Đôi môi đỏ mọng của Mâu Vũ khẽ cong lên: “Đúng vậy, chính là hắn.”
“Đó là Mông Tần – một kẻ tu luyện ba trăm vạn năm để trở thành Ma Tôn, rồi
dùng ba trăm vạn năm tiếp theo để thăng cấp lên Ma Tôn cửu phẩm.”
Trung tiên giới không hề có mấy bảng xếp hạng như bảng xếp hạng Tiên Vương
hay bảng xếp mạng Ma Tôn gì đó.
Nhưng mà bản thân những thiên tài tuyệt thế đã thu hút ánh mắt của người đời
rồi, cho dù thời gian đằng đẵng trôi qua thì vẫn tương đối như vậy.
Trong số đám Tiên Tôn, Ma Tôn không thể đếm rõ được kia, sức chiến đấu của
Mông Tần có thể xếp vào top một trăm thiên tài.
Bởi vì hắn đã từng có chiến tích một mình giết chết được ba Tiên Tôn cửu
phẩm.
Trận chiến đó cũng đã xác lập địa vị của hắn ở trung tiên giới.
Huống chi là hắn còn có một người cha là Ma Vương.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì, Sương Ảnh Ma Vương cũng đang trên
đường tới rồi.”
Bản thân Mâu Vũ không hề lo lắng.
Cho dù Mông Tần và Sương Ảnh Ma Vương và U Minh có mạnh hơn đi chăng
nữa thì cũng không dám khai chiến ở Thiên Khu các đâu.
Nàng đảo mắt, lập tức nhìn thẳng về phía gương mặt Khương Thành.
Tâm trạng đám người Lãnh Hóa Hàn càng nguội lạnh như tro tàn.
Nhưng Thành ca lại hệt như không nhận ra được nguy hiểm, lại cực kỳ vui vẻ
nói: “Cũng có nghĩa là, hắn rất nổi tiếng hở?”
Mâu Vũ cũng không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu nhảm nhí như vậy.
Đương nhiên Mông Tần nổi tiếng, không chỉ là ở mấy chục thiên vực xung
quanh đây, chắc chắn hầu hết tiên nhân ở tiên giới đều từng nghe nói đến thiên
tài tuyệt thế này.
Nàng hoàn toàn không biết rằng, Thành ca cũng đang âm thầm tình toán liệu có
nên xử lý tên Mông Tần kia trước không.
Nếu như người nổi tiếng như vậy bị giết thì chắc là quẹt được cả đống giá trị
kinh sợ ấy chứ?
Trừ U Minh ra, Cổ Hoàng môn cùng có 31 Tiên Tôn tới đây, ngoài ra thì còn có
một vị thái thượng trưởng lão cấp Tiên Vương nữa.”
Nguyên Triết trưởng lão lại giật mình, vội vàng truy hỏi: “Là Cổ Hoàng môn
đứng đầu Lam Hoàn thiên vực với hơn mười mấy người đạt đến Tiên Tôn cửu
phẩm ư?”
Mâu Vũ bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Mặt mũi Nguyên Triết tái mét, chán nản ngồi phịch xuống, tự lẩm bẩm: “Bọn
họ cách nơi này những hơn hai mươi thiên vực, vậy mà lại đến đây nhanh như
vậy…”
Mâu Vũ cứ như là không thấy được tuyệt vọng của hắn, tiếp tục nói: “Ngoài ra
còn có Tà Vân cung, Minh Hải Cổ tộc, Chúc Sơn Quần Ma đều phải các cao thủ
tới đây, ít ngày nữa sẽ tới đây thôi.”
Mỗi một cái tên mà nàng nói ra đều là các thể lực đứng đầu của các thiên vực.
Bất cứ cái này cũng đủ để hủy diệt trên dưới Phi Tiên môn mấy chục lần.
Bọn họ lấy cái gì ra để ngăn cản đây?
Huống chi còn có mấy cái tên còn chưa nhắc đến đâu, điều đó cũng không hề
đại diện cho việc không có uy hiếp.
“Phải làm thế nào mới được đây?”
“Nếu như không cẩn thận, không chỉ toàn bộ chúng ta bị giết mà đến cả tông
môn cũng bị hủy diệt theo đấy!”
Mà Mâu Vũ hiểu rõ rành rành nỗi lo lắng của bọn họ bây giờ.
“Khương trưởng lão, xem ra bây giờ việc ngươi muốn đưa 3000 môn nhân phi
thăng lên thượng tiên giới không thể nào thực hiện được nữa rồi.”
Nàng vẫn chưa biết rõ tên họ của Thành ca, chỉ đành dùng cái danh trưởng lão
tông môn để gọi hắn.
“Bản thân Tiên Duyên Lệnh đã thu hút sự chú ý rồi, huống chi lại còn có tiên
khí bát giai có thể khiến nhiều người thèm muốn.”
“Ngươi hoàn toàn không thể bảo vệ nổi đâu.”
Thành ca thấy nàng nói chắc chắn như vậy, hệt như đã nhìn thấu bản thân hắn,
hắn không khỏi cười một trận.
“Cho nên là, em gái ngươi có đề nghị gì đây?”
Hôm nay nữ nhân này tới đây, không ngừng thổi phồng kẻ thù kia mạnh mẽ và
đáng sợ như này, rõ ràng là muốn tạo áp lực cho mình mà.
Chắc chắn có mục đích gì đó.
Quả nhiên hắn thấy Mâu Vũ tự tin cong khóe miệng: “Thiên Khu các chúng ta
có cách giải quyết nguy hiểm trước mắt này, chỉ là không biết các hạ có chấp
nhận được không thôi.”
Vừa dứt lời, đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết cứ hệt như nắm được
ngọn cỏ cứu sinh vậy.
“Rốt cuộc là có cách gì?”
“Chúng ta rửa tai lắng nghe!”
“Nếu như có thể thoát khỏi thế bí này, chúng ta chắc chắn sẽ biết ơn!”
Đến cả Khương Thành cũng hơi tò mò, lẽ nào Thiên Khu các muốn phái cao thủ
ra mặt à?
Không phải bọn không muốn tham gia vào mấy vụ ân oán như này sao?
“Chúng ta muốn mua thanh kiếm này của Khương trưởng lão.”
Còn chưa kịp đợi Khương Thành từ chối, Mâu Vũ đã nhanh chóng nói: “Cái giá
chắc chắn sẽ khiến các hạ hài lòng!”
Thanh kiếm “bát giai” này thật sự khiến các nàng rung động.
Phải biết là mười hai Tiên Vương của họ vẫn còn đang dùng tiên khí thất giai
đấy.
“Ngoài ra thì chúng ta sẽ giúp các hạ giải quyết vấn đề lộ diện khi mua Tiên
Duyên Lệnh.”
Nàng tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Các hạ có thể tiếp tục để 3300 mảnh Tiên
Duyên Lệnh ở chỗ Thiên Khu các chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi bảo quản.
Bất cứ khi nào cần thì đều có thể tới lấy.”
“Như vậy thì các hạ thật sự còn cơ hội dẫn 3300 người lên thượng tiên giới,
phải không nào?”
Đề nghị này của nàng khiến đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết cau
mày.
Căn bản Tiên kiếm bát giai vô giá, việc trung tiên giới có tồn tại tiên khí cấp bậc
này hay không còn khó nói, làm gì có chuyện có cái giá vừa ý cơ chứ?
Người có thể có được bảo vật này trong tay, chắc chắn sẽ không bán.
Chẳng qua Thiên Khu các thấy họ chắc chắn không bảo vệ nổi mình nên mới
nhân cơ hội này chiếm chút hời.
Nhưng khi nghe đến đoạn sau, bọn họ lại thật sự muốn thay Thành ca đồng ý
cái rụp.
Bởi vì lời hứa giúp bảo quản 3300 Tiên Duyên Lệnh kia của Mâu Vũ mới là thứ
quý giá nhất!
Ban đầu bạn họ không hề có hy vọng gì với việc tất cả được lên thượng tiên
giới, lo lắng rằng cứ cách mười năm, vị trí của Tiên Duyên Lệnh lại bị bại lộ.
Có lời hứa này của Mâu Vũ, 3300 Tiên Duyên Lệnh kia sẽ được để ở đây, cũng
sẽ không bị bán mất cho người khác.
Làm gì có nơi nào ở trung tiên giới có thể cất giữ Tiên Duyên Lệnh an toàn hơn
Thiên Khu các cơ chứ.
Đợi đến thời khi thời kì bại lộ mười năm kết thúc thì lén lút lấy 3300 mảnh Tiên
Duyên Lệnh được cất giữ kia ra, đây mới thật sự là thần không biết quỷ không
hay.
Đến lúc đó, thật sự có khả năng tất cả đều cùng được đến thượng tiên giới.
“Chúng ta có thể tin tưởng các ngươi không, nhỡ đâu đến lúc đó các ngươi lật
lọng…”
Lãnh Hóa Hàn rất thận trọng, đây là thứ duy nhất mà hắn lo lắng.
Nụ cười lạnh nhạt của Mâu Vũ khép lại, nghiêm nghị nói: 3300 mảnh Tiên
Duyên Lệnh rất quý giá với các ngươi, nhưng với Thiên Khu các chúng ta lại
chẳng là gì.”
“Nói thật cho các ngươi biết, cái chuyện như giúp bảo quản Tiên Duyên Lệnh
này, căn bản trước đây chưa từng có, coi như là phá vỡ quy tắc cả chúng ta rồi.”
“Nếu như không phải bọn ta xem trọng thanh kiếm kia thì bọn ta hoàn toàn sẽ
không phá lệ đâu!”
Lần này, đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết hoàn toàn động lòng rồi.
Bán tiên khí bát giai này đi thì những thế lực đang săn đuổi món tiên khí này
cũng sẽ tìm tới Thiên Khu các, không còn liên quan gì đến Phi Tiên môn nữa.
Đồng nghĩa với việc mất đi một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Huống chi còn có thể lấy được cơ hội lên thượng tiên giới một cách ổn định.
Ngẫm kĩ thì thậm chí bọn họ còn lời ấy chứ.
“Lão tổ!”
“Ngươi xem liệu có nên đồng ý với nàng…”
Căn bản Khương Thành còn chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Bây giờ hắn nhận ra một vấn đề nghiêm trọng là, tất cả mọi người đến đây
không phải vì bản thân hắn, mà chỉ vì thanh kiếm này mà thôi.
Phát hiện này đột nhiên khiến hắn vô cùng tức giận.
Cái quần què chứ, thanh kiếm này vẫn còn cướp nổi bật của mình nữa hả?
Tất cả mọi người chỉ quan tâm nó, tất cả ánh hào quang đều tập trung trên người
nó, đến cả mỹ nữ phía đối diện đây cũng không ngoại lệ.
Bản thân là chủ nhân của thanh tiên kiếm này… mà lại ảm đạm ở bên cạnh,
chẳng có chút hào quang nào.
Lý nào lại vậy hả!
Hắn nói ra một câu chất vất bằng cả linh hồn: “Ngươi cảm thấy ta và thanh
kiếm này, cái nào quan trọng hơn?”
Mâu vũ cho rằng hắn không cam tâm từ bỏ thanh kiếm này, uyển chuyển cười
một tiếng: “Ta tin là các hạ có thể nhìn rõ được tình hình.”
Nhìn rõ cái quằn què nhà ngươi!
Ý ngươi là cần phải nhìn rõ lại “vị trí” của bản thân hả?
Thành ca cũng không thể ngồi im nổi nữa, nhấc thanh kiếm rồi đứng lên.
“Phải rồi, kẻ Mông Tần nổi tiếng nhất kia đang ở bên ngoài đúng không?”