Nhận nhiều lễ vật quý trọng như vậy, trong lòng Tố Diệp và Tố Mộng lo sợ
không thôi.
Hai nàng cũng chưa từng làm chuyện lớn gì, trước đó qua lại với những đệ tử
ngoại môn cấp thấp nhất, bôn ba cả ngày chỉ vì một chút tài nguyên tu luyện
cấp thấp.
Hiện tại trường hợp như này nên ứng phó như thế nào, hai nàng hoàn toàn
không có kinh nghiệm.
“Chúng ta chỉ sợ lão tổ hắn không nghe…”
Tiêu Hỗn Ma Vương khẽ cười nói: “Yên tâm, yên tâm, các ngươi nói tốt vài câu
là được, cho dù không có tác dụng gì thì những lễ vật này vẫn là của các
ngươi.”
“Bất kể là thành công hay không, chúng ta cũng sẽ không trách các ngươi, mau
đi đi.”
Tứ đại cao thủ hóa thân thành lão quái lừa gạt các thiếu nữ không biết gì, lời nói
ngon ngọt, nhẹ nhàng từ tốn, lừa hai nàng đi lên khu nghỉ ngơi ở tầng ba.
Vào lúc này, Thành ca đang kiểm kê công đức đạt được trong khoảng thời gian
này, đã vượt qua một vạn rưỡi rồi.
Hắn tự hỏi nên nâng cấp hệ thống, hay là nên đổi đan dược và mảnh vỡ quy tắc,
giúp cảnh giới của mình thăng cấp.
Cuối cùng quyết định thăng cấp cảnh giới của bản thân trước.
“Đội cổ động viên” năm ấy, giờ đều là Ma Tôn cửu phẩm và Tiên Vương, thật
sự không thể nào nói nổi, khi ấy mình vẫn là Kim Tiên nhất phẩm.
Mảnh vỡ quy tắc cấp bốn có thể thăng cấp mười điều quy tắc chủ lên tới cấp
Đại Thành.
Mà muốn tiến cấp đến Tiên Tôn, điều kiện chính là tất cả các quy tắc chủ đều
đạt tới cấp Đại Thành.
Nhìn xem, giá trao đổi ở Thương thành, 200 điểm công đức đổi một cái mảnh
nhỏ cấp bốn.
Hắn quẹt quẹt đổi 40 cái, nâng 400 quy tắc chủ lên tới cấp Đại Thành trước.
Cho dù cảnh giới vẫn là Kim Tiên nhất phẩm, nhưng bởi vì đột nhiên tăng mạnh
quy tắc chủ, hiện tại, ít nhất thì thực lực của hắn còn mạnh hơn trước đây mấy
lần.
Mà trên tu vi tiên lực, trong số chiến lợi phẩm trước đây của hắn, tiên đan tuy
nhiều nhưng căn cơ quá thâm sâu.
Chín dòng Võ Đạo đều là cấp Tiên Vương, ăn xong toàn bộ, cuối cùng cảnh
giới cũng chỉ đạt đến Kim Tiên nhị phẩm.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng công đức đổi lấy tiên đan thất phẩm, mỗi loại một
ngàn viên, để tăng tiên lực và tiên hồn, sau khi dùng, cuối cùng cảnh giới đạt tới
Kim Tiên lục phẩm.
Mà công đức của hắn, cũng hạ xuống thấp rồi, chỉ còn lại 1000 điểm.
“Haizzz, thăng cấp này quá chậm rồi, xem ra phải nghĩ cách kiếm nhiều điểm
công đức.”
Chỉ trong vài phút, công phu của hắn từ Kim Tiên nhất phẩm thăng lên tới Kim
Tiên lục phẩm, lời này nếu như bị những người khác nghe được, chỉ sợ bọn họ
sẽ tức đến hộc máu.
Cho dù có đủ tư chất, mỗi lần thăng cấp Kim Tiên, tính ra cũng là dùng mấy
vạn, mấy chục vạn năm đấy?
Tiếng bước chân ngoài cửa cắt ngang suy nghĩ của hắn.
“Lão tổ, chúng ta có thể vào trong không?”
Sau khi hai nàng vào trong phòng, hắn cười nói: “Hai người các ngươi không ở
dưới lầu, sao lại chạy lên đây?”
“Chẳng lẽ mới một lúc như vậy, các ngươi đã nhớ ta rồi?”
Những lời này thật sự đã đi vào lòng của hai nàng.
Đừng nói là đối mặt với tứ đại cao thủ khủng bố, hay là quỷ U Minh, cho dù đối
mặt với Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết, các nàng cũng không nhàn nhã.
Dù sao người sau là Phi Tiên môn cấp cao, hình tượng uy nghiêm trong nhiều
năm còn đó, nghe quen tai nhìn quen mắt rồi.
Sợ nói sai một câu sẽ bị trách mắng.
Trái lại chỉ có ở trước mặt Khương lão tổ, hai nàng lại có thể tùy hứng.
Thành ca hoàn toàn không ra vẻ với các nàng, mỗi lần hắn và các nàng nói
chuyện phiếm đều giống như bên cạnh huynh trưởng.
“Đúng vậy, chúng ta rất không yên tâm nếu không ở bên cạnh tổ sư gia.”
Hai nàng một trái một phải thuận thế ngồi bên cạnh hắn.
“Chỉ có ở bên người tổ sư gia ngươi, chúng ta mới có linh hồn.”
“Tổ sư gia ngươi quá hấp dẫn, giống như ngọn đèn dầu trong đêm tối kia, chúng
ta như con thiêu thân trước giờ không có cách nào chống lại…”
Đến da mặt dày như Thành ca, cũng cảm thấy, cái miệng này ngọt quá mức rồi.
Nhưng mà… Hắn vẫn rất hưởng thụ.
“Nói đi, dưới lầu làm sao vậy?”
Hai nàng vội vàng lấy ra lễ vật vừa mới nhận được.
“Bốn vị tiền bối đó đã tặng cho chúng ta rất nhiều bảo vật, bảo chúng ta tới đây
nói tốt vài câu…”
“Hả, bọn họ tặng lễ vật cho các ngươi?”
Nghe đến đó, Thành ca cũng hơi kinh ngạc.
Thao tác này thật sự rất thái quá, mấy tên kia làm việc thật đúng là quá tùy ý.
“Cụ thể chuyện này là như thế nào?”
Hai nàng lại vội vàng đứng dậy, lại cấp hắn một đoạn biểu diễn ngẫu hứng.
Một người giả vờ nhận lễ vật, người còn lại đóng vai bốn phía, tái hiện lại tình
huống lúc đó.
Không bỏ sót một từ nào, ngay cả thần thái lúc đó cũng mô phỏng rất giống.
Thành ca sững sờ, hai ngươi cũng thành thật quá, ta chỉ là bảo các ngươi dùng
lời miêu tả một chút, kết quả trực tiếp biểu diễn lại cả tình huống.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.”
Tố Diệp lại ngồi xuống bên trái hắn, có phần lo lắng hỏi: “Lão tổ, có phải chúng
ta đã làm sai chuyện gì rồi không?”
“Tự tiện nhận lễ vật của bọn họ, ngộ nhỡ làm xáo trộn kế hoạch của ngươi, xin
lão tổ trách phạt…”
Tố Mộng cũng vội vàng đặt toàn bộ lễ vật lên trên bàn, dè dặt nhận sai: “Lúc ấy,
chúng ta thật không dám không nhận, sợ từ chối, bọn họ sẽ giết chúng ta.”
“Cho nên đã thay lão tổ ngươi nhận trước, hiện tại, giao lại cho ngươi!”
Thành Ca lắc đầu bật cười: “Không sao, các ngươi nhận đi.”
“Thật ạ?”
“Đa tạ lão tổ!”
Hai nàng hoan hô nhảy nhót.
Có những lời này của hắn, các nàng mới thật sự dám nhận, xem những bảo vật
đó là của mình.
Thành ca âm thầm gật đầu, cũng được, biết tiến biết lui.
“Sau này bọn họ muốn tặng các ngươi những lễ vật khác, cũng đều có thể
nhận…”
“Không đúng, nếu các ngươi vừa ý cái gì, có thể chủ động đòi bọn họ.”
“Bọn họ dám không đưa, cứ nói đây là đòi thay cho ta!”
“Hả?”
Tố Diệp và Tố Mộng sửng sốt, vẻ mặt khó tin.
“Như vậy không hay cho lắm?”
Chủ động đòi Tiên Vương và Ma Vương thứ gì đó, chuyện này dứt khoát là
điên rồi!
Hơn nữa, phải chăng chuyện này quá không hợp lễ nghi?
“Có cái gì không được, đó là bọn họ nợ ta!”
“Bọn họ nợ tiền của tổ sư gia ngươi sao?”
Đôi mắt đen láy của hai nàng tràn đầy suy đoán, chẳng lẽ tổ sư gia là chủ nợ của
bọn?
Chẳng trách bọn hắn tôn kính tổ sư gia như vậy.
Nghĩ đến chiến lợi phẩm này lẽ ra nên thuộc về mình, Thành ca cắn chặt răng,
kiên quyết nói: “Đương nhiên!”
“Bọn họ đã nợ ta nhiều rồi, sau này, hai ngươi cũng không cần khách sáo, người
khác cho cái gì hãy nhận cái đấy, không cho thì trực tiếp đòi!”
Cũng tốt, các ngươi nợ ta, vậy thì để hai nha đầu này thay ta thu hồi một chút lãi
cũng được.
Dù sao thì hai nàng cũng đã được hệ thống chứng nhận là người nhà vào ngày
đầu tiên.
Hai nàng gật gật đầu, suy nghĩ.
Bỗng nhiên có phần mong chờ.
Nghe giọng của tổ sư gia, mấy người này thiếu nợ không ít.
“Vậy bọn họ muốn chúng ta nói tốt vài câu…”
Thành Ca phất tay: “Nói với bọn họ ‘không sao’, về sau ta sẽ gặp.”
“Vâng ạ!”
Sau khi hai nàng xuống lầu, tứ đại cao thủ và đám Ma Tôn cửu phẩm, Tiên Tôn
vội vàng lao tới.
“Sao rồi?”
“Khương chưởng môn đã nguôi giận hay chưa?”
Tố Diệp trả lời: “Tổ sư gia nói không sao, về sau sẽ gặp các ngươi.”
“Hả?”
Tiêu Hỗn Ma Vương sửng sốt, vội la lên, hỏi: “Vậy hắn có nói sai ở chỗ nào
không?”
“Chuyện này…”
Tố Mộng nói lại nguyên văn lời của Thành Ca: “Tổ sư gia nói các ngươi nợ hắn
rất nhiều, cho nên bảo chúng ta yên tâm nhận lấy, coi như là nhận thay cho
hắn.”
Chuyện này…
Nhất thời đám người Lãnh Hóa Hàn, Nguyên Triết đều thấy vô lý nhưng nghe
lại có vẻ hợp lý.
Chả trách rõ ràng sư tổ chỉ là Kim Tiên nhất phẩm, vậy mà đám Tiên Vương Ma
Vương đó cho hắn mặt mũi như vậy.
Hóa ra là trước đây thiếu nợ hắn.
Nhưng mà, bình thường không phải đều là sư tổ thiếu nợ sao?