“Thần khí nằm ngoài Thiên Đạo?”
Thành ca sốc nặng.
“Cả bốn món bảo vật đều có cấp bậc này luôn à?”
Di hờ hững nói: “Món đầu tiên là chủy thủ, ta chưa từng thấy qua, cũng không
hiểu rốt cuộc nó có uy lực gì.”
“Nhưng món thứ hai là mộc trượng, là thứ đã giúp Vô Định Cổ Thánh mãi ở lại
kỷ nguyên thứ ba.”
“Ồ.”
Khương Thành gật đầu.
“Rồi sao nữa, thứ này thì có gì ghê gớm đâu, chẳng phải chúng ta đều ở lại kỷ
nguyên thứ ba đó sao?”
Di bổ sung thêm: “Hồi kỷ nguyên thứ ba vừa được ra đời thì hắn đã ở đó rồi.”
Khương Thành nghiền ngẫm đôi chút, rốt cuộc ý thức được điều bất thường.
“Nguyên Tiên giới lúc vừa ra đời chỉ là một vị diện có đẳng cấp cực kỳ thấp,
hoàn toàn không chứa nổi cao thủ mà nhỉ? Lúc đó hắn ở cảnh giới gì?”
Di chậm rãi nhả ra bốn chữ.
“Ngang ngửa Thánh Tôn.”
“Cái gì?”
Lần này thì tới lượt Thành ca bị sốc.
“Sao lại như vậy được? Cái thời Nguyên Tiên giới vừa sinh ra thì mạnh nhất
trong vị diện phải là chưa tới đế cảnh nhất trọng mới đúng chứ?”
“Một tên Thánh Tôn giáng xuống nơi đó, chẳng phải sẽ nổ tung cả vị diện à?”
Thực ra ở thời đại đó vẫn còn khá nhiều cao thủ có cấp bậc Thánh Chủ tồn tại,
chẳng hạn như đám người Tinh Diệu Hoàng, Nguyệt Ảnh Hoàng và Thánh
Hoàng còn sống sót từ kỷ nguyên thứ nhất vậy.
Nhưng lúc đó bọn họ đều ở lại Khư giới hết.
Bởi vì các nàng căn bản không thể tiến vào Nguyên Tiên giới vừa mới ra đời.
Một khi cố chấp bước vào thì sẽ bị Thiên Đạo trực tiếp giết chết, đây là quy tắc
được pháp tắc tuần hoàn định ra.
“Bởi vì cây mộc trượng kia, đã giúp hắn làm được loại chuyện bất khả thi này
đó.”
Di nhún vai.
“Bây giờ ngươi đã hiểu được sự lợi hại của bốn món thần khí rồi chứ?”
Khương Thành gật đầu, hắn nhìn ra được rồi.
Nếu nói Thiên Đạo chí bảo đồng nghĩa với ngang ngược không nói lý lẽ, thì
những món thần khí này là sự tồn tại còn chẳng thèm nể mặt Thiên Đạo nữa kìa.
“Cái Hộ Tâm kính cuối cùng kia đâu? Nó có hiệu quả gì?”
Di lắc đầu.
“Ta cũng không rõ nữa.”
“Nhưng sau khi người của Giáng Thần đài rời khỏi Lạc Tiên đảo mà vẫn có thể
yên ổn sống bên trong pháp tắc thứ ba thì hẳn là công lao của nó rồi.”
Bốn món thần khí càng mạnh, Thành ca càng cảm thấy lòng đau nhức nhối.
Rõ ràng bản thân đã qua ải rồi, bốn Tàng Khí đài cũng xuất hiện luôn, vậy mà
kết quả cả bốn món mình chẳng được một món nào.
Chuyện này nào chỉ là lỡ mất một trăm triệu, hoàn toàn là chuyện bi thảm nhất
trần gian luôn đấy.
Tuy không nói phải lấy bằng hết những món thần khí kiểu này, nhưng ít ra cũng
cần có một món để tăng thêm tí khí thế chứ nhỉ?
Nếu không thì làm sao xứng nổi với thân phận nhân vật chính của mình đây?
Di và Vô Định Cổ Thánh đều có quan hệ tốt với mình, nếu cướp thần khí của
hai người họ thì quá mất lịch sự rồi.
Còn về thần khí Hộ Tâm kính của bên phía Giáng Thần giả thì cũng bể nát bét
cả rồi, chẳng có lực hấp dẫn gì hết.
“À cái gì kia, ngươi có manh mối của thanh chủy thủ kia không?”
Làm sao mà Di không biết tên này đang ấp ủ suy nghĩ gì trong lòng kia chứ.
Hắn không khỏi buồn cười.
“Ngươi nên bỏ suy nghĩ này đi là vừa đấy.”
“Ta với Vô Định vì tìm kiếm nó mà đã lật tung cả kỷ nguyên thứ hai và thứ ba
lên mấy lần rồi, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.”
“Còn cái đám Giáng Thần giả kia thì chắc cũng đã âm thầm tìm kiếm vô số lần
rồi đấy.”
Ý của hắn rất rõ ràng, nếu như thật sự có thể tìm được, thì bọn ta đã thành công
từ sớm rồi, làm gì còn tới lượt cái người đến bây giờ mới bắt đầu hành động
như ngươi chứ.
Điều này khiến Thành ca thất vọng ghê gớm.
Nhưng ngoài miệng vẫn là cứ không chịu thua.
“Thế thì chưa chắc đâu nhé, với vận may của ta hả, biết đâu ngày nào đó thanh
chủy thủ kia tự động xuất hiện trước mặt ta, đợi ta sủng hạnh nó thì sao.”
Di cười híp mắt chắp tay lại: “Vậy ta chúc ngươi may mắn nhé.”
Sau đó cả hai người rời khỏi Lạc Tiên trì, vốn ban đầu Khương Thành còn
tưởng cái tên này sẽ lại khuyến khích mình gia nhập vào Lạc Tiên điện.
Nhưng nào ngờ đối phương lại chẳng nói gì hết.
Không bao lâu sau, hắn về đến Đông Trúc đảo ở bên dưới.
Giờ đây, hòn đảo này đã không còn bầu không khí căng thẳng đè nén, nghiêm
trang thiết huyết trước trận chiến như năm xưa nữa, vì nó đã được xem như là
khu hậu phương lớn nên cũng chẳng có ai tấn công lại đây cả.
Nhưng trú đóng thông thường thì vẫn phải có.
Thành ca hạ thấp đầu đám mây xuống, tiến thẳng về phía trạm kiểm soát đầu
tiên của hòn đảo.
Số lượng tiên nhân ra vào nơi này mỗi ngày đều nườm nượp không ngớt, bây
giờ xung quanh vẫn còn mấy chục người.
Theo hắn thấy, vị minh chủ như mình đây xuất hiện, chắc hẳn sẽ dẫn đến một
trận xôn xao ngay lập tức, kế tiếp sẽ có cả đám người ùa lên vây quanh hắn nhỉ?
Thế nhưng điều bất ngờ là, sau khi hắn xuất hiện lại chẳng hề có gì xảy ra?
Mấy chục người kia ai vào thì vào, ai ra thì ra, chẳng có một người nào là nhìn
về phía hắn hết.
Tính cảnh giác của đám người kém quá rồi đó?
Tốt xấu gì các ngươi cũng là tiên nhân kia mà, ở đây xuất hiện thêm một người
mà không thèm liếc mắt cái nào luôn à?
Mãi tận khi Khương Thành xếp hàng tới lượt hắn bước đến trước trạm kiểm
soát luôn, mà tên đệ tử gác trạm ở đối diện vẫn cứ không thèm ngẩng đầu nhìn
hắn lấy một cái, chỉ giơ tay trái ra với hắn.
“Ngọc phù thân phận.”
Bây giờ mà vẫn còn cần thứ này đó hả?
“Không có.”
Tên đệ tử kia lại nói: “Ngọc phù thông hành.”
“Cũng không có luôn.” Thành ca trả lời hết sức hùng hồn, cứ như cây ngay
không sợ chết đứng.
“Ngươi gây rối đó hả?”
Tên đệ tử kia khó chịu ngẩng đầu lên, lúc này mới mắt đối mắt với Khương
Thành.
Sau khi nhìn thật kỹ hai lần, tên này mới bật thốt lên.
“Khương minh chủ!”
“Ôi trời ơi, ngươi là Khương minh chủ đó sao?”
Hắn vừa kêu lên như thế, những người xung quanh cuối cùng cũng chịu nhìn về
phía Khương Thành.
Kế đó, những phản ứng trong dự tính của hắn mới chậm rãi kéo tới.
“Woa, là Khương minh chủ thiệt kìa!”
“Khương minh chủ, cuối cùng ngươi xuất quan rồi sao?”
“Thì ra Khương minh chủ ở ngay bên cạnh đây, vậy mà vừa nãy ta không phát
hiện…”
“Ta đi báo cho các trưởng lão ngay!”
“Không cần đâu!”
Thành ca từ chối người đi thông báo với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Hắn đã ý thức được vấn đề ở đâu rồi.
Nếu không ngoài dự đoán, thì chắc là do thiên phú “thiên cơ vô diện” kia rồi.
Hại bản thân mình hệt như vô hình vậy đó, đi đến đâu cũng đều bị xem như
người qua đường, nên lúc xuất hiện mới đứng trông như tên lâu la vậy.
Bây giờ hắn cũng muốn xem thử, rốt cuộc hiệu quả của thứ thiên phú xui xẻo
này vô lý tới cỡ nào.
“Được ạ, được ạ, ta đưa ngươi đi.”
Tên đệ tử phụ trách gác ở trạm chỗ hắn phải nói là nhiệt tình hết biết, vội vàng
đi lên phía trước dẫn đường.
Ba tên đệ tử khác đang gác ở gần đó bắt đầu cảm thấy không vui.
“Để ngươi đưa đi cái gì, tất nhiên phải là ta đưa chứ?”
“Khương minh chủ, mời bên này ạ, năm đó ngươi quay về ấy hả, ta là một
thành viên quan trọng kiên định đứng phía sau ngươi chống lại Cửu Đình cung
đó!”
Hết cách rồi, uy vọng của Thành ca ở Lạc Tiên đảo cao quá đi mà.
Sau khi nhận ra hắn rồi, mấy tên đệ tử này cứ như gặp phải thiên hoàng siêu sao
vậy đó, ai cũng đều muốn đi kè kè bên cạnh hắn.
Cuối cùng, bốn tên đệ tử phải rút thăm ngay tại chỗ, chỉ để lại một tên tiếp tục
gác trạm.
Còn ba tên khác và mấy chục người cùng tiến vào đảo thì kẻ đi trước mở
đường, người ở sau hò hét, vây lấy Khương minh chủ cùng nhau đi về phía Hồ
Tâm điện.
Rất nhanh bọn họ đã đến được trạm kiểm soát thứ hai.
Nhìn thấy ba tên đệ tử của trạm đầu tiên, đệ tử canh gác ở trạm thứ hai cũng khá
bất ngờ.
“Sao các ngươi lại đến đây?”
“To gan, các ngươi dám tự ý rời bỏ vị trí canh gác!”
“Xảy ra chuyện gì rồi, đừng nói là có địch tấn công đó nhé?”
“Ha ha, làm sao vậy được…”
Ở phía đối diện cười rồi lại mắng, vẫn cứ không hề chú ý đến Khương Thành đã
đi tới trước mặt.
Điều này làm cho Thành ca không khỏi chạnh lòng.
Mẹ nó chứ, ta đã đứng ở vị trí center rồi mà các ngươi vẫn không chú ý đến nữa
hả?
Cái “thiên cơ vô diện” này chỉ hạ thấp độ tồn tại chứ đâu có phải tự động tàng
hình luôn đâu.
“Úi chao, Khương chưởng môn!”
“Ôi trời ạ, ngươi về rồi đấy ư!”
Đệ tử gác trạm đầu tiên chú ý đến hắn ở trạm thứ hai vẫn là một người đến từ
Phi Tiên môn.
Kế đến, hiện trường lại bắt đầu xôn xao.