Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2399




“Đúng là một nút thắt chết mà.”

“Xem ra chúng ta chỉ có thể giữ vững hiện trạng thôi.”

Rất nhiều người đang có mặt đều có chút không cam lòng.

Chỉ có một phe thắng cuộc trong trận đại kiếp này.

Mà biến số của lần đại kiếp này lại cực nhiều.

Ngày nào liên minh thần đạo chưa bị xóa sổ hoàn toàn thì bọn họ cũng không

dám khinh suất.

“Nếu nghĩ ra cách dụ chúng tấn công vào đây thì tốt quá.”

“Đó là điều không tưởng, đối phương đâu phải lũ ngu, lần này có bảy Chính

Thần chết đi, chắc chắn sau này không dám chơi liều nữa.”

“Đúng rồi, rốt cuộc đám Giáng Thần đài kia là thần thánh phương nào?”

“Ta thấy phương thức chiến đấu của bọn chúng có vẻ khác chúng ta rất nhiều.”

Không hẹn mà gặp, mọi người lại dồn ánh mắt về phía Di.

Suy cho cùng, trong lần giao chiến trước đó năm tên Giáng Thần giả kia cũng

gọi hắn là phản đồ của Giáng Thần đài, điều này làm họ cực kì tò mò.

Nhưng đương nhiên Di sẽ không nói ra sự thật xoay quanh đám Giáng Thần giả,

dù sao nó cũng liên quan đến nguồn gốc của chính hắn.

“Các ngươi không cần lo lắng quá mức về bọn họ.”

“Giáng Thần giả cũng không được Thiên Đạo chấp nhận, vậy nên bọn họ chỉ có

thể ẩn thân sâu trong pháp tắc.”

“Về phần năm người lần trước, chúng đã lợi dụng thủ đoạn đặc biệt, không thể

ở lại bên ngoài quá lâu.”

“Ra là thế.”

Mọi người vừa yên tâm vừa cảm thấy hơi khó hiểu.

“Đám Giáng Thần giả đang âm mưu điều gì?”

“Cho dù cuối cùng giúp được liên minh thần đạo giành chiến thắng thì bản thân

chúng cũng không thể ra ngoài thống trị Nguyên Tiên giới, vẫn chỉ có thể náu

mình sâu trong pháp tắc thứ ba.”

Thật ra, bọn họ vẫn còn một thắc mắc chưa hỏi thẳng.

Đó chính là… Di muốn gì.

Nếu cuối cùng thực sự tiêu diệt được liên minh thần đạo, nhất thống Nguyên

Tiên giới, hắn sẽ có được gì?

Bởi vì không được Thiên Đạo cho dung thân, thậm chí hắn còn chẳng thể rời

khỏi Lạc Tiên điện quá xa.

Nhưng vì là những con người thông minh, họ biết cái gì được hỏi, cái gì không.

“Trong thời gian này, các ngươi hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, củng cố phòng tuyến,

đề phòng đối thủ tập kích là được.”

“Đồng thời cần cố gắng tăng cường sức mạnh, đợi chờ biến số trong tương lai.”

Biến số?

Biến số nào có thể xoay chuyển cục diện hiện tại?

Mọi người chỉ cho rằng hắn thuận miệng nói vậy, tất cả lao nhao nhận mệnh rồi

rời đi.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Di chậm rãi xoay người, tầm mắt hướng xuống Lạc

Tiên trì lăn tăn sóng bạc.

Biến số hắn trông đợi đang ở trong đó.

Nếu không có sự tồn tại của Khương Thành, hắn chắc chắn không thể ra khỏi

núi.

Còn Thành ca đang được hắn gửi gắm hy vọng vẫn đang lặp đi lặp lại quá trình

chết đi sống lại.

Cứ mỗi lần chết là hệ thống sẽ mở hack một lần.

Sau đó, hắn sẽ nhận được một hạt giống thiên phú một cách thuận lợi.

Thật ra toàn bộ quá trình này không khổ sở lắm, chỉ là quá khô khan mà thôi.

Nhưng may mắn thay, khi thu hoạch Kiếm đạo hoàn mỹ hắn cũng từng có kinh

nghiệm chết đi sống lại nhiều lần, coi như quen rồi.

Khương Thành vốn cho rằng việc đám thiên phú hư vô mù mịt này có thể trở

thành lưu hỏa và hạt giống là một chuyện quá khó tin.

Nhưng lúc này, sau những lần thử nghiệm, hắn dần dần hiểu rõ về thứ này.

“Môn thiên phú này, bất luận là bẩm sinh hay có được sau khi cảm ngộ và rèn

luyện thì đều nằm trong hệ thống pháp tắc thiên địa.”

“Đối với pháp tắc thiên địa, có lẽ chúng chỉ là một ngôi sao giữa ngân hà vô

tận.”

Tuy nó không sáng tạo và hủy diệt Thiên Đạo, nhưng nhỏ từ phù du hay lớn đến

Thiên Đạo, bất kể thực hư ra sao, chỉ cần tồn tại trong thiên địa này thì đều sẽ

được vận hành trong hệ thống của mình.”

Giờ khắc này, hắn mới sâu sắc cảm nhận được sự mênh mông và cao cả của

pháp tắc thiên địa.

“Nếu xét như vậy, pháp tắc nghịch tuần hoàn có thể đẩy nó ra ngoài, thật sự

không thể tin nổi.”

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.

Số hạt giống thiên phú hắn thu được ngày càng nhiều, có thể nói là đủ loại.

Mãi cho đến khi đóa lưu hỏa cuối cùng bị dập tắt, toàn bộ Luân Chuyển Đăng

Bàn cũng tối đi hoàn toàn.

Trong hơn chục ngàn Thiên Phú Lưu Hỏa, Khương Thành đã trực tiếp hấp thụ

một số ít mà hắn có thể sử dụng.

Thu được vài thiên phú như “Kết nối với binh khí”, “Hòa hợp với hệ Mộc”,…

Nếu là tiên nhân bình thường, có lẽ đây sẽ là bước nhảy vọt về chất, nhưng với

hắn thì chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Điều khiến hắn buồn bực là chính trong số đó có một môn thiên phú quái dị tên

là “Thiên Cơ Vô Nhan”.

Khi sở hữu môn thiên phú này, cho dù ngươi có đắc tội với kẻ thù thì cũng sẽ dễ

dàng bị bỏ quên.

Bởi vì đặc điểm của nó là tạo ra cảm giác ít bị chú ý, không bị người ta để mắt.

Nghe rất vô tích sự, nhưng trong giới tu luyện giết người đoạt bảo phổ biến như

ăn cơm uống nước này, càng nổi bật càng chóng chết hơn.

Người nắm giữ môn thiên phú kì lạ hiếm thấy này đã sống gần hai kỷ nguyên

trên Lạc Tiên đảo - nơi khó khăn lắm mới có nhân số trên chục ngàn người, đến

nay cũng chỉ lác đác mấy vài chục người nhớ được tên hắn.

Nếu người khác không nhìn vào mặt hắn, họ sẽ không thể nhớ nổi hắn.

Dựa vào môn thiên phú này, hắn đã âm thầm “làm ăn” vô số lần, dù không có tư

chất tu luyện xuất chúng nhưng cũng đạt tới trình độ Thánh Tôn.

Tiếc rằng thiên phú này không có nghĩa lý gì với Khương Thành.

Chẳng những vô nghĩa mà còn phản tác dụng.

Nguyện vọng lớn nhất của Thành ca chính là chết thật nhiều lần, đâu cần khiêm

tốn, náu mình?

Bình thường, hắn còn không hài lòng vì lo mình chưa giật đủ “spotlight”, huống

chi hoàn toàn biến thành người qua đường?

“Mẹ kiếp, sớm biết thế đã không đến rồi.”

Lúc này người trong cuộc đang vô cùng hối hận.

Hối hận rằng không thể quay ngược về thời gian mở ra, trở lại trước khi tiến

vào Luân Chuyển Đăng Bàn.

“Khụ, hệ thống lão huynh, có thể giúp ta biến Thiên Cơ Vô Nhan này về thành

hạt giống thiên phú như trước hay không?”

“Không thể.” Hệ thống trả lời như đinh đóng cột.

“Vậy có cách nào để loại bỏ thiên phú không?”

Thứ thiên phú này không phải kỹ năng, sau khi có được nó không cần vận hành

gì cả, nhưng cảm giác “không có cảm giác tồn tại” sẽ luôn đi theo hắn.

“Không có.” Hệ thống vẫn trả lời ngắn gọn như vậy.

Đến nỗi Thành ca còn có cảm giác nó đang vui cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Chẳng lẽ do trước kia mình làm màu quá lố nên nó âm thầm ghen tỵ với tài

năng của mình?

“Chết tiệt, sau này ta phải làm màu kiểu gì đây?”

“Không có spotlight, không thể trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, đời

này còn có nghĩa lý gì chứ?”

Hệ thống chẳng thèm phản ứng với cái gã chập mạch kia nữa.

Dù sao “không có cảm giác tồn tại” hoàn toàn không gây ảnh hưởng đến thực

lực của hắn, đồng thời không tác động tới chức năng của hệ thống.

Lúc này, Đăng Bàn đã bị dập tắt hoàn toàn cũng từ từ chìm xuống nước.

Từ nay về sau, Thiên Phú Lưu Hỏa coi như bị tuyệt tích, trừ khi Giáng Thần giả

có thể thực hiện lại các thao tác trước khi thêm một lần nữa.

Ngay khi Khương Thành cho rằng đã kết thúc, bên dưới mặt nước bỗng rung

động ào ào.

Một giây sau, bốn phía vốn đã tối thui lại sáng như ban ngày.

Xung quanh hắn có bốn ngọc đài vuông vắn từ từ trồi lên.

Bên trên mỗi ngọc đài đều có một chiếc lồng thủy tinh tỏa ra ánh sáng lung linh.

“Gì thế này?”

“Chẳng lẽ do ta hấp thụ hết tất cả Thiên Phú Lưu Hỏa nên được tặng thêm phần

thưởng qua môn?”

Nếu là người khác, có thể họ sẽ suy đi tính lại, dò xét đủ kiểu.

Nhưng Thành ca khác người đã qua bước cắt ruy băng, tới mở khóa bảo rương

rồi.

Hắn lập tức mở lồng thủy tinh ở trước mặt.

Song bên trong lại trống rỗng, chẳng có phần thưởng qua cửa như hắn nghĩ.

“Không thể nào? Đùa ta hả?”