Mạc Trần cảm động đến rơi nước mắt đang cố gắng bình tĩnh lại, cũng không
tiếp tục khách sáo nữa.
Kế tiếp hắn còn nói ra hơn mười loại nguyên liệu, loại nào Thương Thành cũng
có.
Nếu như không phải vừa hay rút được thì cũng là nhặt được từ trong đống chiến
lợi phẩm.
Hơn nữa loại nào cũng đủ cả.
Sau một thời gian ngắn ngủi, Mạc Trần ngạc nhiên phát hiện bản thân lập tức tái
tạo tiên thể được rồi.
Điều này làm cho hắn vừa mừng vừa sợ, trong đó kinh sợ nhiều hơn là vui
sướng.
Làm sao thu thập được nhiều các loại nguyên liệu trân quý như vậy, hắn nghĩ
mãi cũng không ra được.
Cho dù vận khí của vị diện chi tử rất mạnh, xuất môn là có thể đụng trúng bảo
vật nhưng cũng phải đi ra ngoài rèn luyện một chút mới có thể có được chứ?
“Đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi! Thật sự đủ rồi!”
Mạc Trần cảm khái cả vạn lần.
Loại chuyện tái tạo tiên thể này, đáng lẽ hắn định dành thời gian hàng trăm triệu
năm để từ từ luyện hóa.
Mặc dù nghĩ tới sự trợ giúp của Khương Thành, nhưng cùng lắm cũng chỉ trông
cậy hắn có thể tặng vài loại nguyên liệu thôi.
Nằm mơ cũng không ngờ rằng hắn đã tập hợp đầy đủ mọi thứ trong một lần.
Hơn nữa bởi vì số lượng nguyên liệu cực kỳ phong phú, cho nên khởi điểm tái
tạo tiên thể của hắn lần này cũng sẽ không thấp.
Vị diện chi tử này, thật sự là rất đáng giá.
Sau ba ngày ngắn ngủi, Mạc Trần lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thành
ca.
Mà tu vi bên ngoài của hắn đã đổi mới hẳn lên, trở thành Chân Tiên cửu phẩm.
Không có gì bất ngờ, hệ thống lại tinh lên một tiếng nhắc nhở Thành ca thu
được 80 tỷ điểm tích phân.
Bởi vì giá trị của hắn trong mắt hệ thống lại được tăng lên.
“Đa tạ công ơn tái tạo của chưởng môn, lão hủ có làm trâu làm ngựa cũng
không báo đáp hết được…”
Lần gặp mặt này, một kẻ đã từng là Ma Tôn này trực tiếp quỳ xuống.
Khương Thành vội vàng đỡ hắn dậy: “Chúng ta đều là người một nhà, cần gì
phải khách sáo như vậy.”
“Tư chất hiện tại của ngươi có thể nâng cấp rồi đúng không?”
Cho dù Mạc Trần không muốn làm phiền Thành ca nữa thì cũng không thể nói
ra được một câu từ chối khách sáo.
Là một tu sĩ, ai lại không muốn tư chất tốt hơn cơ chứ.
Lúc trước nhìn thấy mấy đệ tử của Phi Tiên môn, ai nấy đều được thoát thai
hoán cốt, hắn vô cùng hâm mộ.
Chỉ là khi đó hắn không có cách nào nâng cao tư chất được.
Mà bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt hắn.
“Làm phiền chưởng môn!”
Ba ngày sau, vốn dĩ Mạc Trần vẫn đang là tư chất tứ đẳng, trực tiếp tăng lên tới
nhất đẳng.
Ma thể cũng đạt tới cấp bậc Tử Kim.
Là một lão già từng nhiều năm sống ở tiên giới, hắn biết rõ tư chất này là có ý
nghĩa gì so với bất kì kẻ nào.
Chỉ cần hắn có thể sống tiếp, tương lai rất có khả năng hắn sẽ trở thành Tiên
Đế!
Tư chất này đáng sợ như vậy đấy.
Thời gian nửa tháng rất nhanh đã đến, cao thủ của các vực giới lại tập trung
đông đủ.
Khương Thành phất phất tay, phái tất cả các đệ tử của Phi Tiên môn ra.
“Lần này giao cho các ngươi chỉ huy nhóm đệ tử này của ta.”
Hắn hy vọng các đệ tử của mình có thể tranh thủ trận chiến phi thăng lần cuối
cùng này mà cố gắng tích lũy một chút kinh nghiệm chiến đấu ở tiên giới.
“Vòng thứ hai tổng cộng chỉ có 29999 người xuất chiến, số còn lại các ngươi tự
sắp xếp.”
Thật ra các vực giới lớn gần như đã chọn xong người hết rồi.
Hơn năm mươi vị cao thủ cấp Huyền Tiên chắc chắn sẽ là lực lượng chính do
Mạc Trần chỉ huy.
Sau khi tư chất của Mạc tiên nhân được tăng lên tới nhất đẳng, mấy ngày nay lại
tiếp tục đột phá lên tới Thiên Tiên.
Đừng thấy cảnh giới của hắn không bằng Huyền Tiên, việc hắn từng là Ma Tôn
vẫn còn đang bày ra ngay trước mắt kia kìa.
Trong số hơn năm mươi người này, trước mắt chỉ có hắn có thể một mình chống
lại Kim Tiên cửu phẩm.
Số còn lại còn có mười hai ngàn Thiên Tiên cũng đều xuất chiến.
Dù sao chuyện như trận chiến phi thăng này là để chọn ra kẻ mạnh, cũng không
phải là một cuộc chiến thông thường, không tồn tại cái gọi là đánh lén hay bảo
vệ nhà.
Mà người được chọn còn lại thì tất cả đều là Chân Tiên giống hệt nhau.
Hiện giờ cảnh giới bên ngoài của thành Định Thiên không cao, nhưng thực lực
tổng thể lại rất mạnh.
Cho dù Thành ca không ở đó thì e rằng cũng vẫn có thể nằm trong top mười.
Người được chọn là Huyền Tiên, Thiên Tiên thì rất dễ quyết định, nhưng Chân
Tiên thì không giống vậy.
Trong số mười hai vạn cao thủ này chỉ có hơn một ngàn người cuối cùng vẫn
chưa thành tiên.
Số lượng người có hạn, vì để tranh giành cơ hội được xuất trận mà các vực giới
đã cãi nhau một trận.
Ngoài việc muốn thể hiện một chút ra, thì cũng là bởi vì lời hứa hẹn của
Khương Thành.
Chiến lợi phẩm, nhẫn trữ vật hốt được trong lần xuất chiến này đều thuộc về
“nhà đầu tư” Khương chưởng môn, nhưng tiên khí thì thuộc về bọn họ.
Làm sao mọi người có thể không tranh chấp thứ tự trước sau vì việc này được
cơ chứ.
Chín mươi chín phần trăm những người ở đây còn chưa có tiên khí đấy!
Gánh nặng của việc chọn lựa số lượng Chân Tiên đổ lên đầu của mấy vị binh
thánh của Bách Chiến vực.
Chuyện này khiến cho bọn họ rơi vào khó khăn.
“Chắc chắn Hoang vực của ta phải xuất chiến hết, ai cũng đừng hòng giành vị
trí của bọn ta!”
“Sức chiến đấu của Ma Vực bọn ta, nếu các ngươi không tin thì có thể đánh một
trận thử xem.”
“Việc lấy được chiến công trong trận chiến đầu tiên rất quan trọng, đám Kiếm
tu chúng ta sẵn lòng khiêu chiến nhất!”
“Bàn về sức mạnh thân thể của mấy vị Chân Tiên, Vạn Cốt vực bọn ta gần như
đã có thể so sánh với Huyền Tiên rồi. Nếu không chọn bọn ta, vậy thì ngươi
đúng là có mắt mà không có tròng!”
“Dứt khoát đánh một trận là được rồi, lão phu cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi
là Chân Tiên mạnh nhất!”
“Dựa vào ngươi còn dám xưng là Chân Tiên mạnh nhất? Nào đến đây, đấu với
Linh Không vực bọn ta một trận!”
Bên trong hội trường lập tức cãi nhau không dứt, rất có khuynh hướng tự xử
trong nội bộ luôn.
Khương Thành rất bất lực.
Đù má, đám người các ngươi có cần tích cực như vậy không hả?
Nhất định phải khoe khoang bản thân rất trâu bò đúng không?
Cuối cùng vẫn là mấy lão tiền bối đức cao vọng trọng như Quy Tàng Kiếm
Tiên, Thái Thường Huyền Tiên ra mặt, cộng thêm Mạc Trần là giám khảo thâm
niên suy xét tất cả các mặt như phối hợp, kết hợp… cuối cùng mới ổn định đám
người này lại được.
Những người được tuyển chọn hết sức phấn khởi.
Thật ra bọn họ vẫn chưa biết Khương chưởng môn có thể hồi sinh, bọn họ vẫn
có nguy cơ sẽ chết trận.
Chỉ là lần này mọi người không phải không có một chút sức chiến đấu nào.
Dưới điều kiện tiên quyết, nếu vẫn còn sợ chết, vậy thì trước kia bọn họ cũng
không thể có được địa vị đứng đầu tại một vực giới rồi.
Còn lại đám người không được tuyển chọn, ai nấy đều hung hăng dậm chân,
mãnh liệt yêu cầu được thay phiên cho trận chiến tiếp theo.
Mọi người tiến lên phi thăng đài.
Rõ ràng Khương Thành đã khiêu chiến rất nhiều lần, đã quen với việc này như
thường từ lâu rồi, nhưng vẫn muốn lên tuyên thệ vài câu trước khi xuất trận.
Lên đài nói vài câu vô nghĩa.
Chịu thôi, hình ảnh hàng vạn người nhìn chằm chằm vào hắn khiến cho cái tính
làm màu của hắn lại xuất hiện.
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của bách tính ở tòa thành này, hắn lại điều
khiển thước ngọc, mở bảng phi thăng ra.
Đến bây giờ, thật ra mọi người vẫn chưa biết đến rốt cuộc là hắn muốn đánh kẻ
nào.
Thành ca không chút do dự nhấn chọn kẻ thù cũ – thành Song Đăng.
Tuy rằng lần trước giết chết thành chủ của bọn họ, nhưng lại bị bọn họ làm mất
chuỗi thắng liên tục, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng!
Cùng với một luồng ánh sáng chói mắt, phi thăng đài biến mất trong tầm mắt
của mọi người.
Xuất hiện lại một lần nữa thì đã đến không gian khiêu chiến rồi.
Hai bên gặp lại, bên phía thành Song Đăng vô cùng bất ngờ.
Năm đó sau lần thành chủ bị giết, bọn họ nhanh chóng lại có thành chủ mới.
Một năm sau đó, bọn họ cũng từng nung nấu ý định khiêu chiến thành Định
Thiên thêm một lần nữa, chỉ là không cướp được àm thôi.
Mấy năm nay bọn họ từng bước phát triển, đặc biệt với cái danh thành trì duy
nhất từng đánh bại thành Định Thiên, họ lại chiêu mộ được một ít cao thủ.
Bây giờ đã xông lên tới vị trí thứ mười thêm một lần nữa.
“Khương Thành, ngươi còn dám khiêu chiến với bọn ta?”
“Đừng quên, lần trước ngươi đã thua dưới tay bọn ta như nào!”
Thành Định Thiên chỉ có một mình Khương Thành có thể đánh, chuyện này ai
cũng biết
Sở dĩ không ai dám chọc vào, chỉ bởi lẽ không ai muốn đụng phải hắn ở vòng
một hết, dù sao đụng tới rồi thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Tổn thất như vậy quá lớn.
Nếu thật sự muốn đánh, bọn họ vẫn phải nắm chắc được một phần để thắng.
Tuy nhiên tình huống lần này đương nhiên khác xa, thành Định Thiên trước giờ
chỉ có duy nhất một người xuất chiến, vậy mà lần này lại có ba vạn người đứng
kín mít.