“Bọn họ đi rồi.”
Đám người cực kỳ quan tâm đến tình hình bên đó – Diệp Dương Tiên Vương và
Đinh Thụy, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy phi thuyền rời khỏi đây.
“Nhìn phương hướng thì không giống trở về Phi Tiên môn đâu.”
Mâu Vũ không hề kinh ngạc.
“Bây giờ bọn họ đã trở thành mục tiêu truy sát của U Minh rồi, nếu trở về thì
còn dễ bị tìm ra hơn.”
“Nếu như ta là bọn họ thì ta sẽ nhanh chóng tới những nơi nằm ngoài phạm vi
của thế lực U Minh để trốn.”
Mãi đến khi phi thuyền biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Dương Tiên Vương mới
thở dài một hơi.
“Bọn họ sẽ nhanh chóng nổi tiếng ở trung tiên giới thôi, tiên khí bát giai kia, có
ai mà không thèm muốn cơ chứ.”
“Có lẽ rất nhiều Tiên Vương và Ma Vương đều vì chuyện này mà xuất quan
đấy.”
“Bây giờ xem hắn có thể trốn được bao lâu.”
Đinh Thụy đột nhiên nói: “Người này mua nhiều Tiên Duyên Lệnh như vậy, cho
dù có trốn được thì kiểu gì cũng phải cách mười năm lộ diện một lần.”
Vấn đề này không khỏi khiến Mâu Vũ suy tư.
Nhưng mà nghĩ thế nào nàng cũng không hiểu nổi.
Nhưng mà suy đoán của bọn họ không hề sai, tin tức thành Đan Hoa xuất hiện
tiên khí bát giai đã nhanh chóng truyền ra ngoài rồi.
Uy lực của tiên khí truyền đi hết lần này tới lần khác, mà ngày càng được phóng
đại.
Thậm chí còn có người truyền tin rằng, có được thanh tiên kiếm bát giai kia thì
có thể vô địch ở trung tiên giới.
Vô số người nghe thấy tin đồn này mà rục rịch, mà đương nhiên người quan
tâm nhất trong đó là U Minh.
Nghe nói ba vị Ma Vương và một vị Tiên Vương phía sau U Minh đều bị kinh
động rồi.
Giết nhiều Ma Tôn của họ như vậy, tổ chức ngầm khổng lồ này hoàn toàn tức
giận, một trận gió tanh mưa màu sắp đến gần.
Cơn bão sắp ập đến kia, ngay cả bên Phi Tiên môn cũng nhận được tin tức này.
Sau khí các trưởng lão nội môn và đám đệ tử biết được đã xảy ra chuyện gì ở
thành Đan Hoa, tất cả đều bị dọa sợ hết hồn cả ngày.
Không ngờ Khương lão tổ có trong tay tiên khí bát giai đấy?
Một trận mà giết đến mười Ma Tôn?
Cái này quả thật quá đáng sợ.
Nhưng bây giờ bọn họ không thể kinh sợ được nữa, mối đe dọa từ con quái vật
khổng lồ U Minh đang ập lên đầu bọn họ rồi.
“Làm thế nào đây, chắc chắn chúng ta không thể ngăn cản nổi U Minh đâu.”
“Liệu trong này có hiểu nhầm gì không?”
“Hay là phái người của ta đến phái U Minh, bày tỏ chút thành ý nói rõ sự việc
được không?”
“Làm sao mà nói được đây, giết chết mười Ma Tôn của người ta, chuyện này
hoàn toàn không thể xoay chuyển được nữa rồi.”
“Nhưng mà chúng ta hoàn toàn không có tư cách để nói chuyện với U Minh…”
“Sao mà Khương lão tổ không về vậy? Lẽ nào hắn vẫn muốn tiếp tục đi mua
Tiên Duyên Lệnh?
“Quả thật là điên rồi, lẽ nào hắn còn cho rằng cầm thanh kiếm đó đứng trước
mặt Tiên Vương mà vẫn sống sót được ư?”
Đám chưởng lão gấp gáp như hệt như kiến bò trên chảo nóng, chưởng môn
Nguyên Chân Tiên Tôn và đại trưởng lão Nguyên Thịnh Tiên Tôn lại như bĩnh
tĩnh, không hề hoảng sợ chút nào.
“Này này các ngươi, chút chuyện nhỏ thế thôi mà rối rít cả lên, còn thể thống gì
nữa hả?”
“Lại còn chuẩn bị quà hậu hĩnh, các ngươi muốn làm mất mặt tổ sư gia đó hả?”
Sợ cái quần, lão tổ còn từng xử lý cả Tiên Đế rồi đấy.
Hắn bất khả chiến bại ở trung tiên giới, có thể gạt giò hết đám kia, được chưa
hả?
Nếu không phải sợ kinh động đến thượng tiên giới thì hai lão già này đã nhảy
cẫng lên lớn tiếng thông báo, sau đó thì tung hoành cùng với lão tổ từ lâu rồi.
Nguyên Thịnh Tiên Tôn giật giật khóe miệng, vẻ mặt khinh thường nói: “Chỉ
mà mấy Ma Vương, Tiên Vương thôi mà đã dọa các ngươi đến vậy rồi hả?”
“Đúng là càng ngày càng thụt lùi.”
Đám trưởng lão cạn lời.
Chỉ là Ma Vương thôi á?
Bản thân ngươi mới là Tiên Tôn thôi đó, ngươi lấy đâu ra cái dũng khí xem
thường Tiên Vương thế?
“Chưởng môn, đại trưởng lão, các ngươi điên rồi hả?”
“Lần này mà hơi không cẩn thận thôi là có nguy cơ bị diệt phái đó.”
Nguyên Chân không nhịn được phất phất tay, có vài phần phong thái của Thành
ca rồi đấy.
“Được rồi được rồi, các ngươi cứ yên tâm đi, cần tu luyện thì đi tu luyện, đừng
có nghĩ đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.”
“Có lão tổ ở đây, Phi Tiên môn còn ổn định hơn các ngươi nghĩ gấp trăm lần!”
Đám trưởng lão liếc nhìn nhau, đây mà còn là chuyện nhỏ á?
Nhị trưởng lão Nguyên Thù thăm dò hỏi một câu: “Lẽ nào lão tổ là Tiên Vương
ư?”
Quả thật chiến tích lần này của Khương Thành khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Điều đó cũng khiến bọn họ nhận ra rằng, thật sự lúc đầu bản thân mình đã xem
thường vị lão tổ này rồi.
“Bây giờ thời cơ vẫn còn chưa tới.”
Nguyên Chân vuốt râu mỉm cười: “Sau này các ngươi tự nhiên sẽ hiểu được
thôi.”
Mà ở bên kia, lúc này đám người Khương Thành đã vượt qua hai thiên vực, đến
một cửa hàng ở chi nhánh khác của Thiên Khu các.
Sau khi vào cửa, một vị tiên nhân tiếp khách bước tới như thường lệ.
Mà Thành ca cùng không hề làm gì khác, nói rõ mục đích đến đây của mình.
“Ta muốn mua Tiên Duyên Lệnh, chỗ các ngươi có bao nhiêu thì gói lại hết cho
ta.”
Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết cạn lời lấy tay che mặt.
Quả nhiên là vẫn huênh hoang y như thế.
Mặc dù ngươi mạnh thật đấy, cơ mà ngươi có thể cố gắng khiêm tốn hơn chút
được không hả.
Nhưng mà Tố Diệp và Tố Mộng vội vàng chớp lấy thời cơ, lập tức bắt đầu một
lượt nịnh hót mới.
“Lão tổ khí phách ghê.”
“Ngoài lão tổ ra thì làm gì có ai dám mua nhiều như vậy trong một lần chứ?”
“Đúng vậy, lão tổ không hề sợ hãi…”
Bất kể là vị tiên tiếp khách ở phía đối diện, hay là những vị khách khác trong
cửa tiệm đều bị mấy câu nói này làm cho sửng sốt.
Nhưng mà lần này lại không hề xuất hiện âm thanh chế giễu gì cả.
Bởi vì tốc độ lan truyền quá nhanh, việc trước đó mà Khương Thành làm ở
thành Đan Hoa đã được truyền đến tận đây rồi.
Cho dù chưa từng gặp hắn, nhưng chỉ cần nghe đến việc mua hết toàn bộ Tiên
Duyên Lệnh thì đương nhiên sẽ nghĩ đến hắn.
“Ở đây có vị nào họ Khương ư?”
“Là hắn đã giết mười Ma Tôn của U Minh ư?”
“Nghe nói Tiên Duyên Lệnh của thành Đan Hoa bị hắn mua sạch rồi, ta còn cho
là hắn sẽ cất đi chứ, không ngờ hắn vẫn còn mua mua tiếp?”
“Người này điên rồi sao, rốt cuộc hắn định làm gì vậy?”
“Mau đi thôi, chắc chắn U Minh sẽ nhanh chóng xông đến đây báo thù đó…”
“Sợ cái gì chứ, nơi này là Thiên Khu các, U Minh có lợi hại đến mấy cũng
không dám khai chiến ở trong này đâu.”
Trong tiếng thảo luận ồn ào, Thành ca được đưa lên tầng cao nhất của Thiên
Khu các.
Yến Vi – hội trưởng chi nhánh ở đây nhanh chóng bước tới đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Các hạ ghé thăm khiến cho nơi này của bọn ta như được chiếu sáng!”
Đám người Lãnh Hóa Hàn nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của đối phương thì lập
tức không biết nên tự hào hay là nên đau đầu đây.
Với sự nghiệp và địa vị vĩ đại của Thiên Khu các, có mấy ai xứng để bọn họ nói
ra câu “như được soi sáng” đâu, hội trưởng của một chi nhánh đều là những
nhân vật có máu mặt mà.
Lão tổ ra ngoài có mấy ngày thôi đã làm được rồi.
Nhưng mà vấn đề là cái tổ ong mà bọn họ chọc phải lớn quá, lớn đến nỗi việc
này nhanh chóng lan truyền đến khắp trung tiên giới.
Nhân vật trung tâm như thế này, đương nhiên đối phương sẽ rất kính trọng.
Nhưng mà sự nhiệt tình của đối phương hoàn toàn không lay chuyển được
Thành ca chút nào, hắn cũng chẳng buồn tiếp chuyện.
Không thể giảm giá miếng nào, nhiệt tình làm cái quái gì.
“Chỗ này của các ngươi có bao nhiêu Tiên Duyên Lệnh?”
Yến Vi từng gặp đủ các thể loại khách hàng, kiểu nói thẳng cũng chẳng hề hiếm
thấy nên không có gì kỳ lạ cả.
“Chi nhánh chúng tôi có tổng cộng 124 miếng Tiên Duyên Lệnh, các hạ định
lấy hết thật hả?
Hắn vừa mới xin chỉ thị của tổng bộ ở bên kia.
Bên trên cũng nói rồi, Khương Thành muốn mua thì cứ bán hết cho hắn, đằng
náo Thiên Khu các mở ra để làm ăn mà.
“Đương nhiên.”
Khương Thành nhanh chóng lấy 1240 vạn tiên tinh ra, sau đó thì bỏ vào nhẫn
trữ vật rồi đưa qua đó.
Chỉ trong một phút đồng hồ, giao dịch đã hoàn tất.
Tiếp đó Khương Thành mang theo số Tiên Duyên Lệnh kia rời khỏi đây, hệt
như là đang bận rộn lắm.
Yến Vi nhận tiên tinh xong cũng thấy rất cạn lời, ngươi không định ngồi nghỉ
ngơi chút à.
“Có thể mạo muội hỏi một câu không, các hạ cần nhiều Tiên Duyên Lệnh như
thế làm gì?
Đây cũng là việc mà phía bên trên giao cho hắn nghe ngóng.