“Ôi! Đúng thật là Lãnh sư huynh!”
“Lãnh sư huynh lợi hại như vậy ư?”
“Chẳng lẽ lần này lúc ở bên ngoài Lãnh sư huynh đã có được cơ duyên trời cho,
sức mạnh đột nhiên tiến bộ vượt bậc?”
Trong lúc các đệ tử kinh ngạc tán thưởng, Cổ Thanh Ngọc cũng trừng lớn đôi
mắt trong veo như nước, vẻ mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Lãnh Hóa Hàn, vậy mà lại là ngươi!”
Tâm trạng của nàng trong khoảng thời gian này không thể nào tốt lên được.
Bị Khương Thành “bắt nạt” một chập, cuối cùng chẳng những không hết giận,
sư phụ và đại trưởng lão còn đứng về phía “kẻ thù”.
Sau đó còn muốn nàng cùng với “lão tổ” không biết chui ra từ đâu này đi mua
Tiên Duyên Lệnh?
Nằm mơ hả?
Lúc ấy nàng liền quăng đồ quăng đạc, mắng té tát vào mặt Thành ca.
Chẳng qua là lần đó Tố Diệp, Tố Mộng không truyền lại lời nói của nàng mà
thôi.
Mấy ngày này, nàng tự mình sinh ra buồn phiền, không thèm nói chuyện với sư
phụ.
Cũng may phần lớn người trong môn phái đều đứng về phía nàng, cảm thấy bất
bình thay nàng, nên nàng cũng có chút an ủi.
Thế mà vài ngày nay, hướng gió lại thay đổi.
Theo từng tin tức chấn động từ bên ngoài truyền đến, các đệ tử dần dần không
công khai lên tiếng giúp nàng nữa, ngược lại từng người một đều bàng hoàng và
tự hào vì những hành động vĩ đại của lão tổ bên ngoài.
Đi đến chỗ nào cũng đều nghe thấy có người dùng giọng điệu sùng bái nói đến
người đó, nàng giận đến đau gan.
Nàng không tin những lời đồn đãi đó, chắc chắn là đồn bậy đồn bạ nói quá lên
gấp mấy lần!
Để mắt không thấy tâm không phiền, hai hôm nay nàng đều giết thời gian ở Thí
Luyện các.
Hôm nay sư phụ muốn nàng cùng nghênh đón lão tổ, nàng cũng từ chối đến
tham dự, để tỏ rõ thái độ khinh thường của mình.
Không ngờ lại bị Lãnh Hóa Hàn làm cho kinh hoàng một phen.
“Một chiêu lúc nãy, là ngươi đánh ra ư?”
Bên ngoài đại trận thí nghiệm sẽ thể hiện ngọc phù và kết quả.
Lúc này các trưởng lão đều đã đi họp, Tiên Tôn đều không có ở đây, người có
thể một đòn trực tiếp đánh ra màu tím tất nhiên phải khiến người khác chú ý.
Ngọc phù lại cho thấy đây chính là Lãnh Hóa Hàn, cho nên càng chấn động.
Là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, nên Cổ Thanh Ngọc cũng chính là
người chú ý đến hắn nhiều nhất.
“Sao ngươi có thể làm được?”
“Không phải là gian lận đó chứ?”
Nàng không thể tin đây là sự thật.
Hai người bọn họ từ trước đến giờ vẫn luôn âm thầm tranh cao thấp với nhau,
nàng vô cùng quan tâm đến thực lực của Lãnh Hóa Hàn.
Tất nhiên cũng lập tức hiểu rõ ngọn ngành.
Trước kia Lãnh Hóa Hàn dốc toàn lực đánh ra một đòn, cùng lắm chỉ có thể
đánh ra một màu lam, cùng cấp bậc với nàng.
Bây giờ cứ vậy mà vượt qua màu lam đậm, đột phá cảnh giới Tiên Tôn, đánh ra
màu tím, vượt xa nàng tám con phố ư?
Nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của nàng, Lãnh Hóa Hàn lắc lắc đầu, bỗng nhiên
sinh ra một chút thông cảm.
Ai da, ngươi căn bản không biết ngươi đã bỏ lỡ cái gì đâu.
Tiên kiếm thất giai là thứ ngươi có thể tưởng tượng đến sao?
“Ngươi không tin thì thôi, vậy cứ cho là giả đi.”
Cũng giống như Nguyên Triết, Nguyên Hạc, hắn cũng muốn âm thầm lặng lẽ
phát tài, không muốn tiết lộ báu vật.
Câu trả lời này làm Cổ Thanh Ngọc cảm thấy mình giống như đang đấm vào
bông, không cách nào chấp nhận được.
“Ngươi đứng lại!”
“Cái gì gọi là coi như là giả?”
“Nói rõ ràng cho ta!”
“Nói cái gì? Chẳng lẽ sức mạnh của ta tăng lên còn phải báo cáo với ngươi?”
“Sức mạnh tăng lên?”
Cổ Thanh Ngọc đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi cho rằng ta là người
mù sao? Khí tức của ngươi rõ ràng vẫn là Kim Tiên, không có gì khác so với
trước đây cả!”
Ánh mắt nàng bất giác rơi xuống trên bội kiếm của Lãnh Hóa Hàn.
“Ngươi đã đổi binh khí rồi?”
“Thanh kiếm này chẳng lẽ là tiên khí lục giai?”
Nếu là bởi vì binh khí, vậy thì ngược lại nàng còn dễ chịu hơn một chút.
Binh khí là một phần quan trọng của thực lực, nhưng chung quy vẫn là vật
ngoài thân, không đại diện cho thực lực của bản thân Lãnh Hóa Hàn.
Nhưng ngay sau đó nàng lại bắt đầu nghi ngờ.
“Sự nâng cao sức mạnh của tiên khí lục giai có thể lớn như vậy ư?”
Nàng chưa từng sử dụng tiên khí lục giai, thật đúng là không rõ lắm.
“Thanh kiếm này của ngươi là từ đâu mà có?”
Nàng cũng không phải đồ ngu, chuyện lần này Lãnh Hóa Hàn đi theo Khương
Thành ra ngoài nàng cũng đã từng nghe nói đến, đương nhiên lập tức nghĩ đến
ngay.
“Là tặc tử kia tặng cho ngươi?”
Trước những phỏng đoán đó, Lãnh Hóa Hàn cũng lười phản bác, thậm chí còn
vui vẻ khi thấy nàng suy đoán theo hướng tiên khí lục giai.
Nhưng hai chữ “tặc tử” này cuối cùng cũng làm hắn không nhịn nổi.
“Cổ Thanh Ngọc, chú ý thân phận và lời nói của ngươi!”
Hắn cung kính khom người về phía nơi ở của Thành ca, lúc này mới lạnh giọng
nói: “Khương lão tổ là tổ sư tiền bối của cả ta và ngươi, hy vọng ngươi có thể
tôn trọng hắn một chút!”
Lời vừa nói ra, các đệ tử đều vô cùng kinh ngạc.
Cổ Thanh Ngọc dù sao cũng là viên minh châu của tông môn, cho dù mấy ngày
nay mọi người bị những hành động bên ngoài của lão tổ làm cho dao động,
nhưng ở trước mặt nàng, cũng không dám không biết điều.
Đặc biệt còn nói nặng như vậy.
“Lãnh Hóa Hàn! Ngươi nói cái gì?”
Cổ Thanh Ngọc quả thực không thể tin được vào tai mình.
“Ngươi vậy mà dám đứng về phía tặc tử kia?”
“Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, nên có lễ phép quy củ với trưởng bối của tông môn!”
Lãnh Hóa Hàn sẽ không quan tâm đến cảm nhận của nàng như những đệ tử
khác.
Tay hắn giữ lấy chuôi kiếm, trong mắt tràn đầy uy hiếp: “Bất luận là thực lực
hay là lòng dạ của Khương lão tổ, đều là độc nhất vô nhị, đáng cho ta cả đời
kính ngưỡng!”
“Nếu như ngươi vẫn dùng những xưng hô kiểu này để chửi bới hắn, dù cho hắn
không thèm để ý, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Được, việc này đã không còn đơn giản chỉ là đứng về phía Thành ca.
Nếu vẫn như trước đây, Cổ Thanh Ngọc nhất định sẽ nhảy dựng lên khai chiến
với hắn.
Nhưng bây giờ nhìn thanh kiếm kia, nàng thật đúng là không dám.
Suy cho cùng Lãnh Hóa Hàn từ trước đến nay là người nói được thì làm được.
Vì thế nàng chỉ có thể lựa chọn dùng pháo miệng công kích.
“Mới mấy ngày không gặp, xương cốt cả người cũng thay đổi rồi.”
Nàng lắc lắc đầu ra vẻ thông cảm, khinh thường nói: “Trước kia ta còn cho rằng
ngươi là người không thích giả tạo với ai, là một người thà gãy chứ không chịu
cong. Bây giờ xem ra, thực sự hoàn toàn thất vọng.”
“Một thanh tiên kiếm lục giai đã mua được ngươi rồi? Biến ngươi thành chó săn
tuỳ tùng cho người khác?”
Nàng vốn tưởng rằng những lời này có thể làm Lãnh Hóa Hàn phẫn nộ.
Nào biết sau khi nghe câu nói này xong, Lãnh Hóa Hàn lại có thể gật gật đầu:
“Ngươi nói không sai, có thể trở thành tuỳ tùng của Khương lão tổ, là vinh hạnh
của ta.”
“Ngươi…”
Đừng nói Cổ Thanh Ngọc, những đệ tử khác nghe xong cũng đần mặt ra.
Đây vẫn là Lãnh sư huynh phải không vậy?
Không phải bị ai nhập rồi chứ?
“Ngươi thật đúng là không có một chút chí khí nào, phí công trước đây ta coi
ngươi là đối thủ!”
Lãnh Hóa Hàn thản nhiên nói: “Khương lão tổ giống như mặt trời vạn trượng,
một ngôi sao mờ nhạt như ta chỉ có sứ mệnh vây quanh hắn mà thôi.”
“Ngươi không thể hiểu được, bởi vì tầm mắt ngươi không tới.”
Loại tâng bốc buồn nôn này, lại có thể phun ra từ trong miệng hắn, Cổ Thanh
Ngọc hoàn toàn ngu người.
Mà ở bên còn lại, ba người Nguyên Triết, Nguyên Hạc, Nguyên Ngộ bởi vì ba
thanh tiên kiếm lục giai kia mà bị chìm trong cơn mưa nước bọt.
“Các ngươi chắc chắn có gì giấu chúng ta!”
“Còn không mau nói rõ ràng ra, lão tổ tại sao lại có thể ban thưởng cho các
ngươi?”
“Không phải là trộm từ chỗ lão tổ chứ?”
Nguyên Triết cắn chặt răng, trái tim căng thẳng: “Tâm trạng lão tổ tốt không
được sao?”
“Nếu như các ngươi bất mãn, thì trực tiếp đến hỏi hắn đi!”
“Kiếm chuyện với chúng ta làm gì? Lãnh Hóa Hàn còn được đến tiên kiếm thất
giai kìa!”
Hắn bắt đầu gây ra thảm họa rồi.
Mà những lời này, quả thực chính là một tia sấm sét!
Tiên kiếm thất giai?
Tiểu bối Lãnh Hóa Hàn này?
Đại trưởng lão Nguyên Thịnh thiếu chút nữa ói máu tại chỗ.
Hắn phái Lãnh Hóa Hàn đi theo Thành ca, là tính toán cho hắn học hỏi thêm vài
điểm tốt, nào ngờ điểm tốt này thế mà lại là ban thưởng thất giai tiên khí khủng
bố!