Cuối cùng cũng lòi cái đuôi ra rồi, Thành ca cực kỳ vui mừng.
Đúng lúc đang định mở miệng nói hai câu thì trưởng lão Nguyên Triết với vẻ
mặt căng thẳng nhảy ra đầu điên.
“Dư thành chủ, ngươi có ý gì đây?”
Ở thời đại này, tiên thành không quá quan trọng, cho nên lực lượng cũng không
mạnh lắm.
Một tòa tiên thành thường chỉ có một đến hai Tiên Tôn, nhưng thành Đan Hoa
lại đột nhiên mọc là cả đống Tiên Tôn thế này, rõ ràng là không bình thường.
Dư thành chủ đã lùi về phía sau từ lâu, kéo dãn khoảng cách với mấy người.
“Ngươi hỏi ta có ý gì ư?”
“Các ngươi giết cháu ngoại của ta, còn giết hàng ngàn quân Tiên Vệ của ta,
ngươi cảm thấy ta có nên báo thù không?
Trên mặt vị thành chủ nãy vẫn mang nụ cười như cũ, nhưng mà bây giờ xem lại
thì nó không phải nụ cười thân thiện mà là một nụ cười hận thù lạnh lẽo.
“Nhưng trước đó ngươi còn nói là vì dân trừ hại…”
Mặc dù ban đầu cũng hoài nghi có vấn đề, nhưng bây giờ đích thân nghe hắn
thừa nhận, trưởng lão Nguyên Triết cũng hơi khó chấp nhận được.
Ngươi diễn kịch giỏi quá đấy nhỉ?
“Không diễn thật chút thì sao có thể kéo mấy ngươi đến đây cơ chứ?”
Lãnh Hóa Hàn với vẻ mặt khó mà tin được nói: “Vì để chúng ta đến đây mà đến
cả người mình ngươi cũng giết ư?”
Trước đó, lúc hàng trăm người bị giết ngay trước mặt họ đều đã chết thật, không
hề có gì là giả dối cả.
Dư thành chủ lại mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, vì để hoàn thành việc lớn thì trả cái giá này cũng chẳng là gì hết.”
“Sự hy sinh của bọn họ rất có ý nghĩa, ít nhất là đã lừa được các ngươi đến đây,
thành công kéo dài thời gian cho đến khi trợ thủ của ta đến đây.”
Hắn nhún vai: “Các ngươi còn có gì muốn hỏi nữa không?”
“Trước khi rời trần thế, ta để ta các ngươi là một con ma hiểu rõ mọi thứ.”
Thấy nụ cười trên vẻ mặt thành thật kia, Lãnh Hóa Hàn và đám người Nguyên
Triết sởn cả gai ốc.
Đây là người hả?
Đù má rõ ràng là một tên điên, tinh thần có vấn đề nặng mà.
Sao hắn tu thành tiên được vậy trời?
Vì để có được sự tin tưởng của phe mình, lừa Thành ca tới đây kéo dài thời
gian, chuyện gì hắn cũng có thể làm được, cho dù là cách cực đoan như giết cả
người mình ư?
Làm người thân của Dư thành chủ đây đúng là một nghề nghiệp nguy hiểm đấy
nhỉ.
“Ngươi quá độc ác rồi đấy?”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Đối mặt với lời buộc tội và chất vấn của đám người Nguyên Triết, Nguyên Ngộ,
Dư Huân nhún vai.
“Ta muốn thanh kiếm kia.”
Hắn chỉ và thanh tiên kiếm trong tay Thành ca, lại cười nói: “Đương nhiên là
chắc chắn các ngươi sẽ không muốn ngoan ngoãn giao nó ra đâu.”
“Mà ta ấy, cũng không muốn làm khó kẻ khác.”
“Cho nên là, chỉ đành mời các ngươi chết thôi.”
“Ngươi!”
Quả thật lời nói này của hắn có lý đến nỗi trưởng lão Nguyên Triết đột nhiên lập
tức cạn lời.
Chỉ đành uy hiếp bằng một câu cộc lốc: “Ngươi không sợ Phi Tiên môn chúng
ta tìm tới đây sao?”
Nguyên Ngộ và Nguyên Hạc cũng nhanh chóng hùa theo thể hiện thanh thế.
“Đúng vậy, Phi Tiên môn chúng ta có 19 Tiên Tôn, tốt nhất các ngươi nghĩ cho
kỹ vào!”
Trong mấy năm này, thực lực của các tiên thành không thể bì kịp với các tông
môn tu tiên được.
“Dám ra tay với bọn ta, bản thân ngươi cũng không muốn sống nữa rồi!”
Suýt nữa thì Hư Huân cười ra tiếng.
“Phi Tiên môn?”
“Lấy được thanh tiên kiếm kia rồi thì ta còn quan tâm tiên thành cái gì nữa
chứ?”
“Hơn nữa, Phi Tiên môn các ngươi có thể đấu lại U Minh sao?”
U Minh!
Nghe được hai chữ này, Lãnh Hóa Hàn và ba vị trưởng lão biến sắc.
Đây là một tổ chức vô cùng thần bí, nhưng tất cả các thiên vực lớn xung quanh
đây đều biết đến nó.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là danh tiếng tàn bạo quá lớn, ai nấy đều
e sợ.
“Hóa ra ngươi, ngươi là người của U Minh ư?”
“Đúng vậy?”
Lão giả râu bạc đứng cạnh Dư Huân cũng cười lên.
“Chúng ta đều là người của U Minh.”
“Ngoài ra, chúng ta cũng không phải Tiên tu mà là Ma tu.”
Sự thành thật và thẳng thắn của bọn họ khiến đám người Lãnh Hóa Hàn hoàn
toàn tuyệt vọng.
Đừng nói là Phi Tiên môn, ngay là môn phái lớn nhất Kiều Lan thiên vực cũng
không dám đối chọi với U Minh đâu!
Sao mà cái gã đáng sợ ở trong tối này lại nhắm vào họ thế này?
Ba vị trưởng lão chầm chậm nhìn về phía Khương Thành.
Nếu không phải hắn huênh hoang như vậy, giết nhiều người như thế, lại còn để
lộ thanh tiên kiếm thất giai này nữa, làm gì có chuyện gặp phải kẻ địch mạnh
thế này?
Dưới con mắt của họ, đáng lẽ những chuyện như này đều có thể tránh được.
Vì sao lại không tránh được, bởi lẽ bọn họ đã đưa ra một loạt quyết định sai
lầm.
Nghĩ đến đây thôi, làm gì có chuyện không tức lên được.
“Khương lão tổ, bây giờ phải làm thế nào?”
“Ngươi giỏi giang như vậy, ngươi chỉ con đường rõ ràng cho chúng ta đi.”
“Đúng vậy, ngươi biết gây chuyện như vậy, hẳn cũng có thể giải quyết ổn thỏa
chứ?”
Cái giọng điều này có chút ép buộc đến kỳ lạ.
Nhưng mà dường như Thành ca không nhận ra điều này, lại còn đắc ý đứng ra.
“Đương nhiên rồi!”
“Haizz, lại đến lúc anh đây tới ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt đồng đội rồi.”
Cho dù bản thân có lâm vào tình huống tuyệt vọng thì Lãnh Hóa Hàn và ba vị
trưởng lão cũng vô cùng muốn chửi bậy.
Sao mà lúc nào ngươi cũng có cái tự tin đó vậy, rốt cuộc nó tới từ đâu thế hả?
Nói xong thì thấy hắn chầm chậm rút thanh Hồng Tuyệt Tiên Kiếm ra khỏi vỏ.
Chịu thôi, mặc dù Khương Thành cũng rất muốn chết, nhưng cũng không thể tự
đẩy mình xuống nước rồi tự sát được.
Tiên kiếm vừa rút ra, mười Ma Tôn ở phía đối diện lập tức căng thẳng, tất cả
đều nghiêm túc hẳn lên.
Nếu như không phải là vì thanh tiên kiếm này thì bọn họ cũng chẳng thèm huy
động nhiều người như vậy đâu.
“Xem ra lòng tin của các hạ đều tới từ thanh kiếm này.”
Lão giả râu trắng đứng đầu mỉm cười.
“Vì để tỏ lòng kính trọng với thanh tiên khí thất giai này, chúng ta không chỉ lấy
nhiều đánh ít mà còn đặc biệt sử dụng Thất Tinh Huyết Kỳ.”
“Hy vọng các ngươi có thể thứ lỗi…”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu của bảy Ma Tôn xuất hiện một lá cờ nhỏ màu đỏ như
máu.
Tiếp theo đó, phủ thành chủ ban đầu biến thành một vùng huyết hải đậm đặc
khiến người ta không thể thở nổi.
“Muốn kích hoạt Thất Tinh Huyết Kỳ, không chỉ cần bảy Ma tu mà còn cần một
lượng huyết dẫn đầy đủ.”
“Ở trong huyết hải này, Ma tu của chúng ta càng chiến càng mạnh.”
“Còn về các người, bất kể là cảnh giới thực lực hay là binh khí thì đều bị máu
quấn lấy thân…”
Bọn họ đang dương dương tự đắc trần thuật thì bị Thành ca phẫn nộ cắt ngang.
“Dừng dừng dừng!”
“Các ngươi vừa mới nói các gì cơ?”
“Bày cả cái trận chiến này ra chỉ vì để tỏ lòng kính trọng với thanh kiếm này á?
Đù má nó chứ, mắt của mấy người cứ chăm chăm vào thanh tiên kiếm này, hoàn
toàn lãng quên hắn - chủ nhân của thanh kiếm này!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục được!
Hơn nữa ai bảo với các ngươi đây là tiên khí thất giai hả?
Tại sao ai nấy đều cho rằng thanh kiếm này là thất giai thế hả?
Dư Huân và đám lão giả khó hiểu nhìn nhau một cái, không hiểu tại sao hắn lại
kích động như vậy.
“Không thì sao?”
Thành ca không thể không nhắc nhở bọn họ chú ý trọng điểm: “Có phải các
ngươi quên rồi không hả, là ai đang dùng thanh kiếm này?”
“Là ngươi.”
“Vậy ai mới là mấu chốt của trận chiến này hả?”
Lãnh Hóa Hàn và đám người Nguyên Triết còn tưởng là hắn định nói gì cao
thâm lắm.
Suy nghĩ mãi, tóm lại cũng chỉ là không cam lòng bị vũ khí cướp hết nổi bật của
mình thôi hả?
Bây giờ đang lâm vào tuyệt cảnh đó!
Tuyệt cảnh!
Là lúc để suy nghĩ mấy câu hỏi khó hiểu như này hả?
Mặc dù phía đối diện đều là mấy Ma tu thần kinh có vấn đề, nhưng mà cũng
chẳng có ai theo kịp được tiết tấu của hắn.
Đành chịu thôi, Thành ca còn không bình thường hơn bọn họ nhiều.
Dư Huân há hốc miệng, lập trước không biết nên trả lời như nào.
Nhưng mà Ma Tôn phía sau lại cười lạnh một tiếng.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi đúng không?”
Ngươi chỉ là một Kim Tiên mà thôi, nếu như không có thanh kiếm này thì một
Ma Tôn cũng đủ để xử lý ngươi rồi.
Nghe xong câu nói này, một Thành ca trước đó còn đang mang trong mình tâm
lý thoải mái thì giờ hoán toàn bị chọc cho nổi giận tam bành.
“Đậu xanh nhà ngươi!”
“Đồ cặn bã có mắt không tròng! Chết hết dưới tay ông đây đi!”
Trong cơn giận dữ, hắn vung ra bạo kích gấp mười lần!