhân của ngươi, chắc chắn cũng sẽ là những người
bạn thân thiết nhất của chúng ta.”
“Từ nay về sau, Phi Tiên môn có thể ra vào Thương Long cốc bất cứ lúc nào!”
Quyết định này cũng là điều đương nhiên thôi.
Đã là thuộc hạ của Thương Long Đại Đế, vậy thì còn gì mà phải ghen ghét và lo
lắng nữa chứ, đây cũng là một nguồn sức mạnh thuộc về Thương Long tộc mà!