Chín ngày sau, thời hạn kết thúc của trận chiến phi thăng sẽ đến.
Vào ngày này, số lần khiêu chiến lần nha giữa các tiên thành đã đạt đến con số
đỉnh điểm trong vòng một trăm năm.
Rất nhiều tiên thành đều muốn nhân cơ hội cuối cùng này mà xông pha một
phen xem sao.
Dường như bảng xếp hạng mỗi giây đều có sự thay đổi.
Nhưng mà điều này không ảnh hưởng gì đến thành Định Thiên, vị trí của bọn
họ ổn định tới mức hoàn toàn chẳng có ai dám đến khiêu chiến.
Ngàn vạn năm qua ở hạ tiên giới này cũng có đến mười lần trận chiến phi thăng
rồi
Nhưng chưa từng có tiên thành nào có sức uy hiếp lớn như vậy
Ngay sau khi thời gian kia kết thúc, kim quang chói mắt hiện lên phía trên bầu
trời phía.
Phía bên trong tiên thành, vô số người chạy ra ngoài đường
Họ ngước nhìn kim quang kia, có người quỳ xuống đất dập đầu, cũng có người
nhiệt tình hoan hô.
“Kim quang chỉ dẫn xuống dưới rồi!”
“Ha ha, chúng ta sắp phi thăng đến trung tiên giới rồi!”
“Thật không ngờ rằng, thành Định Thiên chúng ta cũng có ngày hôm nay.”
“Cái này đều là nhờ thành chủ mới đó!”
“Còn có những người giúp đỡ hắn nữa, quả thật bọn họ quá mạnh.”
“Đến cả thành Ngũ Hải gặp thần giết thần, gặp phật giết phật trong truyền
thuyết cũng không dám ứng chiến, ta thật sự hoài nghi đây chỉ là một giấc mơ.”
“Có Khương Thành chủ ở đây, cho dù có đến trung tiên giới thì chúng ta vẫn có
thể có chỗ đứng vững chắc hệt như cũ.”
Nghe được đám người bọn họ nói đến kim quang chỉ dẫn, vẻ mặt Thành ca và
đám người Hư Huyền, Tỉ Trường không được đẹp cho lắm.
Đù má, bóng ma tâm lí đó mà.
Lúc trước bị hố vào trong bảo bình giả tiên giờ, cũng chính là bởi vì lên theo
kim quang chỉ dẫn đó.
Với bọn họ mà nói, đó là một lịch sử đen tối tập thể ấy chứ.
“Bây giờ nhìn thấy kim quang là lại đau hết cả đầu.”
“Hy vọng lần này đừng xảy ra chuyện gì xấu nữa.”
“Chắc không thể nào đâu, suy cho cùng thì trận chiến phi thăng này cũng tổ
chức nhiều năm rồi mà, cũng phải có chút uy tín chứ.”
“Đúng vậy, chắc lần này không có âm mưu gì đâu.”
Cùng với kim quang lóe lên, cả tòa thành Định Thiên biến mất ngay tại chỗ.
Mọi người chỉ đột nhiên cảm thấy không gian và thời gian rối loạn, ngay sau đó
lại xuất hiện ở một vùng đất xa lạ.
Tiên nguyên chi khí ở nơi này nồng đậm gấp đôi so với trước đây, đồng thời khí
tức của sức mạnh quy tắc cũng càng thêm rõ ràng.
Rõ ràng rồi, bọn họ đã tới trung tiên giới.
“Kế tiếp mọi người có tính toán gì không?”
Bây giờ trận chiến phi thăng đã kết thúc, còn phải một trăm vạn năm nữa mới
đến lần mở sau.
Trong thời gian trận chiến phi thăng, các tiên thành không được tùy ý qua lại
giao lưu với nhau.
Mà bây giờ không còn hạn chế đó nữa.
Một văn năm tiếp theo đây, khí tức sức mạnh quy tắc và tiên nguyên chi khí của
các tiên thành được ban thưởng đều sẽ biến mất, tất cả sẽ trở lại tiêu chuẩn như
bình thường.
Rất nhiều tu sĩ ở bên trong tiên thành đều sẽ rút lui, liên minh giữa các tông
môn thế gia sẽ xuất hiện trở lại
Cho đến một trăm vạn năm sau, họ lại nhận được chiêu mộ của các tiên thành
lớn, tham gia vào trận chiến phi thăng lần kế tiếp.
Quy Tàng Tiên Kiếm hơi hơi mỉm cười: “Đám kiếm tu bọn ta định ngao du
khắp nơi, suy cho cùng tu tâm cũng rất quan trọng với bọn ta.”
Hư Huyền cười cười: “Đám Ma tu chúng ta cũng dự định đi đâu đó tu luyện
một phen, có lẽ không lâu nữa đâu, Khương chưởng môn lại được nghe thấy tên
tuổi của bọn ta đấy.”
Kim Long Vương cũng nói: “Chúng ta định đến nơi yêu tộc tụ tập của trung tiên
giới xem sao.”
Những người còn lại cũng lần lượt cáo từ.
Không phải ai cũng có thể giống Khương chưởng môn, võ đạo, quy tắc và cảm
ngộ đều dựa vào việc rút thưởng, chỉ cần ngồi ở nhà uống đan dược là được.
Tu luyện vốn là không ngừng là tu, không ngừng luyện.
Đối với những phi thăng giả thiên tài như bọn họ mà nói, bị nhốt ở một nơi quá
lâu thì không hề có lợi cho sự phát triển
Huống chi, mỗi người bọn họ đều có cơ duyên thuộc về chính mình.
Nghe thấy bọn họ muốn rời khỏi đây, Thành ca vui mừng khôn xiết!
Đù, cuối cùng các ngươi cũng phải đi rồi.
Mấy người có năng lực như thế, tốt nhất là vĩnh viễn đừng gặp lại.
Hệt như mười mấy trận cuối trong trận chiến phi thăng, thể diện đều bị bọn họ
cướp bằng sạch.
Lúc sắp chia tay, Quy Tàng cảm khái nói: “Nếu như mấy năm nay mà không có
Khương chưởng môn thì chắc chắn bọn ta không thể có chỗ đứng như này ở
tiên giờ.”
“n tình này, vĩnh thế khó quên, xin Khương chưởng môn nhận một lạy của
Kiếm vực!”
Nói xong, hơn hai trăm kiếm tu với vẻ mặt nghiêm túc của Kiếm vực lần lượt
cúi rạp người xuống.
Bọn họ vừa dẫn đầu, 12 vạn phi thăng giả còn lại cũng lần lượt hành lễ.
Với Thành ca mà nói, bất kể là kẻ chính trực hay là xấu xa trong đám người này
đều đã tâm phục khẩu phục hắn rồi
Vừa là ơn cứu mạng, vừa là ơn gây dựng, huống chi còn có thực lực đã vượt xa
kia của họ nữa.
“Khương chưởng môn, sau này chỉ cần ngươi gọi một tiếng, cho dù cách nhau
hàng trăm triệu dặm thì đám chúng ta cũng sẽ vượt ngày vượt đêm đến cứu
giúp!”
“Được rồi được rồi, tạm biệt tạm biệt…”
Thành ca nhanh chóng vẫy tay, trong lòng thầm nghĩ miễn đi.
Ta có hệ thống hack, không cần trợ giúp gì hết
Hắn vừa dứt lời, dường như cả tòa thành Định Thiên đột nhiên rơi vào một
không gian cách biệt
Rõ ràng trời vẫn sáng, nhưng lại đem đến cho người ta cái cảm giác như đêm
dài đã tới vậy.
Một trận run rẩy từ sâu trong nội tâm đánh với phòng tuyến ý thức của mọi
người, khiến ai nấy đều bất giác muốn quỳ xuống dưới đất.
Tất cả những cư dân ở trong thành đều đã quỳ rạp xuống đất từ lâu, hoàn toàn
không dám ngẩng đầu,
Bất kể là Quy Tàng, Hư Huyền hay là đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh,
Lam Đề đang cực khổ chống đỡ lại, dường như có một áp lực vô hình đang đè
nặng lên tiên hồn và đạo tâm của họ.
Đây là sự áp chế cấp bậc tự nhiên, hoàn toàn khiến người ta không thể phản
kháng lại.
“Các ngươi không cần phải đi đâu cả…”
Âm thanh này đến từ bốn phương tám hướng, tiếp theo đó, những đốm lửa màu
tím xuất hiện đầy trời.
Ngọn lửa kia che trời lấp đất, cuối cùng hình thành hình thành lên từng sợi
xiềng xích quy tắc.
Một người đàn ông trung niên khí khái với chòm râu màu đen đang chậm rãi
bước từ trên không tới.
Trên người hắn mặc một chiếc áo màu đỏ làm bằng da trăn, trên đầu đội kim
quan màu tím, dưới chân là một con hỏa phượng che lấp cả bầu trời.
Con hỏa phượng kia chỉ khẽ hót một tiếng đã khiến thần hồn của tất cả mọi
người run rẩy.
Dường như kém vô số cấp bậc vậy.
Mà lúc mọi người chân chính nhìn thấy người đàn ông đeo mũ miện màu tím
kia thì hệt như bị sét đánh.
Phía sau hắn, dòng sông quy tắc rực lửa kia lại mơ hồ lộ ra thời không giao thoa
với sự sinh diệt của vạn vật.
Mà ở nơi sâu thẳm của dòng sông kia, dường như mọi người được nhìn thấy
một thế giới hoàn toàn mới
Liếc mắt nhìn lại, suýt thì mất hồn.
Giờ phút này, tất cả những tu sĩ có mặt ở đây đều phát hiện ra đạo tâm của bản
thân mình mất đi không chế, quy tắc chủ cũng không thể điều động được nữa.
Bọn họ giống hệt như những con côn trùng mắc vào mạng nhện, thậm chí đến
cả ý thức cũng bắt đầu chầm chậm đờ đẫn.
Một tiếng hét chói tai của Khương Thành vang lên từ phía sau.
“Là Tiên Đế!”
Vẻ mặt Mạc Trần hoảng sợ, hệt như bị điên vậy, hoàn toàn bùng nổ.
“Đây là chân thân của Tiên Đế giáng lâm!”
So với những người khác, hắn là kẻ hiểu rõ nhất.
Dù sao hắn cũng là đã từng Ma Tôn, năm đó hắn cũng từng may mắn được gặp
Ma Đế chân chính rồi.
Hắn biết tất cả những điều này có ý nghĩa gì!
Càng biết rằng người này tới đây không hề có ý tốt.
“Ài, hóa ra là thần hồn cấp Ma Tôn…”
Tiên Đế ở phía bên trên kia cảm thấy hơi ngoài ý muốn, lại càng trở lên lạnh
lùng hơn.
“Còn tưởng rằng chỉ có một phi thăng giả.”
“Không thể ngờ được, tất cả các ngươi đều là…”
Âm thanh của hắn vang vọng khắp tòa thành, hệt như là đến đây để phán tội.
“Xem ra lần này bổn đế tới đúng nơi rồi.”
Trái tim của Mạc Trần hoàn toàn trùng xuống.
Hắn biết rõ, chiến tích của thành Định Thiên quá kỳ lạ.
Mà việc phi thăng lên trung tiên giới này lại không phải là việc nhỏ với Tiên Đế
ở thượng tiên giới.
Kim Tiên Huyền Tiên ở mấy tòa thành này chỉ là con kiến trong mắt hắn mà
thôi.
Nhưng suy cho cùng, việc hạ tiên giới phi thăng cũng là việc trọng đại trăm vạn
năm một lần, mỗi lần chỉ có mười vị trí.
Khương Thành muốn lấy vị trí đầu tiên, quả thật rõ ràng là khiến người ta đã
chú ý nay lại càng chú ý hơn.