Đại trưởng lão Nguyên Thịnh tiên tôn cũng nhanh chóng bay qua.
“Xin chưởng môn minh giám, Hóa Hàn là đệ tử do một tay ta dạy dỗ, đứa trẻ
này rất hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này.”
“Nếu như thật sự là hắn thì ta chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ!”
Cổ Thanh Ngọc – người đã mặc lại áo ngoài, giờ phút này cuối cùng cũng bình
tĩnh lại.
“Không phải hắn…”
“Vậy thì là ai? Lẽ nào ngươi bị để tử khác bao vây tấn công ư?”
Nguyên Chân tiên tôn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt của các chưởng môn
khác cũng ngưng trọng.
Nếu như xảy ra chuyện như này thì nghiêm trọng hơn rồi.
Đây đều là những đệ tử tinh anh nhất đại diện bổn môn nhưng lại xuất hiện một
lượng lớn con sâu làm rầu nồi canh thế này, đủ để gây hại cho nền tảng của môn
phái trong tương lai.
“Không phải.”
Cuối cùng cũng trở lại vòng tay bảo vệ của sư phụ bổn môn, Cổ Thanh Ngọc lại
dấy lên nỗi hận một lần nữa.
Nàng hung dữ nói: “Kẻ đó không phải là đệ tử của bổn môn, nhất định là gián
điệp do tông môn khác phái đến!”
“Cái gì!”
“Tông môn khác ư?”
“Không có khí tức của đệ tử bổn môn thì hoàn toàn không thể vào được trong
tháp Trảm Yêu mà.”
“Sao hắn lại trà trộn vào được?”
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
Trước khảo hạch lần này, tháp Trảm Yêu hoàn toàn không mở cửa, căn bản
người ngoài không thể lẻn vào trước được.
Cho dù có vào được thì tháp Trảm Yêu đã bị dao động trước rồi thu hút sự chú
ý.
Mà trong quá trình mở, chưởng môn và các trưởng lão đều ở bên ngoài tháp,
không thể có chuyện lẻn vào được.
Nhưng mà điều này cũng không quan trọng.
Quan trọng là trong tháp xuất hiện một kẻ địch dụng ý khó dò.
“Một khi mở tháp Trảm Yêu, trừ ngày mở khảo hạch thì không thể vào giữa lúc
khảo hạch được.”
Sắc mặt của nhị trưởng lão Nguyên Đô tiên tôn biến sắc, vội vàng hỏi: “Thực
lực của kẻ đó thế nào?”
Cổ Thanh Ngọc cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Ít nhất cũng phải là Kim Tiên thất
phẩm chăng?”
Nhớ lại tình hình lúc đó, Khương Thành dễ dàng chế trụ nàng, chắc chắn phải
trên ngũ phẩm.”
Nàng đoán là một Kim Tiên thất phẩm cũng là đã đánh giá cao hắn rồi.
“Cái gì!”
“Kim Tiên thất phẩm?”
“Đệ tử mạnh nhất ở trong đó cũng mới chỉ có Lãnh Hóa Hàn là Kim Tiên tam
phẩm thôi!”
“Làm sao mới được đây?”
“Nếu như kẻ đó trắng trợn giết hết đệ tử chân truyền của phái ta thì chẳng phải
sẽ thành thảm họa hay sao?”
Tháp Trảm Yêu này là một món tiên bảo truyền thừa được truyền lại trong tông
môn rất nhiều đời.
Mặc dù mấy vị trưởng lão bọn họ đều là tiên tôn nhưng bây giờ cũng không thể
can thiệp vào khảo hạch ở bên trong được.
Trong tông môn có không ít Kim Tiên bát phẩm, cửu phẩm, nhưng mà đều là
trưởng lão, đương nhiên lần này sẽ không vào trong tháp Trảm Yêu tham gia
khảo hạch.
Mà bây giờ đang trong quá trình khảo hạch, muốn vào cũng chẳng vào được.
“Dừng khảo hạch lại, đóng tháp Trảm Yêu!”
Nguyên Chân tiên tôn đưa ra quyết định một cách dứt khoát.
Mấy trưởng lão khác cũng nhao nhao gật đầu, chuyện đã đến nước này rồi thì
khảo hạch không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là phải tìm ra được kẻ địch từ bên ngoài kia.
Lệnh này vừa dứt, tòa tháp cao ngất u ám lại, một lượng lớn đệ tử đang chiến
đấu trong tháp bị truyền tống ra ngoài.
Vẻ mặt rất nhiều người còn đang hoang mang.
“Ta còn chưa bị giết mà sao đã bị loại rồi?”
“Đúng vậy, ta còn đang chiến đấu đây, chuyện gì thế?”
“Xong rồi, ta còn đang lên đến tầng tám đây này…”
Lãnh Hóa Hàn – người cũng có danh tiếng như Cổ Thanh Ngọc cũng bay tới.
“Sư phụ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đại trưởng lão Nguyên Thịnh tiên tôn liếc nhìn đệ tử có khuôn mặt lạnh lùng
này một cái rồi trầm giọng nói: “Có ngoại địch lẻn vào trong tháp.”
“Ngoại địch ư?”
Đôi con ngươi lạnh giá Lãnh Hóa Hàn hơi co lại, hai hàng lông mày như lưỡi
kiếm nhíu lại.
“Sao lại có ngoại địch lẻn vào trong tháp Trảm Yêu được cơ chứ?”
“Ta cũng không biết, nhưng là Cổ Thanh Ngọc gặp được kẻ đó rồi bị kẻ đó chế
trụ.”
Vừa dứt lời, gò má cứng nhắc của Lãnh Hóa Hàn run lên, cuối cùng cũng nhúc
nhích.
Nếu đối phương có thể chế trụ được Cổ Thanh Ngọc thì nếu đổi lại là hắn thì có
lẽ hắn cũng sẽ bị như vậy.
Tất cả các đệ tử đều lùi về phía sau, đại trận và cấm chế của tông môn đều được
mở ra.
Tất cả trưởng lão đều rút tiên khí ra, bày trận hình, hoàn toàn trong tư thế chuẩn
bị chiến đấu.
Chưởng môn Nguyên Chân tiên tôn cũng rút pháp bảo Ly Nguyên Cảnh ra.
Dưới sự soi chiếu của pháp bảo này, bất kỳ loại biến hóa ngụy trang nào đều
cũng sẽ hiện nguyên hình.
Chỉ thấy trên bầu trời, từng luồng ánh sáng màu bạc quét qua người tất cả
trưởng lão và đám đệ tử, đến cả một hạt bụi trên mặt đất cũng không bỏ qua.
Nhưng mà bọn họ không thu hoạch được gì hết.
Dưới Ly Nguyên Kính đều là chân thân của mọi người, đều là đệ tử của bổn
môn, không hề tồn tại bất kỳ ngoại địch nào.
Trưởng lão và đại đệ tử của từng phong từng đường đều kiểm kê số lượng môn
nhân của mình nhưng tất cả đều tương xứng.
Không hề thiếu ai, cũng không thừa ra người nào.
Đám đệ tử nhao nhao thảo luận, bọn họ cũng biết tin tức có ngoại địch lẻn vào
trong tháp.
“Bây giờ tháp Trảm Yêu đã đóng rồi, tại sao kẻ kia vẫn chưa hiện thân?”
“Đúng vậy, sau khi tháp Trảm Yêu bị đóng thì tất cả người bên trong đều bị gạt
ra ngoài.”
“Lẽ nào người đó biết tàng hình ư?”
“Tàng hình ư? Cho dù là tàng hình như cũng không thể ẩn giấu được dưới Ly
Nguyên Kính đâu.”
“Vậy thì hắn ở đâu chứ?”
“Lẽ nào Cổ sư tỷ nhìn nhầm rồi? Thật ra là chẳng có ngoại địch nào hết?
“Không phải vậy đâu chứ…”
Lãnh Hóa Hàn bước đến trước mặt Cổ Thanh Ngọc.
“Cổ sư muội, ngươi chắc chắn lúc đó mình không nhìn nhầm chứ?”
Câu hỏi này thể hiện suy nghĩ của hầu hết những người đang ở đây.
Cổ Thanh Ngọc biến sắc, lạnh lùng nói: “Lãnh sư huynh, ngươi có ý gì? Lẽ nào
ngươi đang nghi ngờ ta nói dối ư?”
“Ta không hề có ý như vậy, ta chỉ hoài nghi thực lực của ngươi mà thôi.”
Lãnh Hóa Hàn không hề thay đổi sắc mặt nói: “Có lẽ lúc ở trong tháp ngươi tẩu
hỏa nhập ma, tiên hồn hỗn loạn nên có khí mới sinh ra ảo giác.”
Suýt nữa thì Cổ Thanh Ngọc bị hắn làm cho tức nổ cả phổi.
Bảo bối tiên thú của bản thân chết ngay trước mặt, dung mạo của tặc nhân kia
bây giờ nàng còn nhớ rất rõ ràng, cụ thể, làm sao có thể là ảo giác được?
“Lãnh Hóa Hàn, ngươi muốn đánh nhau với ta đúng không?”
Bởi vì tức giận mà nàng còn hét cả vào mặt sư huynh mình.
Mấy năm nay, giữa Lãnh Hóa Hàn và nàng có mối quan hệ cạnh tranh gay gắt.
Một người là đại đệ tử chân truyền, một người là thân truyền của chưởng môn,
ai cũng không chịu nhường ai.
Mặc dù chưa phát triển đến bước âm thầm ngáng chân hay dùng chiêu trò, lúc
ra ngoài luyện tập vẫn còn có thể phối hợp với nhau.
Nhưng sâu bên trong lại không phục lẫn nhau, muốn dẫm đạp đối phương
xuống.
“Cầu còn chẳng được!”
Lãnh Hóa Hàn kiêu ngạo rút kiếm: “Dù sao cũng không phân cao thấp được
trong tháp Trảm Yêu, vậy thì trực tiếp đánh một trận là xong rồi.”
“Câm miệng hết cho ta!”
Chưởng môn và đại trưởng lại cùng nhau hét lên.
“Nếu hai người các ngươi muốn tỉ thí thì sau này còn nhiều cơ hội lắm!”
Bọn họ cũng vui khi thấy được cạnh tranh giữa các đệ tử, nhưng mà không phải
bây giờ.
Hai người không hề chớp mắt nhìn vào bảng xếp hạng trên không trung kia.
Cuối cùng những người khác cũng nhận ra có gì không đúng lắm.
Tháp Trảm Yêu đã đóng lại rồi, đáng lẽ bảng xếp hạng trong tháp phải biến mất
mới đúng, nhưng bây giờ lại vẫn còn ở đây.
“Bên trong vẫn còn có người!”
“Kẻ kia vẫn chưa ra ngoài!”
“Sao lại như vậy được chứ?”
“Tháp đã đóng rồi, sao hắn vẫn có thể ở trong đó được?”
Từ lúc bọn họ sáng lập môn phái cho đến bây giờ, một trăm triệu năm qua chưa
từng xảy ra chuyện như này.
Điều này vượt qua khỏi sự hiểu biết của họ, ai nấy đều không thể hiểu nổi.
“Mau nhìn xem, bảng xếp hạng lại thay đổi rồi!”
“Có người xông vào tầng thứ mười rồi!”
“Tháp đã đóng rồi, tại sao bảng xếp hạng vẫn thay đổi được vậy?”
“Thật đó! Cái tên đang được hiển thị là… sư tỷ Cổ Thanh Ngọc?”
Tất cả đệ tử đều nhìn về phía Cổ Thanh Ngọc với vẻ mặt hoang mang, không
phải nàng đã ra ngoài rồi ư?