Kiếm thứ nhất của Thánh Hoàng đã ngăn chặn đám truy binh.
Kiếm thứ hai nhắm xa hơn một chút, một lỗ hổng to bằng ngón tay bắn thẳng ra
phía sau, chẳng biết đã lan ra bao xa.
Nàng lại cưỡng chế mở ra một thông đạo không gian ở nơi chiến trường tiên lực
tán loạn, căn nguyên phân tán, pháp tắc triệt tiêu nhau.
Mặc dù thông đạo không gian này vừa xuất hiện đã bị pháp tắc và căn nguyên
xung quanh xâm nhập, chỉ kéo dài được một giây là tiêu tan nhưng nó vẫn xuất
sắc hoàn thành sứ mạng, đưa vị Hư Đế đang thoi thóp trở lại hậu phương một
cách thuận lợi.
Lấy một chọi ba mà vẫn dám phân tâm, điều này khiến cho ba tên Chính Thần
vốn đang giao chiến với Thánh Hoàng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Sắp bắt tận tay mà chẳng thấy người nữa, hai kẻ Chính Thần đang truy sát cũng
giận tím mặt.
“Ngông cuồng!”
“Thật to gan!”
“Giết ma đầu này trước đã!”
Dưới sự tăng cường của Càn Linh châu, bọn hắn chọc thủng tinh hà pháp tắc
kia, trực tiếp đuổi giết đến trước mặt Thánh Hoàng.
Hơn nữa, đòn tấn công của ba tên Chính Thần phía sau cũng sắp cận kề.
“Không xong rồi!”
Ở một nơi xa xôi khác, Bạch Vô Khải và Tinh Diệu Hoàng không hẹn mà kinh
hãi hô lớn.
Mặc dù khi ở Thiên giới, hắn và Thánh Hoàng luôn đối địch với nhau nhưng lúc
này hắn không mong vị “đồng đội” mạnh này gặp chuyện không may.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy kiếm thứ ba.
Lấy Thánh Hoàng làm trung tâm, một vòng tròn vô cùng hoàn chỉnh lan ra bên
ngoài.
Năm Chính Thần đồng loạt dừng lại, đòn tấn công hủy diệt đất trời của bọn hắn
dường như đang phải chịu va chạm vô số lần.
Sau mỗi lần va chạm đều yếu đi một chút.
Cuối cùng bị Thánh Hoàng dễ dàng ngăn chặn.
Chứng kiến cảnh này, cả hai phe đang giao chiến kịch liệt, dù là Chính Thần
hay Cổ Thanh đều không khỏi kinh ngạc trầm trồ.
Thảo nào nàng được giữ lại, còn được bổ nhiệm làm phó điện chủ.
Tại Lạc Tiên điện xa xôi, Di đứng sừng sững trên bầu trời quảng trường Bạch
Ngọc, dường như tầm mắt sâu thẳm có thể nhìn thấu những nơi hư ảo và bị
ngăn trở.
“Đây mới là bộ dạng mà kỷ nguyên tối cao đầu tiên nên có!”
“Ta cũng nên ra tay thôi.”
Lần trước hắn không xuất hiện ở chiến trường, bởi vì lần đó xuất chinh tới thần
điện, thoát khỏi phạm vi mà pháp tắc suối nguồn bao phủ, hắn cần phải chống
đỡ cho các pháp tắc vị trí phụ ấy.
Lần này Liên minh Tu Thần là bên chủ động tấn công, chiến trường nằm trong
khu vực được suối nguồn bao phủ, hắn không cần trấn giữ Lạc Tiên điện để
điều khiển vị trí phụ.
Một giây sau, hắn bất chợt xuất hiện trên chiến trường.
Trong khoảnh khắc hắn hiện thân, một tên Chính Thần đứng gần hắn nhất lập
tức chết đi.
Đây là một biến cố khiến Liên minh Tu Thần có phần bất ngờ không kịp đề
phòng.
Tuy thực lực của Thánh Hoàng vượt ngoài tính toán của bọn hắn nhưng dẫu sao
nó cũng không thể đảo ngược đại cục.
Lúc này, bọn hắn đang đuổi đánh Cổ Thánh của Lạc Tiên điện, đối phương
không đáp trả nổi, tại sao Chính Thần phe mình lại đột nhiên ngã xuống?
“Ai?”
“Kẻ nào dám đánh lén?”
“Giết hắn!”
Nương theo những tiếng hô thảng thốt, Di chính thức tham gia đại chiến.
Vừa bắt đầu, hắn đã bị bốn Chính Thần bao vây.
Sau mười mấy giây ngắn ngủi, thi thể của một Chính Thần bay văng ra ngoài.
Một lúc sau, Chính Thần tiếp theo chết đi.
Lần này, các Chính Thần ở đây hoàn toàn không thể trấn tĩnh nổi.
“Chết tiệt, hắn chính là điện chủ của Lạc Tiên điện!”
“Mau, mau cản hắn lại!”
Song, họ không thể ngăn chặn cuộc tàn sát của Di.
Do rất nhiều Chính Thần đang giao chiến kịch liệt với Cổ Thánh của Lạc Tiên
điện.
Khi muốn đổi hướng đi vây đánh Di, họ mới nhận ra mình không thể thoát thân
được.
Mấy phút ngắn ngủi trôi qua, bảy Chính Thần chết đi.
Điều này đã trực tiếp đánh tan sự tự tin của các Chính Thần thuộc Liên minh Tu
Thần.
Vừa nãy Thánh Hoàng thể hiện sức mạnh nhưng vẫn nằm trong tầm nhận thức
của họ, còn lúc này Di đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng của cả đám.
Đây là điều họ không thể đối phó nổi.
Ngoại trừ Hồn Đế, Tâm Đế sở hữu Thiên Đạo chí bảo nên mới gắng gượng
chống đỡ thêm một chút, còn những người khác đã sụp đổ một cách dễ dàng.
Nhưng đúng lúc này, Di vốn đang “gặp thần giết thần” rốt cuộc cũng gặp trở
ngại.
Chỉ thấy ở trước và sau hắn, có năm nam tử lạ mặt đột nhiên xuất hiện.
Khi năm người hiện thân, không gian thậm chí không dao động chút nào, như
thể đáng lẽ vốn phải ở đó.
Năm người sử dụng ngọc phù màu trắng thuần khiết làm vũ khí, nhưng những
ngọc phù lại có hình dạng không giống nhau.
Nhìn thấy họ, đám Chính Thần còn lại rốt cuộc đã được thở phào.
“Giáng Thần đài!”
“Bọn họ tới thật rồi.”
Năm người kia là cao thủ đến từ Giáng Thần đài.
Năm tấm ngọc phù được tung ra đồng loạt, thiên địa xung quanh Di bỗng như bị
kéo ra, dường như đường nét toàn thân đang mờ đi dần.
Một vài Cổ Thánh gần đó chợt phát hiện khu vực này không còn được pháp tắc
suối nguồn bao phủ nữa.
“Nghiệp chướng, ngươi còn dám xuất hiện!”
“Còn không mau đầu hàng!”
Trong làn sương trắng mịt mù, giọng nói của Di truyền ra ngoài, không thèm
che giấu vẻ khinh miệt.
“Chỉ bằng các ngươi?”
Loảng xoảng…
Âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ lan ra khắp chiến trường.
Rất nhiều Thánh Chủ đỉnh phong và Giới Thần đang chiến đấu kịch liệt ở góc
xa cảm thấy đầu óc đột nhiên bị chấn động, thế giới bên trong bỗng trở nên hỗn
lọan vô cùng.
Nhất thời, đại chiến ở góc xa buộc phải ngừng lại.
Khi bóng dáng Di xuất hiện trở lại, một phương thiên địa đang mờ ảo cũng trở
nên rõ ràng như trước.
“Đi!”
Năm tên cao thủ Giáng Thần đài vẫy ngọc phù, năm chiếc cầu vòm trắng muốt
được dựng lên giữa trời sao.
Những cây cầu ấy trông không dài lắm, nhưng mọi tiên nhân chạm vào nó đều
biến mất trong chớp mắt.
Khi hiện ra lần nữa, họ đã bị chuyển về địa bàn của tu Thần lưu.
Di không hề truy kích, có vẻ hắn đã phải trả một cái giá đắt cho màn giao phong
ngắn ngủi vừa qua.
Đám Chính Thần vừa chạy thoát đều tỏ vẻ kinh hãi sót lại sau trận chiến.
“Rốt cuộc kẻ đó là ai?”
“Chỉ biết hắn là điện chủ Lạc Tiên điện, nhưng làm sao hắn có thể mạnh đến
thế?”
“Đó là cảnh giới nào chứ?”
“Đó là Di.”
Trong số năm Giáng Thần giả vừa ra tay có một nam tử mặc đồ xanh lãnh đạm
nói: “Người này có quan hệ sâu xa với bọn ta, chỉ là về sau hắn lại phản bội bọn
ta.”
“Nhưng chắc hẳn các ngươi đã từng nghe qua chuyện hắn lấy trộm Thiên Đạo
năm xưa nhỉ? Không nói ngoa chút nào, ở Nguyên Tiên giới không có ai có thể
đấu một chọi một với hắn, bao gồm cả bọn ta.”
“Cái gì?”
Đám Không Đế và Nguyên Đế khiếp sợ không thôi, những người khác cũng vô
cùng khiếp đảm.
“Hắn chính là điện chủ Lạc Tiên điện?”
“Người này quá mạnh, bọn ta chống lại sao nổi?”
Không phải do bọn hắn yếu, mà là Di thực sự quá mạnh.
Là hóa thân của Thiên Đạo ở Huyền giới, nhưng hắn là sự tồn tại đối lập với
Tiên Mẫu, căn bản không được xem là sinh linh bình thường.
Lần này, để có thể đích thân ra tay, hắn tạm thời từ bỏ một phần năng lực của
mình.
Song, bởi quanh năm ẩn trong nơi hẻo lánh, lại còn vận hành Huyền giới nhiều
năm nên thực lực của bản thân hắn rất khó lường, vượt xa Chính Thần và Cổ
Thánh bình thường.
Nghĩ đến việc sau này còn phải đối mặt với một kẻ mạnh đến thế, trong lòng
mọi người đều thấy trống rỗng.
“Lần đại chiến này, chúng ta chỉ giết và thương được một số Thánh Chủ đỉnh
phong của đối phương, nhưng lại phải trả cái giá đắt là mạng sống của bảy vị
Chính Thần.”
“Chẳng lẽ đại thế không đứng về phía chúng ta?”