Mãi tới khi đến được khu vực trung tâm của Lạc Tiên đảo, thì Khương Thành
và mọi người đã phải đi qua khoảng chừng bảy trạm kiểm soát.
Và lần nào thì người được chú ý đến đầu tiên cũng đều không phải là hắn.
Đặc biệt là khi đám người đi theo sau hắn càng lúc càng nhiều, thì hắn lại càng
trở nên vô hình hơn.
Lần nào cũng cần những người bên cạnh chủ động nhắc nhở thì những đệ tử gác
trạm và trưởng lão ở đối diện mới tiến lên nghênh đón với vẻ mặt vui mừng bất
ngờ.
Điều này làm cho một con người quen được chú ý như Thành ca cảm thấy vô
cùng khó chịu.
“Rốt cuộc phải làm sao mới loại bỏ hết thứ thiên phú đáng chết này đây?”
Khương Thành mang theo loại tâm trạng hỏng bét này quay về Hồ Tâm điện
dưới sự tháp tùng của vài vị trưởng lão gác trạm.
Đám người Mạc Trần, Ấn Tuyết Nhi và Ngụy Miễu ở bên trong cũng bị kinh
động, lao nhao đi ra.
“Các ngươi làm cái gì đây?”
“Ồn ào nhốn nháo, xảy ra chuyện lớn gì rồi à?”
“Khương chưởng môn!”
Ấn Tuyết Nhi vừa ra tới đã nhanh chóng chú ý đến Thành ca - cái con người
vốn đứng ngay chính giữa mọi người.
Thế là nàng cũng giống như mọi khi, vội vàng bay nhào vào hắn.
“Tên chết tiệt nhà ngươi, sao lần này bế quan lâu quá vậy, đổi tính rồi đó à?”
Khương Thành suýt nữa thì rơi nước mắt luôn.
Quý hóa quá nha, rốt cuộc cũng có người vừa gặp đã tập trung vào sự hiện hữu
của mình rồi.
“Tuyết Nhi, vẫn là ngươi tri kỷ nhất, thật không uổng công ca đây yêu thương
ngươi mà.”
Hắn vỗ bờ vai gầy của muội tử này với vẻ được an ủi sâu sắc, làm cho Ấn Tuyết
Nhi cũng hơi thụ sủng nhược kinh luôn.
Chẳng phải đó giờ cái tên này đều không thèm phản ứng gì với hành động thân
mật của mình hay sao?
Sao lần này hăng hái dữ vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì Kỷ sư tỷ không có ở đây?
“Hả, Khương chưởng môn?”
Những người khác chậm chạp phản ứng lại, rồi cũng vội vàng chuyển sang chế
độ chào đón hắn.
“Ta còn bảo sao hôm nay vừa sáng ra đã thấy tường vân che phủ nữa chứ, hóa
ra là do Khương chưởng môn trở về cơ.”
“Khoảng thời gian mà Khương chưởng môn không có ở đây, ngày nào ta tu
luyện cũng đều thấy bồn chồn không yên hết, bây giờ lão nhân gia hắn vừa trở
về, các ngươi đoán xem thế nào…”
Ngụy Miễu còn chưa nói hết đã bị Khương Thành đạp một cước bay ra ngoài.
“Hồi nãy tầm mắt của ngươi còn chả tập trung vào ca nữa là, không nhìn thấy ta
đầu tiên mà giờ vẫn còn mặt mũi đứng ở đây bô bô cơ đấy?”
Hẳn là ca này cũng buồn bực dữ lắm rồi, nên mới chẳng thèm nghe những lời
tâng bốc nịnh nọt mà bình thường bản thân thích nghe nhất nữa luôn.
“Oan uổng quá Khương chưởng môn ơi, thật ra là do gần đây ta vừa tu luyện
một thần thông đặc biệt, nên mắt mới hơi có vấn đề một chút. Bề ngoài thì có vẻ
như không nhìn thẳng nhau, chứ thực ra tầm mắt của ta vẫn đang hướng về phía
ngươi đấy, tựa như vì sao chuyển động xoay quanh ngươi vậy, mãi mãi cũng
không lệch tâm.”
Lúc này Thành ca vì nể tình hắn nói xàm nói nhảm cũng vất vả, nên mới hơi
nguôi giận đôi chút.
“Tiểu Hàm đâu rồi?”
“Những đệ tử khác đâu rồi?”
“Sao chỉ có lác đác các ngươi thôi?”
Những đệ tử Phi Tiên môn xuất hiện trước mặt hắn mới hơn có ba mươi người,
còn những người quen chạy đến gặp mặt từ các quần tộc khác như Vu tộc, Băng
tộc với Yêu tộc thì cũng chỉ được mỗi mười mấy người là cùng.
“Kỷ sư tỷ, Lam Đề tộc trưởng, Băng Phượng và Thương Long Đại Đế hàng
năm đều ở biên cảnh.”
“Nếu như bọn họ biết ngươi xuất quan, chắc chắn sẽ chạy nhanh trở về thôi, ta
đi nói cho các nàng biết ngay đây!”
“Tạm thời không cần.”
Khương Thành nhíu mày phất tay.
“Các ngươi vừa nói là biên cảnh? Biên cảnh gì hả?”
“Lại có tên nào không có mắt muốn đến tấn công Đông Trúc đảo nữa à?”
“Không phải thế đâu.”
Mọi người vội vàng cười giải thích: “Là Lạc Tiên điện chúng ta và Liên minh
thần đạo ở đối diện giằng co quanh năm, thế nên biên cảnh cần một vài cao thủ
quanh năm trú đóng.”
“Nhưng ngươi cứ yên tâm đi, biên cảnh có ít chiến sự lắm cơ, mà dù có thì cũng
chỉ là những mâu thuẫn có quy mô nhỏ thôi.”
“Bên đó cũng có cả động thiên phúc địa nữa, bình thường Kỷ sư tỷ và Lam Đề
tộc trưởng đều sống tốt lắm.”
“Đợi một chút.”
Khương Thành lại giơ tay lên cắt ngang bọn họ.
Hắn cảm giác mình cần phải sắp xếp lại thông tin một chút.
“Lạc Tiên điện chúng ta.”
“Lạc Tiên điện trở thành chúng ta từ hồi nào chứ?”
“Hả?”
Mạc Trần và Ấn Tuyết Nhi cũng choáng váng.
“Gia nhập và chinh chiến với Lạc Tiên điện, đây là ý của ngươi còn gì?”
“Kỷ chưởng môn còn đảm nhiệm chức Phó điện chủ của Lạc Tiên điện nữa
đấy.”
“Cái gì!”
Khương Thành vừa mới ngồi xuống đã bật khỏi ghế ngay tại chỗ.
“Sao chuyện này là ý của ta được?”
Rất nhanh, hắn đã biết những chuyện lớn xảy ra trong mấy năm gần đây qua lời
kể lại của mọi người.
Hắn vừa mới tiến vào Luân Chuyển Đăng Bàn thì Di bên kia đã mang theo Phi
Tiên môn và tất cả cao thủ của sáu suối nguồn ra ngoài đánh trận rồi.
Phi Tiên môn đi theo Di công thành đoạt đất, địa bàn ngày nay của Lạc Tiên
điện cũng lên đến bốn mươi bảy châu, đại khái chiếm gần một phần ba Nguyên
Tiên giới.
Đã sớm bỏ xa bốn châu cỏn con nằm xung quanh Đông Trúc đảo năm xưa.
Và kể từ sau trận giao chiến ngắn ngủi năm đó giữa Di và năm Giáng Thần giả
kia, đôi bên cũng bắt đầu duy trì trạng thái tự kiềm chế.
Dọc theo đường biên giới dài, mỗi bên đều có một nhóm lớn các cao thủ trú
đóng, nhưng đã không còn xảy ra những trận đấu giữa Chính Thần và Cổ Thánh
nữa.
Thời kỳ giằng co này cũng đã kéo dài trong suốt nhiều năm.
Còn về một vài Tiên nhân thuộc tầng trung và tầng dưới thì bình thường vẫn sẽ
hay qua lại lui tới.
Chỉ là, Khương Thành hoàn toàn không biết gì về việc này.
“Giết chết bảy Chính Thần?”
“Các ngươi cũng tham chiến luôn, xảy ra nhiều chuyện lớn đến vậy rồi á?”
“Đúng rồi.”
Đám người Mạc Trần cũng bắt đầu nhìn ra điều bất thường.
“Hóa ra ngươi không đồng ý gia nhập Lạc Tiên điện à?”
“Chẳng lẽ chúng ta bị Di lừa rồi?”
Thành ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời Lạc Tiên đảo ở đằng xa, trong
nhất thời vừa tức lại vừa buồn cười.
Chả trách lần đó Di cố ý nhắc tới thiên phú Lưu Hỏa.
Quằn cả buổi trời, thì ra là tên này tính giữ mình ở yên trong Lạc Tiên trì trước,
sau đó mới giấu mình gạo nấu thành cơm cơ đấy.
“Cuối cùng thì ta cũng hiểu được, tại sao năm đó những Giáng Thần giả kia lại
bị hắn lừa cho xoay mòng mòng rồi, tên quỷ này đúng là xảo quyệt ghê gớm.”
Thực ra hắn cũng chẳng giận gì đâu.
Dù cho thật sự bị cuốn vào thì đã sao chứ, cũng đâu phải hắn không che chở nổi
Phi Tiên môn.
Chỉ là hắn thấy hơi bùi ngùi thôi, thực lực của Di đã mạnh như vậy rồi, lại còn
làm việc không từ thủ đoạn như thế nữa.
“Đúng rồi, có đệ tử nào trong môn bị giết không?”
Đám người Mạc Trần và Ngụy Miễu biết là hắn muốn làm gì, nên vội vàng gật
đầu.
“Có một trăm bốn mươi lăm môn đồ trước đời bốn chết trận, những hậu bối
khác có cảnh giới khá thấp nên không tham chiến, bởi vậy cũng không có
thương vong gì.”
“Là những ai?”
Ấn Tuyết Nhi lập tức dâng lên một phần danh sách.
Những cao thủ Vu tộc, Băng tộc và Yêu tộc đang ở trong điện cũng nghệt mặt
ra, âm thầm suy nghĩ bọn họ đang làm gì vậy chứ.
Những người đó chết trận nhiều năm rồi mà, tính lấy danh sách để cúng giỗ họ
à?
Khi thấy Khương Thành lấy ra một trăm bốn mươi lăm giọt máu tươi, họ vẫn
không nhận ra là có chuyện gì sắp xảy ra.
Và rồi, bọn họ phát hiện bản thân mình vẫn còn quá non, hiểu biết vẫn còn quá
hạn hẹp.
Sau một hồi nghi thức vừa lòe loẹt sặc sỡ còn kèm thêm những hiệu ứng đặc
biệt cao cấp lại sang trọng, một trăm bốn mươi lăm giọt máu tươi thi nhau toát
ra luồng ánh sáng trắng đến chói mắt.
Ngay lập tức, một trăm bốn mươi lăm đệ tử của Phi Tiên môn chết đi sống lại.
Lần này, hiện trường hoàn toàn nổ tung.
“Vậy mà cũng hồi sinh được á?”
“Mẹ kiếp, Thánh Chủ đỉnh phong mà cũng hồi sinh được hả?”
“Với bọn họ cũng đã chết nhiều năm lắm rồi mà, có vài tên còn chẳng có hài cốt
ấy chứ, chỉ bằng vài giọt máu thôi là sống lại rồi á?”
Con ngươi của đám cao thủ Vu tộc, Băng Tộc và Yêu tộc cũng sắp lòi ra ngoài
tới nơi.
Đám đệ tử Phi Tiên môn vừa được hồi sinh còn chưa kịp nếm trải niềm vui chết
đi sống lại, cũng chưa kịp có màn đoàn tụ nồng nàn mãnh liệt với Khương
chưởng môn của họ thì đã bị xô lấn đẩy ra ngoài rồi.
“Khương tiên tri, Vu tộc bọn ta cũng có người chết trận!”
“Long Thần, kính xin ngươi cứu mấy tiền bối đã chết của tộc ta với.”
“Yêu chủ, ngươi không thể trọng bên này khinh bên kia được nha, Hạc tộc bọn
ta cũng có hai Thánh Chủ đỉnh phong chết trận nữa…”