Nắm trong tay 535 điểm công đức, Khương Thành nâng cấp hệ thống lên một
bậc.
Cấp: 11
Công đức: 0/10000
Công đức khả dụng: 435
Kĩ năng hiện có: Ký chủ có thể dùng công đức để nâng cấp vật tĩnh.
Chú ý: Giá trị của mục tiêu càng cao, số công đức bị tiêu hao càng nhiều.
Kỹ năng của cấp bậc tiếp theo: Ký chủ có thể sử dụng công đức để mượn kĩ
năng của bất cứ mục tiêu nào.
Chú ý: Kĩ năng mượn càng mạnh, số công đức bị tiêu hao càng nhiều.
Mượn sao?
Tức là chỉ cần có nhiều công đức thì sau này có thể sử dụng hơi thở của rồng
như Kim Long Vương? Còn sử dụng được cả Kiếm Tâm như Quy Tàng Kiếm
Tiên?
Ngẫm kỹ lại thì đây quả là một thứ vũ khí cực kỳ lợi hại.
Có điều…
“Hệ thống, lết cái thân ra đây giải thích cho ta chút nào. Tại sao cấp tiếp theo lại
tăng gấp một trăm lần thế này?”
“Vì lý do hiện tại đặt câu hỏi không cần tiêu hao công đức nên hệ thống có thể
chọn không trả lời các câu hỏi riêng lẻ.”
Đậu má? Còn có cả trò này cơ à!
“Vì sao không trả lời?”
“Ngươi cũng biết xấu hổ không dám gặp ta cơ à?”
“Cái đồ lừa đảo nhà ngươi!”
“Ghen ăn tức ở vì ta kiếm tích phân quá nhanh hả?”
Bị người ta chỉ thẳng mặt mà chửi mắng thế này, hệ thống đành nhẫn nhịn giả
chết.
Má!
Thành ca hận không thể lôi cái thứ này ra tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Song hắn nhớ đến hai đứa trẻ nhà mình vẫn ở trong Toàn Cơ Đồ.
Phải mau chóng đưa hai đứa nó ra ngoài.
“Mẹ ơi đây là đâu thế ạ?”
“Nơi này quạnh quẽ quá ba ơi.”
Hai đứa trẻ vừa ra ngoài liền ngó đông ngó tây, loanh quanh bên cạnh hắn.
Vùng phụ cận này quả là một mảnh đất hoang vu. Hắn dùng tiên hồn thám thính
xung quanh, song chẳng thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.
Nhưng không sao hết, dù gì toàn bộ sức mạnh vẫn còn đây, nhân cơ hội này dạy
dỗ hai đứa nhóc cho đàng hoàng.
“Hai đứa rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
“Có biết là trận chiến phi thăng cuối cùng đã bị lật ngược tình thế không?”
“Trước đây còn bình chân như vại, ngày nào cũng chạy tới chỗ ta khiêu chiến
các kiểu.”
“Kết quả thì sao?’’
“Chẳng nói với ai một tiếng nào, tự dưng không chiến đấu nữa!”
“Có biết hành động này gọi là gì không? Trên chiến trường gọi là đào ngũ đấy,
là sẽ bị xử bắn đấy!”
Hắn khoát tay phải, nước miếng phun như mưa.
“Ta còn tưởng trông chờ được vào hai đứa bay, cuối cùng hai đứa lại bỏ cuộc,
ngủ quên luôn.”
“Nếu ta không gắng gượng đến giây cuối cùng để lật ngược tình thế thì liệu còn
mặt mũi đi gặp Giang Đông lão tổ không hả?”
Hắn mắng đến mức hai đứa trẻ đều im thin thít.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn đứng đó, cúi thấp đầu như thể nó đã phạm phải tội lỗi
vô cùng to lớn và đang kiểm điểm bản thân.
A Hoàng thì hiếu động hơn.
“Ai da, vùng phụ cận này sao đến cả một linh mạch cũng chẳng có vậy?”
Con bé đỡ trán, còn cố tình loạng choạng.
“Mẹ ơi tụi ta ở ngoài này khó chịu lắm, vào bên trong vẫn hơn.”
Nói đoạn, con bé không thèm để ý tới sắc mặt của Thành ca đã kéo Tiểu Bạch
trở vào trong Toàn Cơ Đồ.
Khương chưởng môn cảm thấy bất lực.
Chẳng phải tất cả người trong bảo đồ đều là của mình à?
Không có sự cho phép của mình, sao mấy đứa có thể vào được Toàn Cơ Đồ
vậy?
Vậy sao quanh đi quẩn lại sắp giống như xe bus đến nơi, muốn vào thì vào,
muốn ra thì ra?
Song hai đứa nhóc này vốn không phải người bình thường, làm gì cũng thấy kỳ
quái. Hắn cũng chẳng buồn suy nghĩ quá nhiều.
Tâm trạng đã thoải mái hơn chút, hắn bèn nhìn xung quanh. Hắn tùy ý chọn một
hướng rồi cứ thế bay thẳng ra ngoài.
Bay được không bao lâu thì một con yêu thú kì lạ với cái đầu của một con gấu
cùng đôi cánh sải một trăm mét xuất hiện trước mặt hắn.
Con yêu thú này bề ngoài trông không lớn, chỉ tầm mười mấy mét nhưng lại cực
kỳ nhanh nhẹn.
Khương Thành tiện tay tung chưởng, nó liền né được.
Hắn tới gần nó hơn thì bị một trận cuồng phong dồn dập làm cho choáng ngợp.
Thành ca bị vây trong cuồng phong, đánh giá lực tấn công này này tương đương
một Huyền Tiên nhất phẩm, đến sợi tóc của hắn còn chẳng đánh trúng. Tính gãi
ngứa hay gì?
“Đánh chán chưa vậy?”
Hắn hết kiên nhẫn, rút tiên kiếm ra rồi vung nó về phía đối phương.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, tạo nên một cơn bão tố còn dữ dội hơn đang điên cuồng
thét gào.
Trận gió cuồng bạo phía đối diện như một tờ giấy bị bão thôi bay, bay tứ tung
rồi tan thành nhiều mảnh.
Con yêu thú kia mất sức kháng cự, bị lưỡi kiếm dồn vào đường cùng.
“Là thật.”
“Còn chưa xong đâu.”
Thành ca vừa cằn nhằn vừa định ngó thử xem có lấy được chiến lợi phẩm
không.
Xương, máu và lông của yêu thú hầu như đều có ích, thường dùng để luyện
thuật giả kim hoặc rèn vũ khí, chưa kể yêu đan còn có đáng giá hơn nữa.
Chớ nghĩ một kiếm vừa rồi của hắn ra tay quá mạnh, thực ra đã kìm hãm khá
nhiều lực, khống chế tối đa sức sát thương. Vậy mà lúc dọn dẹp bãi chiến
trường, lại chẳng thấy bóng dáng con yêu thú đâu.
Yêu thú biến mất rồi.
“Đậu mè, chuyện gì thế này?”
“Ngay dưới mũi ta đây còn có thể xảy ra chuyện kiểu này sao?”
Sốt ruột tìm kiếm một hồi chẳng tìm được thứ gì, hắn đành bỏ cuộc.
Sau đó hắn bay thêm một đoạn đường, lại thấy xuất hiện một con yêu thú. Vừa
gặp liền lao vào nhau, không thèm chào hỏi gì sất. Sức mạnh của con này chẳng
hơn con trước là bao, có điều cách tấn công không giống nhau.
Khương Thành lười rút kiếm, phẩy tay một cái liền dễ dàng tiễn nó về trời.
Lần này hắn quan sát rất kỹ mới phát hiện con yêu thú ngay sau khi bị giết thì
rất nhanh biến thành bong bóng, rồi cứ thế tan biến vào đất trời.
“Chuyện này…”
Thứ này không giống yêu thú thật, mà giống “vũ khí chiến đấu” được con người
tạo ra.
Trên đường đi, sau khi nhẹ nhàng giải quyết hết mấy con yêu thú, hắn mới
ngẫm kĩ suy đoán của mình.
Bởi có một yêu thú sau khi bị giết thì không biến mất, còn đánh rơi một miếng
bùa bằng ngọc. Dùng tiên hồn kiểm tra mới hay đây là bùa ngọc bích bình
thường có khắc hoa văn, có lẽ là một tín vật.
“Chẳng lẽ ta đang ở trong một bí cảnh thí luyện?”
“Hệ thống, chuyện gì thế này, là phần tập luyện ngươi thêm cho ta sao?”
Hắn cảm thấy có chút bất mẫn. Bởi nơi này đầy rẫy những vật chết không có trí
khôn, giết chúng chẳng thấy bất ngờ gì. Quan trọng hơn là không có chiến lợi
phẩm.
Đối với một kẻ thực dụng không có lời thì không thèm làm như hắn mà nói,
kiểu đánh đấm vô ích này thật phí sức.
“Không phải.”
Hệ thống trả lời ngắn gọn.
“Kỳ lạ ghê.”
Thành ca chỉ còn cách tiếp tục đi thám thính, lại gặt đầu hơn 30 con quái, lấy
được bốn miếng bùa bích ngọc.
Lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một yêu thú Tử Loan.
Nó dang cánh, đằng xa nghe thấy tiếng gió cùng tiếng sấm đì đùng, bầu trời và
mặt trời đều bị nó che khuất. Một con quái dũng mãnh và uy nghi hơn thảy
những con trước đó. Cũng lớn hơn đám kia cả chục nghìn lần.
Lẽ nào đây chính là BOSS trấn cửa? Đánh BOSS xong chắc sẽ lấy được chút đồ
nhỉ?
Thành ca hăng hái hơn hẳn, hắn rút tiên kiếm.
Không đợi con Tử Loan kia đến gần, hắn đã vung kiếm về phía nó.
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy một cột sáng gần như trong suốt nối liền bầu trời
với mặt đất thì đã bị hút vào giữa cái mỏ sắc nhọn của con Tử Loan. Cột sáng
kia chém qua phần đuôi con yêu thú, sau đó biến mất vào hư không.
Bùm!
Tử Loan đang sải cánh thì bị chia thành hai nửa, máu phun ra ồ ạt như mưa.
Thành ca tiêu sái tra kiếm vào vỏ.
BOSS trấn cửa quả nhiên khác mấy con yêu thú kia, yếu thú sau khi chết còn
chẳng có lấy một giọt máu.
Con Tử Loan này máu thịt đầy đủ, trước khi chết còn rống lên.
Tiếc thật, nếu biết nó là sinh vật sống thì đã nương tay.
Giờ thì hay rồi, một kiếm vung ra đến cả xương lẫn yêu đan đều nát bét.
Hắn đang dò dẫm xem còn gì đáng giá không thì nghe thấy một tiếng kêu thảm
thương truyền xuống từ trên cao.
“Tiểu Tử!”
“A…’
Xác Tử Loan chia làm đôi, từ sau lưng nó xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi vận váy
xanh. Người con gái có làn da trắng như tuyết, đôi lông mày đẹp tựa tranh vẽ,
một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Có điều ngay lúc này, trong đôi mắt
nàng ngoài sự đau thương chỉ còn tà khí ngút trời. Nàng nhìn Thành ca đứng
phía dưới bằng ánh mắt đầy căm hận, tiên kiếm trong tay càng lúc càng sáng, cứ
như thể xem hắn là kẻ thù ngàn kiếp.