Ủa gì đây?
Thành ca có hơi bối rối.
Thì ra con Tử Loan này có chủ sao?
Thế mà mình lại “làm gỏi” thú cưỡi của người ta mất rồi?
“Hì hì, xin lỗi đằng ấy nhé. Ta nhìn nhầm, tưởng là yêu quái dùng để tập luyện.”
Tuy bị coi thành kẻ chuyên diệt môn, nhưng nếu là tội lỗi của chính mình,
Thành ca cũng sẽ không đổi trắng thay đen mà rũ bỏ trách nhiệm. Song câu nói
này không hề làm cô nương váy xanh kia vừa ý.
“Ngươi giết Tiểu Tử rồi!”
“Vậy mà tên tặc tử nhà ngươi dám giết Tiểu Tử của ta!”
Nàng tức đến đỏ cả mắt, hai hàng lệ trong vắt lặng lẽ trượt xuống má. Tiên kiếm
mang nàng mang theo mỗi lúc một sáng hơn.
Nhìn thấy cảnh con gái nhà người ta đau khổ rơi lệ Thành ca trong người cũng
bứt rứt chẳng yên. Dẫu sao cũng là do hắn giết chết vật cưng của người ta mà!
“Hay là thế này đi. Em gái để lại phương thức liên lạc, sau này ta bắt một con
lợi hại hơn đền cho nàng.”
“Đền?”
Hàm răng người đẹp bị nghiến đến sắp gãy, câu chữ nặng nhọc phát ra từ kẽ
răng.
“Trên thế giới này không có một Tiểu Tử thứ hai đâu, ngươi lấy mạng mình ra
mà đền đi!”
“Chưa chắc.”
Thành ca bỗng nhiên nhớ ra mình còn có một kĩ năng hồi sinh. Hắn không
muốn chuốc thêm phiền phức, cứ hồi sinh con Tử Loan này là được. Kết quả
khi mở kỹ năng ra thì xuất hiện một khung thông báo - không thể hồi sinh mục
tiêu bị ký chủ giết chết.
Chuyện này…
“Sao câm như hến thế!”
“Tên ác độc nhà ngươi!”
Cùng lúc người đẹp nâng Tiên Kiếm lên, một luồng ma khí cuộn xoáy trên đầu
Thành ca, bọc hắn trong khoảng không mấy chục mét.
“Có gì từ từ nói nào em gái ơi, đừng vừa mở miệng đã đòi chém đòi giết như
vậy chứ.”
Bởi tội lỗi là do mình gây ra, nên một kẻ giết người như ngóe như hắn cũng
muốn hòa giải theo cách nhẹ nhàng tránh xung đột.
“Phải dĩ hòa vi quý chứ. Trên đời này làm gì có gì là không giải quyết được.”
Thành ca không hề rút kiếm, bởi sự đe dọa đến từ vị mỹ nữ lăm le muốn giết
người này chẳng là gì với hắn.
“Thực ra ta có vài câu muốn hỏi ngươi, ví dụ như đây là đâu…”
Người đẹp nghe đến đây, sát khí không những không giảm mà còn đậm hơn khi
nãy.
“Suýt thì quên mất. Ngươi vốn không phải là mục tiêu của ta.”
“Ngươi xông vào tháp Trảm Yêu, chắc chắn là có ý đồ xấu! Kể cả ngươi không
giết Tiểu Tử thì ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”
“Tháp Trảm Yêu là cái gì?”
Thành ca thành thật hỏi mà mỹ nữ đã lao thẳng xuống tấn công hắn.
Một dòng chảy màu vàng kim được tạo ra từ sức mạnh của tiên kiếm quét qua
người hắn, nhấn chìm hắn bên trong. Sức mạnh của tiên hồn cũng nhân thời cơ
đó ồ ạt tràn tới. Thành ca âm thầm đánh giá, vị mỹ nữ này hẳn là một Kim Tiên,
hơn nửa còn là Kim Tiên nhị phẩm. Thực lực khá mạnh, nhỉnh hơn cả Kim Tiên
tam phẩm thông thường.
Mỹ nữ nọ khẽ thở ra một hơi.
Tử Loan của nàng là tiên thú cấp Huyền Tiên, vậy mà người này chỉ một kiếm
đã giết chết nó khiến nàng không kịp trở tay, có thể thấy thực lực không phải
dạng vừa. Nếu không phải vì quá tức giận, nàng đã thăm dò một chút rồi mới
quyết định có nên ra tay hay không. Hiện tại thấy Khương Thành đang ngụp lặn
trong đòn tấn công của mình, cả cơ thể bị ma khí nhốt bên trong, nàng mới cảm
thấy nhẹ nhõm.
Kiểu này hắn chết chắc rồi, không một ai có thể thoát khỏi đòn này.
Khi suy nghĩ này mới bật ra trong đầu thì giọng của Thành ca đã truyền tới từ
sau lưng nàng.
“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Ngươi!”
Nàng há hốc miệng. Sao có thể chứ?
Sao hắn có thể thoát ra khỏi pháp bảo?
Rõ ràng tiên hồn của mình đã xuyên sâu vào tâm thức của hắn, vậy mà sao
không phát giác ra được điều gì?
Một đòn phản công bất ngờ, Khương Thành há có thể cho nàng cơ hội. Chẳng
có lí do gì để người khác nắm thóp mình, hắn chỉ cần vung tay một cái, mỹ nữ
Kim Tiên nhị phẩm kia đã bị khống chế hoàn toàn. Ngay sau đó, hắn nhanh
chóng tước hết vũ khí và các pháp bảo của nàng, chỉ chừa lại y phục. Vừa nhìn
là biết chỉ toàn Tiên Kiếm tứ phẩm với pháp bảo thượng phẩm, hắn chả có mấy
hứng thú.
“Đã bảo là có chuyện gì thì từ từ nói mà. Ngươi xem thế này có phải khổ
không?”
Mỹ nữ bị hắn ném xuống đất, ngã đến thất thần song chẳng thể nhúc nhích nửa
phân.
Khuôn mặt nàng mới đầu tràn ngập sự căm hận rồi dần dần lộ ra vẻ đáng
thương, thậm chí còn nặn ra một nụ cười.
“Là ta có mắt như mù, xin tiền bối lượng thứ.”
Đậu má?
Kẻ lõi đời như Thành ca đây cũng bị làm cho bất ngờ.
Em gái này trở mặt nhanh thật đấy chứ?
Mới nãy còn đau khổ tuyệt vọng, căm hận ngút trời, cứ nhăm nhe băm vằm hắn
thành trăm mảnh. Vậy mà nháy mắt đã xin tha?
Dù hắn hiểu cô nương này là kẻ thức thời biết mềm nắn rắn buông, đánh không
lại thì đành xuống nước, nhưng hắn vẫn khó chấp nhận nổi kiểu lật mặt nhanh
hơn lật bánh tráng này.
Thay đổi thái độ nhanh quá đi, huống hồ ngươi cũng đâu phải đại trượng phu.
“Ngươi không báo thù nữa hả?”
Mỹ nữ lập tức nở nụ cười ngọt ngào:
“Ta và tiền bối nào có thù gì. Chỉ là hiểu nhầm thôi, hi vọng tiền bối rộng lượng
không để bụng kẻ tiểu nhân này.”
Khương chưởng môn suýt chút nữa đã bị lời này của nàng làm cho hóa đá.
Hắn nghiến răng, cố tình đáp:
“Nhưng ngươi đâu có sai. Giết chết tiên thú của ngươi quả thực là ta sai mà.”
Cô nương kia nhanh chóng phản bác:
“Tiền bối cứ đùa. Chỉ là một con tiên thú thôi, tiền bối giết nó là số kiếp của nó
rồi.”
Thành ca cảm thấy răng của mình bị nghiến sắp gãy đến nơi.
Loại con gái với tính cách này, lần đầu tiên hắn gặp đấy.
Ngươi lươn lẹo không biết mệt sao?
Với diễn xuất này mà không trao cho nàng vài cái tượng Oscar thì quả là có mắt
như mù.
Song hắn vẫn nhìn ra, mỹ nữ này không giống hề bỏ cuộc như những gì nàng
thể hiện trên mặt. Sự thù hận ngập tràn vào khoảnh khắc bị khống chế mới là
cảm xúc thật tự đáy lòng của nàng.
Bây giờ có khi đang niệm “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” ấy chứ?
Nhưng đối với kẻ có hàng trăm triệu cái mạng như hắn thì cũng chẳng phải vấn
đề gì to tát, hắn thậm chí còn hi vọng thực lực của nàng mạnh đến mức có thể
giết chết vài lần.
Hắn nở nụ cười đầy vị tha:
“Giờ biết lỗi rồi chứ?”
“Vâng vâng, ta sai rồi. Xin tiền bối lượng thứ.”
“Lượng thứ thôi bỏ đi. Đã sai thì phải chịu phạt, nhỉ?
Không đợi người đẹp đáp lời Thành ca đã lột sạch chỉ để lại mỗi nội y cho nàng,
mấy thứ như pháp bảo rồi tiên kiếm tất cả đều bị hắn bỏ vào túi làm của riêng.
Đánh đấm một hồi cuối cùng vẫn phải thu về chút chiến lợi phẩm. Đây chính là
phong cách của Thành ca.
“Tiền bối ngươi…”
Trong mắt mỹ nữ lại lóe lên sự căm tức, sau đó nàng khẽ run rẩy, sợ kẻ này sẽ
làm chuyện gì đó đáng sợ với mình.
Nhưng nàng lầm rồi. Thành ca chỉ giữ tay tay nàng, tháo nhẫn trữ vật của nàng
ra. Hắn đang định rời đi thì thấy cơ thể xinh đẹp của nàng trở nên mờ ảo rồi cứ
thế biến mất.
“Chuyện gì thế này?”
“Nàng tự động bị dịch chuyển ra khỏi tháp Trảm Yêu sao?”
Hắn nhíu mày nhìn nhẫn trữ vật, ngoài mấy thứ như đan dược bùa tiên còn có 8
miếng bùa bằng ngọc giống hệt nhau.
Chẳng lẽ bùa ngọc này chính là bằng chứng lưu lại trong tháp Trảm Yêu, không
có ngọc thì không thể ở lại nơi này?
Nhưng ngọc của mình là đoạt lấy từ sau khi gặp mấy con quái chứ ban đầu làm
gì có đâu. Sao lúc ấy không bị dịch chuyển ngoài nhỉ?
Lúc này, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh của dịch chuyển tức thời
đang không ngừng hút lấy hắn.