Lãnh Hóa Hàn và đám người Nguyên Triết thật sự rất tò mò.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy tiên khí thất giai, cũng chưa hề nhìn thấy bát giai,
cho nên cũng không rõ tiên khí này có thể mang đến bao nhiêu buff cho sức
chiến đấu.
Nhưng mà nghĩ lại thì hẳn là tiên khí thất giai không thể giết mười Ma Tôn
trong một đòn được đâu nhỉ?
Cho nên tất nhiên bọn họ cho rằng đây là tiên khí bát giai.
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tò mò của bọn họ, Thành ca thấy tức giận vô cùng.
Đù má nó chứ, mới nãy ông đây sử dụng cả bạo kích gấp mười lần chỉ để chứng
minh thực lực của bản thân rồi đó.
Kết quả các ngươi lại chỉ chú ý đến thanh kiếm này thôi hả?
Không bị điên đấy chứ?
Có phải cố ý muốn chống đối lại ta không hả?
“Cút sang bên kia!”
Một kẻ tâm trạng đang không tốt như hắn, đương nhiên giọng điệu cũng rất cáu
kỉnh.
Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết sững sờ, không thể hiểu nổi tại sao
hắn đánh thắng rồi mà lại còn nổi giận muốn mắng người.
Đến cả chưởng môn cũng không nói chuyện với bọn họ kiểu này đâu.
Nhưng ngẫm kĩ thì với thực lực và thân phận của lão tổ, hắn nói gì chẳng được,
đúng là hắn có tư cách để giáo huấn bọn họ như lũ cháu chắt.
Cũng may là hai nữ đệ tử ngoại môn kia, cuối cùng lúc này cũng phản ứng lại
được.
“Uầy, lão tổ lợi hại quá!”
Hai nàng lấy tay ôm ngực, trong mắt lấp lánh sao.
“Mới nãy kẻ địch kia dọa ta sợ muốn chết, còn nghĩ là xong đời rồi cơ.”
“May mà lão tổ ngăn được cơn sóng dữ này…”
“Lão tổ, rốt cuộc ngươi mạnh tới mức nào vậy, hình như mấy kẻ lúc nãy đều là
Ma Tôn đó!”
“Thực lực của lão tổ vượt qua cả giới hạn của trời đất, hoàn toàn không phải thứ
mà chúng ta có thể vươn tới đâu, ta đoán lão tổ phải vô địch thiên hạ đấy chứ!”
Hai nàng cũng đang thăm dò sở thích của Thành ca, nịnh hót hết mức, đương
nhiên trình độ nịnh hót cũng dần dần không có giới hạn.
Nghe thấy vậy, đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết cạn lời.
Các ngươi nịnh hót thẳng thắn như thế, không hề có chút hàm súc gì cả, không
biết xấu hổ hả?
Nhưng mà cũng nịnh quá mức rồi đấy, gì mà thiên hạ vô địch, đừng quên là còn
có Tiên Vương và Tiên Đế đấy.
Nhưng mà Thành ca lại thích như vậy lắm.
Đáng lẽ tâm trạng còn đang giận sôi, nhưng dường như được mưa phùn phất
qua, lập tức lại chuyển biến tốt hơn nhiều.
“Ha ha ha, các ngươi cũng tinh mắt đấy.”
“Tốt lắm tốt lắm, xem ra Phi Tiên môn chúng ta vẫn còn có người kế thừa văn
hóa.”
“Lão tổ thấy hai ngươi là người có thể đào tạo được, đây là chút đồ ta thưởng
cho các người!”
Uy lực của một đòn vừa nãy quá mạnh, hầu hết mọi thứ đều bị phá hủy ngay tại
đây rồi.
Hắn chọn lựa một lúc rồi lấy hai thanh tiên kiếm ra tặng.
Tố Diệp và Tố Mộng sững sờ.
Hai thanh kiếm này là thứ hai nàng vừa mới nhìn thấy ở trong tay Dư Huân và
một Ma Tôn khác mà.
“Lão tổ…”
“Cái, cái này…”
Hai nàng nói chuyện còn chẳng khớp nhau, đều không dám nhận.
Thành ca chỉ đành dúi nó vào trong tay hai nàng.
“Chỉ là tiên khí lục giai thôi mà, lão tổ thưởng, các ngươi cứ nhận là được!”
Biểu hiện bên ngoài thì lạnh lùng, chứ thật ra trong lòng đau như cắt, ít nhất là
tiên khí lục giai cũng đổi được 10 điểm công đức đó.
Haizzz, nhưng mà nghĩ hai người này nịnh hót, không có công lao thì cũng có
khổ lao.
Không khích lệ một chút thì làm sao hai nàng tiến bộ được?
Nếu như tiến hóa được đến cấp bậc vua nịnh hót như Đan Thái, Ngụy Miêu hay
Tam Nhãn Hổ gì đó, vậy thì cũng không uổng công tặng món tiên khí này.
Huống chi là, ngàn vàng không mua được ngựa tốt!
Tiên khí lục giai?
Mẹ ơi!
Tố Diệp và Tố Mộng sợ đến run rẩy, suýt thì ngã xuống đất.
Hai nàng mới chỉ là Chân Tiên thôi.
Còn đang dùng tiên khí nhất giai đó!
Đừng nói là lục giai, chỉ cần là tiên khí nhị giai đã đủ để hai nàng vui mừng đến
phát khóc rồi.
Đám người quyền cao chức trọng như Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Ngộ, Nguyên
Hạc mới chỉ được dùng tiên khí ngũ giai thôi đấy.
Mà trong số đó, chỉ có Nguyên Triết là gặp được cơ duyên mới nhận được một
món tiên giáp lục giai, bình thường còn coi nó như bảo bối ấy.
Vậy mà bây giờ…
“Cái này, cái này cho chúng ta thật sao?”
Tố Diệp và Tố Mộng bật khóc, kích động tới mức sắp ngất đi rồi.
Hai nàng chỉ nịnh nọt để lấy lòng một nhân vật lớn theo bản năng mà thôi, lão
tổ vui rồi thì ít nhất sẽ không trút giận lên các nàng.
Ai mà biết lão tổ không chỉ dễ nói chuyện, mà còn ban thưởng hậu hĩnh như
vậy.
Hơn nữa phần thưởng cao cấp đến mức khiến các nàng nghẹt thở.
“Lão tổ, chúng ta… không dám nhận đâu!”
Nhìn ánh mắt trợn trừng Lãnh Hóa Hàn và các trưởng lão ở bên cạnh, hai nàng
cảm thấy bất an.
Các nàng cũng biết tiên khí lục giai có ý nghĩa gì.
Miệng thì nói không dám nhận, cơ mà tay thì vẫn thành thật lắm, không hề rời
khỏi tí nào.
Đương nhiên là tiên khí cấp cao như vậy có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại
được với bất kỳ tiên nhân nào.
Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết, Nguyên Ngộ không thể đứng im
được nữa.
“Lão tổ, phần thưởng này có hơi lớn rồi đó?”
“Đúng vậy, thưởng cho hai nàng tiên khí tam giai gì đó là rất tốt rồi, tiên khí lục
giai thì quả thật là hơi quá…”
“Thực lực của các nàng thấp như vậy, không nhận nổi phần thưởng như này.”
Nói thật thì bọn họ vẫn không hiểu tại sao hắn lại thưởng cho hai nàng.
Hai nàng đã làm gì à?
Lập được công lớn sao?
Lẽ nào không phải cứ đứng ở đằng sau xem kịch suốt à?
À không, nói xem kịch là đã đề cao các nàng rồi.
Mới nãy hai nàng còn đứng phía sau run lẩy bẩy ấy chứ, suýt chút nữa còn bị kẻ
địch dọa cho tè cả ra quần, không nói là hai nàng làm mất mặt Phi Tiên môn đã
là tốt lắm rồi.
Vậy mà còn khen thưởng cho họ?
Quả thật là quá hoang đường!
Nếu không phải còn lão tổ đứng bên cạnh thì bọn họ đã mắng ra tiếng rồi ấy
chứ.
Nhưng mà đáng tiếc, ở đây chỉ có Thành ca có tiếng nói.
“Món tiên khí này là chiến lợi phẩm của ta, ta muốn cho ai thì cho, đến lượt các
ngươi phản đối hả?”
“Thật là khó hiểu!”
“Hai người các ngươi cứ nhận đi, nếu như trở về tông môn có người đòi thì cứ
nói với lão tổ, ta sẽ ra mặt giúp các ngươi!”
Đúng, không chỉ được khen thưởng mà còn có chỗ dựa vững chắc nữa cơ.
Tố Diệp và Tố Mộng rối rít tạ ơn rồi nhận lấy tiên khí, đó phải gọi là cảm động
đến rơi nước mắt.
Nhìn thấy hai nàng vui mừng đến phát khóc, đám người Lãnh Hóa Hàn và
Nguyên Triết trong lòng nguội lạnh như tro tàn, cảm thấy cực kỳ cạn lời.
Ngoài ra còn có chút ghen tị nữa.
Tiên khí lục giai có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với bọn họ!
Nhưng mà nhìn chằm chằm đợi mãi, Thành ca chẳng thèm thể hiện gì cả, cứ
như thể quên luôn bọn họ rồi.
Cả bốn người đều không thể hiểu nổi.
Các nàng đều được khen thưởng, sao chúng ta lại không có vậy?
Lẽ nào chúng ta còn không quan trọng bằng hai đệ tử ngoại môn ư?
“À, lão tổ, tiếp theo có phải chúng ta nên về sớm chút không?”
“Về đâu?”
Nguyên Triết nói với vẻ đương nhiên: “Về Phi Tiên môn đó, chắc chắn U Minh
sẽ không từ bỏ đâu, trở về tông môn chuẩn bị sớm một chút.”
Thành ca trực tiếp từ chối: “Lần này phải mua tổng cộng 3300 miếng Tiên
Duyên Lệnh, bây giờ mới mua được 115 miếng, còn sớm lắm!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, nếu như sợ thì các ngươi tự về trước đi.”
Lãnh Hóa Hàn và ba vị trưởng lão cạn lời, chỉ đành hy vọng vị lão tổ này có thể
tiếp tục thể hiện được sức mạnh như thế.
Một đoàn bảy người lại nhanh chóng lên phi thuyền, rời khỏi thành Đan Hoa,
bay đến các cửa hàng của chi nhánh Thiên Khu các ở các thiên vực khác.
Ở trên phi thuyền, Thành ca vừa tận hưởng phục vụ nịnh hót của hai nữ đệ tử,
vừa mở ghi chép của hệ thống ra xem.
Trận chiến vừa nãy đã khiến cho cả tòa thành phải kinh ngạc.
Cuối cùng hắn nhận được 747 vạn điểm giá trị kinh sợ, đổi thành 747 điểm
công được, thu hoạch không hề ít.
Thực tế thì, đáng lẽ phải nhiều hơn con số đấy cơ.
Chẳng qua là hầu hết cư dân trong thành hoàn toàn không biết có mười Ma Tôn
xuất chiến, cũng không biết một kiếm đó của hắn đã tiêu giệt được bao nhiêu kẻ
địch.
Còn chưa chân chính nhận ra được nỗi kinh sợ thật sự của trận chiến đó đâu