“Các ngươi đều chạy tới đây làm gì?”
“Chẳng lẽ là có kẻ địch bên ngoài xâm lấn?”
Thành ca hơi kích động một chút, đã lâu không kiếm ra lượng lớn chiến lợi
phẩm.
Bây giờ hắn thiếu rất nhiều công đức, ngay cả Tiên Tôn cũng chưa lên được
đâu.
“Không phải không phải, chỉ là chúng ta muốn tới đây hỏi ngươi một chút, tiên
khí mà lần này bọn Nguyên Triết, Nguyên Hạc, Nguyên Ngộ và cả Lãnh Hóa
Hàn có được, đều là do ngươi ban thưởng sao?”
Nguyên Thịnh nói tới đây, không kìm được nhìn thoáng qua tĩnh thất phía sau
Thành ca.
Mẹ nó hai thị nữ kia vẫn còn ở bên trong tu luyện!
Đây quả thực chính là kỳ quan, hai ngoại môn đệ tử, được làm đồng tử trông
cửa cho lão tổ là đã vinh hạnh lắm rồi.
Hai người này vậy mà còn có thể bế quan tại nơi này?
Lời đồn quả thực không sai, hai người này thực sự đã bay lên cành cao rồi.
Chỉ nói đến độ thân mật với lão tổ, cũng đã vượt qua tất cả mọi người trong
môn phái.
Thành ca gật gật đầu: “Là do ta thưởng.”
“Sao vậy, các ngươi có ý kiến gì sao?”
Chúng trưởng lão vội vàng tạ lỗi: “Không dám không dám.”
“Chúng ta tới đây quấy rầy, chỉ là muốn thỉnh giáo tổ sư gia một chút… Vì sao
bọn họ có được ban thưởng vậy?”
“Các ngươi hỏi vì sao phải ban thưởng?”
Thành ca cũng không nói thẳng ra là bởi vì bọn họ tâng bốc nịnh nọt hắn, như
vậy thì quá hạ thấp giá trị của tổ sư gia hắn.
Có một số việc chính mình nói ra thì không còn mang mùi vị kia nữa, chỉ có thể
khiến đối phương tự mình cảm nhận.
Vì thế hắn thuận miệng nói: “Bởi vì bọn họ biểu hiện rất tốt.”
“Biểu hiện rất tốt?”
Đám người Nguyên Chân, Nguyên Thịnh, Nguyên Thù ngơ ngác nhìn nhau, vẻ
mặt khó hiểu.
Theo như tin tức truyền về, việc làm ăn mua bán Tiên Duyên Lệnh là do một tay
lão tổ quyết định.
Mà trên đường gặp được quân địch, không phải lão tổ tự mình ra tay tiêu diệt,
thì cũng là tứ đại cao thủ kia xử lý.
Nguyên Hạc, Lãnh Hóa Hàn bọn họ có tác dụng gì chứ?
Có biểu hiện con mẹ gì đâu?
“Khụ, lão tổ có hiểu sai gì rồi không?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò của họ, Thành ca hơi rũ hai mắt, nhàn nhạt nói:
“Có những thứ, không thể nói thành lời.”
“Các ngươi phải dùng hai mắt của mình mà quan sát.”
“Dùng chính trái tim để cảm thụ.”
“Trên người bọn họ có rất nhiều điều đáng để các ngươi học hỏi.”
Hắn vung ống tay áo, tạo dáng giống như đang truyền đạo cho mọi người, cao
thâm khó đoán.
“Được rồi, giải tán đi!”
Các trưởng lão lần lượt đứng dậy rời đi, vẫn như cũ không hiểu chuyện gì.
Trên người đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết có nơi nào đặc biệt sao?
Còn đáng cho mình phải học tập?
Nhị trưởng lão Nguyên Thù là thượng cấp của ba người này, quyết định gọi bọn
họ đến nói chuyện cho ra ngô ra khoai.
Còn đại trưởng lão Nguyên Thịnh, cũng quyết định cùng đồ đệ của mình thảo
luận một chút.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Thành ca mới thở dài.
Các trưởng lão này tới đây làm gì, hắn vô cùng hiểu rõ, chẳng qua chỉ là muốn
được ban thưởng.
Đây cũng là việc thường tình, suy cho cùng tốt nhất vẫn là người trong phái
mình toàn bộ đều có.
Nhưng cũng vẫn là câu nói kia, hắn cũng không phải loại phá của.
Những môn đồ này không phải đệ tử năm đó của hắn, không thể phái nào cũng
tặng được.
Nhất là gần đây chính hắn còn thiếu chiến lợi phẩm đổi công đức.
Sở dĩ thưởng mấy người kia, cũng chỉ là cố ý tạo ra vài ví dụ tiêu biểu.
Người kế tiếp đáng để ban thưởng, chính là hai người chưởng môn Nguyên
Chân và đại trưởng lão Nguyên Thịnh.
Thân phận tâm phúc đáng tin cậy của Tố Diệp,Tố Mộng kia chỉ là một trò cười,
chính Thành ca cũng không để trong lòng.
Hắn biết rõ, xét về năng lực chỉ có thể là vật để trưng cho đỡ buồn.
Nếu nói về tâm phúc, Nguyên Chân và Nguyên Thịnh mới thực sự được tính là
tâm phúc.
Hai người này nhận ra hắn sớm nhất, vô cùng trung thành, hơn nữa cũng tâng
bốc nịnh nọt hắn không ít, cũng xem như “vất vả công lao càng lớn”.
Huống chi hai người này còn là cao thủ đệ nhất của môn phái, nếu cứ tiếp tục
như vậy tôn nghiêm chưởng môn cũng không còn nữa.
Hắn đang tính toán xem có nên đi đâu đó kiếm thêm hai tiên khí về, ban thưởng
cho hai người họ kiếm chút mặt mũi hay không.
Ba ngày sau, trên dưới Phi Tiên môn khí thế ngất trời bán của cải, tông môn bảo
vật gom góp Tiên tinh.
Hôm nay, đại trưởng lão Nguyên Thịnh cùng nhị trưởng lão Nguyên Thù vội vã
chạy tới.
“Bái kiến lão tổ! Bên ngoài có người muốn gặp ngài!”
“Gặp ta?”
Nhìn nét mặt vừa sợ hãi vừa hoảng loạn của hai người kia, Thành ca nhướng
mày: “Là ai?”
“Trảm Nham, Vạn Một, âm Sát ba vị Thi Vương của Ly Hồn thiên vực, còn có
hơn trăm vị Thi tộc cấp cao!”
Chẳng trách bọn họ lại hoảng loạn như vậy.
Danh tiếng hung dữ của ba vị Thi Vương này, hầu như người nào ở trung tiên
giới nghe tới cũng đều biến sắc.
Nghe nói một trăm triệu năm trước, khi bọn họ xuất hiện lần đầu ở Đà La thiên
vực, mới chỉ là Huyền Tiên.
Mà Đà La thiên vực khi đó cũng không có Thi tộc tồn tại.
Lúc đó ba vị Thi Tiên chỉ ẩn mình ở núi sâu dùng thi thể người chết luyện thành
Thi khôi, ngăn cách với thế nhân, cũng không có tiếp xúc gì với ngoại giới.
Trong lúc vô ý bị một tông môn trung đẳng nơi đó tên là Phong Hoàng phái
phát hiện, cho rằng là tà ma dị đoan.
Sau vô số lần bị Kim Tiên bao vây, ba người bọn họ toàn bộ đều “chết trận”.
Tiêu diệt ba Huyền Tiên tà đạo nhỏ bé hèn mọn, Phong Hoàng phái cũng không
coi là chuyện gì lớn lao, mau chóng quên đi.
Nào biết gần trăm năm sau, ba Thi Tiên đạt tới cấp Kim Tiên ngóc đầu trở lại,
hơn nữa sau lưng còn có một đại quân Thi khôi!
Loại Thi khôi này không có tiên hồn, lục phủ ngũ tạng cũng đã suy yếu từ
trước, dùng phương pháp thông thường rất khó giết chết.
Nhất là ba vị Thi Tiên, chỉ cần còn lại một chút tro tàn, sớm muộn gì cũng đều
có thể hồi sinh.
Trừ phi dùng cách đặc biệt tế luyện, nếu không về cơ bản không có cách nào
hủy diệt hoàn toàn.
Giằng co liên tục trong vạn năm, càng ngày càng nhiều người trong Phong
Hoàng phái sau khi bị chém giết lại bị luyện thành Thi khôi.
Cho đến khi Phong Hoàng phái bị diệt, toàn bộ môn phái bị biến thành Thi
khôi, ba người bọn họ cũng đạt tới cấp Tiên Tôn.
Lúc này, bọn họ rốt cuộc cũng khiến cho mấy tiên môn đứng đầu Đà La thiên
vực nể nang kiêng kỵ.
Về sau Tiên Vương, Tiên Tôn đều xuất hiện, đại quân Thi khôi hoàn toàn bị
luyện hóa đốt diệt, tam đại Thi Tiên trọng thương bỏ chạy, biến mất hơn một
nghìn vạn năm.
Đợi đến khi xuất hiện lần nữa sau ngàn vạn năm, ba người bọn họ đã là cấp bậc
Tiên Tôn cửu phẩm.
Lần này ba người thay đổi phong cách tác chiến, không tấn công hàng loạt, mà
là bắt đầu từng chút âm thầm thâm nhập vào người trong môn phái của các đại
tiên môn.
Thi khôi được luyện chế cũng càng ngày càng cao cấp hơn, có Thi khôi thậm
chí còn có thể một mình một việc, hành động linh hoạt.
Năm tháng dài đằng đẵng, càng ngày càng nhiều trưởng lão tiên môn bị giết sau
đó bị luyện thành Thi khôi, thực lực hai bên, bên này giảm bên kia tăng.
Đến khi Trảm Nham - một trong ba người đạt đến cấp Thi Vương, cùng cấp với
Tiên Vương, các đại tiên môn ở Đà La thiên vực đã hoàn toàn không chống chọi
được nữa.
Có bên bị giết, có bên bắt buộc phải chuyển tới thiên vực khác phát triển.
Thi tộc lớn mạnh, cũng dẫn đến chống đối và hoảng loạn xung quanh thiên vực.
Hai bên trải qua biết bao lần chiến đấu kịch liệt, tổn thất ngang nhau, đến cuối
cùng nhượng bộ lẫn nhau cùng làm ra một thỏa thuận.
Từ nay về sau Thi tộc chỉ hoạt động ở Đà La thiên vực, không được xâm phạm
các thiên vực khác.
Mà Đà La thiên vực thì lại trở thành địa bàn của bọn họ, trở thành sân chơi cho
Thi tộc, đa số tiên nhân đều tháo chạy bỏ đi, ngay cả tên cũng đổi thành Ly Hồn
thiên vực!
Đối mặt với dị tộc giết không chết này, ai mà không sợ hãi, không nhút nhát rụt
rè.
So sánh với bọn họ, U Minh vẫn còn được coi là một bức tranh đẹp đẽ rồi đấy.
Cũng may mấy năm nay bọn họ thật sự vẫn luôn an phận ở lại Ly Hồn thiên
vực, cũng không có dấu tích phát triển ở bất cứ nơi nào.
Nhưng hung danh năm đó, không ai dám quên.
Bây giờ Thi tộc lại một lần nữa rời núi, hơn nữa còn là ba vị Thi Vương tự mình
dẫn đầu, Phi Tiên môn sao có thể tiếp tục bình tĩnh.
Rất nhiều đệ tử sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không kiềm được run cầm cập.
Chỉ lo lỡ như Thi Vương kia liếc thêm một cái, mình sẽ biến thành Thi khôi
ngay.
“Trảm Nham, Vạn Một, âm Sát?”
Thành ca cẩn thận lục lọi ký ức của chính mình, lại nhớ ra.
“Thì ra là bọn họ!”