Ánh mắt mọi người cuối cùng lại đổ dồn lên năm người của Giáng Thần đài.
Nếu trận chiến vừa rồi không có họ thì kết cục sẽ khó tưởng tượng nổi.
Năm người là có thể chống lại Di, mà hình như Giáng Thần đài không chỉ có
mỗi năm người này.
“Kính xin Giáng Thần đài ra tay hàng ma!”
“Nếu các ngươi nhắm mắt làm ngơ, toàn bộ Nguyên Tiên giới sẽ vạn kiếp bất
phục.”
“Nếu tên Di kia đã phản bội các ngươi, vậy hắn chính là kẻ thù của Giáng Thần
đài, chúng ta có chung một mục tiêu.”
“Đúng, chúng ta hoàn toàn có thể liên thủ!”
Ánh mắt của năm tên Giáng Thần gia đều có phần nghiền ngẫm.
Đợi bọn họ nói xong, người cầm đầu mới nghiêm túc đáp: “Di đúng là kẻ thù
của bọn ta, nhưng Giáng Thần đài bọn ta không muốn xía vào cuộc tranh chấp
của các ngươi.”
“Đại kiếp giáng lâm, bọn ta chỉ muốn giữ mình phòng thân.”
Mọi người thầm mắng trong lòng, lại giả vờ giả vịt, định ép bọn ta chấp nhận
điều kiện lần trước chứ gì.
Chư vị Chính Thần ở đây đều không muốn ký thác một phần lực Thiên Đạo vào
trong Thiên Phong Thạch.
Ai biết sau này đám Giáng Thần đài sẽ làm gì với chỗ sức mạnh đó?
Nhưng nếu bây giờ không chấp thuận, có lẽ chưa đầy mấy ngày nữa Di sẽ truy
sát đến tận nơi mất.
Khi đôi bên bắt đầu giằng co với nhau, phía Lạc Tiên điện cũng tạm ngưng cuộc
thảo phạt.
Lần này song phương khai chiến toàn diện, bên đây cũng chịu tổn thất.
Trong hơn hai mươi Cổ Thánh có ba người bị trọng thương, năm người khác
vừa đánh xong đã lập tức bế quan.
Hơn mười Thánh Tôn chết đi, cấp bậc Thánh Chủ đỉnh phong là thê thảm nhất,
chết khoảng bảy mươi ngàn người, người bị thương nhiều không đếm xuể.
Có được kết quả này cũng nhờ Di gia nhập chiến trường kịp thời nên cuộc chiến
mới kết thúc sớm hơn dự kiến.
Bằng không, dựa theo tình thế ban đầu, e rằng phe Lạc Tiên điện lúc này sẽ
không còn Thánh Chủ đỉnh phong nào sống sót.
Song, bởi vì hắn mạnh mẽ tiêu diệt bảy Chính Thần nên sau trận chiến này địa
bàn của Lạc Tiên điện lại mở rộng ra bên ngoài một khoảng lớn.
“Tạm thời đến đây đã.”
Bên trong Lạc Tiên điện, Di triệu tập hai phó điện chủ, bốn hộ pháp, sáu chúa tể
suối nguồn và một số Hư Đế tới đây.
“Liên minh Tu Thần bên kia đã có hệ thống tổ chức, không thể đánh cho chúng
không kịp trở tay như trận chiến đầu tiên nữa.”
“Sau trận chiến này, bọn chúng sẽ không chủ động liều lĩnh nữa.”
“Sau này song phương sẽ có một thời kỳ giằng co lâu dài.”
Hôm nay, Lạc Tiên điện đã chiếm xấp xỉ một phần ba địa bàn Nguyên Tiên giới,
phần còn lại vẫn thuộc về Liên minh Tu Thần.
Mọi người đều hiểu ý của hắn.
Trong một thời gian rất dài sau này, hai bên đều sẽ tiến hành các cuộc tấn công
quy mô nhỏ xung quanh chiến tuyến hiện tại, sẽ không đại chiến nữa.
Điều này làm một số người đang có mặt không khỏi khó hiểu.
“Tại sao phải dừng lại?”
Chúa tể suối nguồn thứ năm là Tái Dịch Cổ Thánh hừng hực ham muốn chiến
đấu, hận không thể chinh phục cả Nguyên Tiên giới ngay lập tức.
Song, hiển nhiên hắn không có thực lực ấy.
Nếu muốn một chọi một cách công bằng, cùng lắm hắn chỉ giải quyết một
Chính Thần bên kia.
Sự tự tin của hắn rõ ràng đã được bắt nguồn từ Di.
“Sức mạnh của ngươi quả là không gì sánh kịp, gọi là mạnh nhất Nguyên Tiên
giới cũng không hề nói quá mà?”
“Đã có sức mạnh như vậy, tại sao ngươi còn muốn giằng co với liên minh thần
đạo?”
Liên minh thần đạo mà hắn nói chính là Liên minh Tu Thần bên kia.
Lúc này, bên kia còn lại năm mươi Chính Thần, trong số đó có khoảng mười tên
bị thương, trạng thái chẳng tốt lành gì.
Trong trận đại chiến này, Di chém giết đám Cổ Thánh như bổ dưa thái rau, hoàn
toàn giống như hổ lạc vào bầy dê.
Bây giờ không chịu đuổi cùng giết tận, một lần dứt điểm, lại còn chơi thế làm
gì?
Nghe vậy, đám Nguyệt Ảnh Hoàng, Thanh Sắc đều gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy đấy, hiện tại kẻ đich đang suy yếu, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội
này.”
“Đợi đến khi chúng củng cố phòng tuyến sẽ khó đánh hơn nhiều.”
“Địa bàn của đối thủ lớn hơn chúng ta, nền tảng hơn mạnh hơn. Nếu trì hoãn,
đối phương sẽ phát triển nhanh hơn chúng ta.”
“Ta đề nghị tốc chiến tốc thắng!”
Mặc dù bị mọi người phản bác ý kiến nhưng Di cũng không nổi giận.
Hắn chỉ mỉm cười, lắc đầu.
“Đừng quên, bây giờ kẻ địch yếu, chúng ta càng yếu hơn.”
“Trong một thời gian ngắn, chúng ta không có năng lực tổ chức thêm một cuộc
đại chiến.”
“Nhưng ngươi…”
“Ta biết các ngươi muốn nói chuyện gì.”
Di hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Thật ra thực lực của ta không hề mạnh nhất
Nguyên Tiên giới.”
Tất cả đều vô cùng kinh hãi.
“Sao cơ?”
“Còn có kẻ mạnh hơn ngươi ư?”
“Đó là điều không tưởng mà?”
“Ta thấy năm người của Giáng Thần đài liên thủ lại cũng không thể áp chế
ngươi!”
Di ngồi nghiêm chỉnh ở giữa, trông không giống như đang nói đùa.
“Các ngươi đã quên mất một người, đó chính là Thần Chủ của Vô Thượng Đạo
Cực.”
“Lại là người này.”
Bây giờ mọi người mới nhận ra mình đã bỏ lơ vị Thần Chủ này từ lâu.
“Còn nữa, đạo ấn của Liên minh thần đạo bên kia cũng là hắn cho mượn.”
“Nhưng tại sao hắn mạnh như vậy mà vẫn chưa từng hiện thân trong cuộc chiến
kia để giúp đỡ đám Chính Thần đó?”
“Bởi vì nàng tạm thời không thể can thiệp vào.”
Di giải thích: “Chúng ta tiến hành cuộc chiến pháp tắc, không đối địch với
Thiên Đạo, còn nàng bị ràng buộc bởi ý chí Thiên Đạo, chỉ có thể nhắm mắt
làm ngơ.”
Tất cả thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra vị Thần Chủ kia không thể ra tay, hại trái tim bé nhỏ của mình vừa bị dọa
sợ đến mức đập bình bịch đây này.
“Nếu đã thế, còn gì phải lo lắng nữa?”
“Cứ coi như Thần Chủ không tồn tại là được.”
“Dù sao người này cũng không thể làm gì, chỉ có thể đứng một bên quan sát.”
“Các ngươi có thể, ta thì không.”
Di bình thản đáp: “Đừng quên, năm đó ta từng đánh cắp Thiên Đạo, ý chí Thiên
Đạo đã phán định ta là đối tượng phải trừ khử.”
Năm xưa, hắn đánh cắp Thiên Đạo, cố gắng thôn phệ nó thành đạo của bản
thân.
Kết quả bị nó thôn phệ ngược lại.
Sa vào nơi sâu nhất của Thiên Đạo, vùng vẫy trong đau khổ, suýt nữa hoàn toàn
tan thành mây khói.
Sau đó, Khương Thành tiến vào Thiên Đạo, gây ra dị biến, cho hắn một cơ hội
trốn thoát.
Rốt cuộc, trong họa có phúc, ý thức của Di bị trộn lẫn với Thiên Đạo, hơn nữa
còn thừa cơ nắm giữ Thứ Tiên giới.
Song, trong Thứ Tiên giới chỉ có một phần Thiên Đạo nhỏ.
Ở nơi mạnh hơn là Nguyên Tiên giới này, ý chí Thiên Đạo vẫn coi hắn là địch.
“Vậy… Có nghĩa là ngươi không thể quang minh chính đại xuất hiện ở phía
Liên minh thần đạo?”
Di gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Bởi Lạc Tiên điện là cội nguồn của hai pháp tắc thiên địa nên Thiên Đạo
không thể can thiệp được, vì vậy ta có thể ẩn thân ở đây.”
“Một khi rời xa nơi này, đừng nói là tiến vào liên minh thần đạo, ngay cả trận
đại chiến với Tà Trướng cung lần trước, ta cũng cảm nhận được sự khóa chặt
của ý chí Thiên Đạo.
“Chỉ cần lướt qua lôi trì, nàng sẽ nhân danh ý chí Thiên Đạo để ra tay với ta.”
Lúc này mọi người mới hơi hiểu ra.
Thảo nào lần đại chiến trước Di không xuất hiện trong cuộc.
Sau đó hắn cũng không tiếp tục truy kích mà lại nhanh chóng rời đi để trở về
Lạc Tiên điện.
Thì ra thời gian xuất chiến của hắn rất ngắn ngủi.
Nghĩ kĩ lại, bọn họ phát hiện quả thực trước mắt chỉ có thể giữ vững cục diện
cân bằng này.
Nếu muốn Di động đến nơi xa hơn, vậy Lạc Tiên điện phải khuếch trương lớn
hơn nữa.
Nhưng Lạc Tiên điện muốn mở rộng thì nhất định phải nhờ Di đích thân ra tay
mới được.
Nếu chỉ dựa vào những người khác, chủ động tiến công vào trận địa mà liên
minh thần đạo đang sẵn sàng nghênh địch chính là tự tìm đường chết.