Ngọc đài vừa bị mở ra lại một lần nữa chìm xuống, cứ như thể vừa hoàn thành
sứ mạng của mình.
Khương Thành chưa hết hy vọng, liên tiếp mở ra các lồng thủy tinh trên ba
ngọc đài còn lại.
Nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Cả lồng thủy tinh, tất cả đều trống không.
Điều này khiến hắn vô cùng thất vọng.
Bốn ngọc đài vội vàng ngoi lên rồi lại vội vàng chìm xuống, cứ như thể chưa
từng có chuyện gì xảy ra.
Chung quanh lại trở nên trống trải, Thành ca có cảm giác bị quay mòng mòng,
trong lòng bùng lửa giận.
“Cái quái gì đây, nếu chẳng có gì thì sao lại ngoi lên để ca mất công kích động?
“Thế chẳng phải là phí phạm tình cảm à?”
“Đến cả phần thưởng qua cửa cũng chẳng có, đám cặn bã Giáng Thần giả, chỉ
có thế thôi hả?”
Khi định rời đi, hắn chợt thấy phát hiện mặt nước dưới chân lóe sáng.
Nhìn kĩ hơn, hóa ra là Luân Chuyển Đăng Bàn khi nãy.
“Chẳng phải Đăng Bàn đã bị dập tắt sau khi ta hấp thụ hết Thiên Phú Lưu Hỏa
sao?”
“Tại sao lại sáng lên?”
Khi hắn mải nghi ngờ, luân Chuyển Đăng Bàn đang lơ lửng trên mặt nước bỗng
co lại một cách nhanh chóng, chớp mắt đã thu nhỏ bằng một nắm tay nhỏ.
Hào qaung chói lọi bao trùm lên chiếc đăng bàn cỡ nhỏ, Khương Thành dùng
thần niệm thăm dò thử nhưng không thể cảm nhận được những gì xảy ra bên
trong nó.
Khi vầng sáng rực rỡ từ từ tan biến, thứ hiện ra trước mắt hắn không còn trông
giống đăng bàn mà là một chất liệu kim loại, trên mặt có mấy hạt tròn lồi ra.
“Đây là gì?”
Khương Thành vừa nói vừa mò chiếc vòng ở trong nước.
Sau khi dí lại gần và cẩn thận quan sát, hắn mới phát hiện các vị trí bị lồi lên
đều đã bị đục lỗ, không biết có tác dụng gì.
“Binh khí à? Hay là pháp bảo?”
Như lẽ đương nhiên, hắn trút tiên lực vào vòng tròn ấy, cố gắng kích hoạt năng
lực của nó.
Song, vòng tròn cũng không biến đổi như hắn tưởng tượng, càng không để lộ
tác dụng thần kỳ nào.
Nó vẫn nằm im lặng như trước, thậm chí không lóe ra tia sáng nào.
Mới đầu Khương Thành chỉ dám đưa vào một chút tiên lực mỏng manh vào
trong, về sau hắn mới dứt khoát tấn công mạnh bằng tiên lực.
Nhưng bất kể có bao nhiên tiên lực đi vào, đều giống như đá chìm đáy biển vậy.
Vòng tròn kia trước sau không có bất kỳ phản ứng nào.
Lúc này Thành ca không thất vọng nữa, vì hắn biết mình nhặt được bảo vật rồi.
Với sức mạnh hiện tại của hắn, dù là thép rắn cũng phải nở ra.
Nếu chỗ tiên lực kia rơi vào chỗ khác cũng đủ để gây ra một thiên tai kinh thiên
động địa.
Vòng tròn này có thể thu nạp toàn bộ, đủ để chứng minh sự bất phàm của nó.
“Lẽ nào là pháp bảo phòng ngự hấp thụ tiên lực?”
Tiếp đó, Khương Thành lại đưa hồn lực của mình vào trong vòng tròn.
Kết quả lần này càng khiến hắn kinh ngạc hơn.
Hồn của hắn đã đạt tới cấp độ Thiên Hồn, nếu trút vào một vật khác, e rằng có
là đế khí lăng tiên cũng sẽ bị nhìn thấy cấu tạo ở ngóc ngách thâm sâu bên trong
nó một cách rõ ràng.
Nhưng, sau khi đi vào vòng tròn, Hồn lực dường như vừa tiến vào một địa giới
kỳ dị không có khái niệm không gian, chẳng cảm nhận được gì cả.
Nếu không nhờ chủ hồn và một vài nhánh Hồn lực của hắn có mối liên kết bản
năng, có lẽ hắn sẽ không thể triệu hồi nó, trở nên mất phương hướng trong đó.
Hồn lực vô tác dụng, hắn lại thử dùng sức mạnh khác.
Bất kể là lực trọc, thánh lực thứ hai, linh ý hay lực căn nguyên, tất cả đều có thể
đi vào vòng tròn, nhưng rốt cuộc vẫn không khiến nó có chút phản ứng nào.
Cuối cùng, thậm chí hắn còn dùng tới đại chiêu cũ mèm – Nhỏ máu nhận chủ.
Giọt máu rơi lên vòng tròn một cách trơn tru, sau đó không có gì cả.
Vòng tròn vẫn sáng bóng như lúc đầu, thậm chí không thấy vết máu nào cả, giọt
máu cũng biến mất tăm mất tích.
“Đến thế mà cũng không được?”
Phù!
Khương Thành thở ra một hơi dài, đành phải tạm thời từ bỏ việc dò xét nó.
“Bất luận thế nào, đã hấp thụ được tất cả hiệu quả công kích thì cũng được coi
là thần vật rồi.”
“Tiếc là không dùng được.”
Đúng lúc này, từ đằng sau vang lên thanh âm kinh ngạc của Di.
“Ô, Luân Chuyển Đăng Bàn đâu rồi?”
Di quét mắt dò xét một lượt rồi mới chuyển lên trên người Khương Thành.
“Ngươi làm gì Luân Chuyển Đăng Bàn rồi?”
Khương Thành không muốn nói cho hắn biết chuyện Luân Chuyển Đăng Bàn
đã biến thành vòng tròn trong tay mình.
Dẫu sao hắn cũng chưa nghiên cứu triệt để về bảo bối này.
Vì vậy hắn tiện tay đeo vòng tròn lên cổ tay trái của mình, tạm thời coi nó là
trang sức đeo tay.
Tuy đã nhìn thấy động tác này nhưng Di không liên tưởng tới Luân Chuyển
Đăng Bàn.
Dù gì nó và chiếc vòng tay kia cũng khác xa nhau về kích thước và ngoại hình.
“Đã xong, đương nhiên nó đã hoàn thành sứ mệnh, biến mất rồi.”
“Xong rồi?”
Di – người vẫn giữ được sự bình tĩnh trong trận đại chiến động trời kia, bỗng
không thể không mở to hai mắt.
“Chẳng lẽ ngươi biến nó…”
Thành ca nở nụ cười đầy chân thành, gật đầu.
“Ngươi đoán đúng rồi, ta lỡ hấp thụ tất cả Thiên Phú Lưu Hỏa rồi. Sau này ai
tới đây đều sẽ ra về tay trắng trở về thôi, có lỗi quá!”
Di rất muốn nói hắn không đoán đúng đâu.
Ban đầu, hắn tưởng Khương Thành đã phá hủy Luân Chuyển Đăng Bàn
Thực sự không ngờ rằng đối phương đã hấp thụ hết Thiên Phú Lưu Hỏa.
“Sao, sao lại thế? Ngươi, chuyện này, một mình ngươi sao có thể đồng thời
dung hợp nhiều loại thiên phú như vậy?”
Bởi vì quá kích động nên hắn nói năng có phần lộn xộn, đây là lần đầu tiên xảy
ra chuyện này.
Phản ứng sửng sốt ấy khiến Thành ca rất khoan khoái.
“Quả thực có chút khó khăn, nhưng mà không phải vấn đề lớn, chỉ phí phạm
thêm một chút thời gian thôi.”
Đây là chuyện nhỏ chỉ tốn thêm một chút thời gian hả?
Di không rảnh quan tâm đến mấy lời làm màu của hắn, bởi cách đây không lâu
hắn đã có được danh hiệu tối cao của đám cường giả là “Nguyên Tiên giới
Thiên Hoa Bản”. Lúc này, thậm chí Di còn hơi có cảm giác thua cuộc.
Di mới thu được và dung hợp chín đóa Thiên Phú Lưu Hỏa. Nếu Thành ca lấy
được mười, hai mươi đóa, cùng lắm hắn chỉ thấy đối phương lợi hại mà thôi.
Song, hơn chục ngàn đóa đã vượt xa tầm hiểu biết của hắn.
Vì vậy, hắn không thể bộc lộ những cảm xúc ghen tỵ và bám đuổi hơn thua ra
ngoài, bởi hắn hoàn toàn chẳng thể hiểu nổi.
“Có những thiên phú mâu thuẫn với nhau, ngươi dung hợp chúng cùng nhau
kiểu gì?”
Khương Thành rất muốn nói hắn nghĩ nhiều quá rồi, thật ra tất cả chúng đều đã
biến thành hạt giống thiên phú.
“Rất đơn giản, căn bản không cần dung hợp, khi muốn dùng thì lấy ra dùng là
được.”
Đây là lần đầu tiên Di cảm thấy có thứ mình mù tịt, bởi hắn nghe chẳng hiểu gì.
Song, không đợi hắn hỏi nhiều, Khương Thành lập tức chuyển đề tài.
“Đúng rồi, sau khi qua cửa ta đã bắt gặp bốn ngọc đài thần bí.”
“Ngọc đài nào?”
“Như này này.”
Dựa theo trí nhớ, Khương Thành tiện tay mô phỏng bộ dạng của bốn ngọc đài
xuất hiện trước đó ngay giữa hai người họ.
Nhìn thấy hình ảnh lồng thủy tinh lấp lánh nằm trên ngọc đài, Di suýt nữa thì
nhảy dựng lên.
“Ngươi thực sự đã chạm vào chúng?”
“Hơn nữa còn có tận bốn Tàng Khí đài?”
“Sao có thể như vậy? Ngươi đã nhận được gì?”
Với thân phận và sức mạnh của Di, dù có để Thiên Đạo chí bảo trước mặt hắn
thì cũng không thể khiến hắn lộ vẻ kích động mới phải chứ?
Nhưng phản ứng lúc này của Di lại rất mạnh.
Khương Thành lờ mờ cảm thấy hình như mình thực sự đã bỏ lỡ một bảo vật bất
phàm nào đó.