Sau khi năm mươi bảy thần điện kết thành liên minh, lực lượng của Tu Thần
lưu cũng được chỉnh đốn một cách nhanh chóng.
Một số Chính Thần, bao gồm cả Tâm Đế và Hồn Đế đã đi đến Giáng Thần đài
và lấy thêm một lô Càn Linh châu mới.
Song, lời thỉnh cầu đối phương phái cao thủ tương trợ lại bị khước từ.
“Không phải bọn ta không muốn giúp bọn ngươi, mà là do Giáng Thần đài
không can dự vào tranh chấp của ngoại giới.”
“Thứ bọn ta hướng tới là không tranh với đời, thanh tĩnh vô vi.”
“Bọn ta sẽ không bị cuốn vào mớ lộn xộn và hỗn loạn kia đâu.”
Ba sứ giả Giáng Thần đài chịu trách nhiệm tiếp đãi bọn hắn đáp vậy.
Hồn Đế suýt nữa nôn mửa bởi mấy lời dối trá của đám người này.
Hắn đâu phải đứa trẻ ba tuổi, sao lại không nghe ra ý bóng gió của bọn họ.
Nếu thực sự không nhúng tay vào tranh chấp của Ngoại giới thì lúc trước sao lại
“tình cờ xuất hiện” chạy tới đưa Càn Linh châu cho phe mình?
Gì mà không tranh với đời, rõ ràng đám người này còn có âm mưu khác.
Nếu không vì sự uy hiếp của Lạc Tiên điện thì đám Chính Thần bọn họ nhất
định sẽ coi Giáng Thần đài làm mối đe dọa lớn nhất.
Nhưng chắc chắn không thể xổ toẹt những lời này ra miệng được.
Vì có việc cần cầu cạnh, họ chỉ có thể men theo nói với đối phương vài lời bùi
tai.
Gì mà lúc này Nguyên Tiên giới đang nước sôi lửa bỏng, cần Giáng Thần đài
các ngươi xuất hiện chủ trì công đạo…
Lúc đầu, ba tên sứ giả kia cũng từ chối.
Đợi đến khi bầu không khí khá đã thích hợp, lúc này mới ỡm ờ đưa ra điều kiện
của mình.
“Giáng Thần đài bọn ta có một khối Thiên Phong thạch.”
“Nếu các ngươi bằng lòng sử dụng đạo ấn của mình phóng ra một chút lực
Thiên Đạo và ký thác lên Thiên Phong thạch thì bọn ta có thể cân nhắc giúp đỡ.
Nghe vậy, Tâm Đế và Hồn Đế ngầm hiểu ý nhau, đưa mắt nhìn đối phương.
Bọn họ chẳng biết Thiên Phong thạch là gì, cũng không biết ký thác lực Thiên
Đạo lên đó có ý nghĩa ra sao, song hai người đã tung hoành Nguyên Tiên giới
bao nhiêu năm, từng thấy vô số bộ bí kíp.
Bình thường sẽ là giữ lại một chút phân hồn hoặc chân linh, ý thức, huyết mạch,
vân vân.
Đó là sử dụng thủ đoạn đặc biệt nhằm khống chế đối phương, để từ nay họ
không thể trở mặt được nữa.
Thứ này giữ lại một phần lực Thiên Đạo bên trong đạo ấn, ắt hẳn không phải
điềm tốt.
Đối phương thiếu mỗi việc viết thêm hai chữ “âm mưu” lên mặt!
Có cần rõ ràng thêm chút nữa không?
Hồn Đế có tính nhẫn nại, hỏi lại: “Xin hỏi Thiên Phong thạch là vật gì?”
Hai tên sứ giả đối diện dường như đã nhận ra nỗi nghi ngờ của hắn.
“Ký thác lực Thiên Đạo sẽ không làm các ngươi mất tự do.”
“Sức mạnh đó vốn là ngoại vật, khác với hồn phách, ý thức, huyết mạch, không
phải sao?”
“Sở dĩ bọn ta muốn có một chút lực Thiên Đạo chỉ là vì tò mò về Thiên Đạo,
muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu sự huyền diệu của nó, không hề có ác ý.”
Đương nhiên Hồn Đế và Tâm Đế sẽ không tùy tiện tin vào câu chuyện hoang
đường này.
Cố nén cơn nhộn nhạo, hai người chắp tay lại.
“Đây là một việc lớn, bọn phải về bàn bạc cẩn thận.”
Sau khi họ trở về, nói ra chuyện Thiên Phong thạch, quả nhiên những Chính
Thần khác cũng nghiêng về phe phản đối.
“Chắc chắn bọn chúng không tốt bụng thế đâu!”
“Ta vô cùng nghi ngờ đám Giáng Thần đài đang muốn nhân cơ hội này để biến
chúng ta thành nô lệ!”
“Đúng đấy, cái gì mà tò mò về Thiên Đạo, chỉ là một cái cớ nực cười thôi.”
“Ta đã nói rồi, đám Giáng Thần đài kia núp lùm nhiều năm như vậy ắt hẳn là có
âm mưu động trời.”
“Nhưng việc cấp bách bây giờ là đối phó với Lạc Tiên điện thế nào.”
“Đúng vậy, Lạc Tiên điện đã tấn công tiêu diệt mười một Thần Điện, cứ như gió
thu cuốn sạch lá vàng, sức mạnh đó thật quá đáng sợ.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên trên người duy nhất sống sót là Trảm Liêm
Chính Thần.
Chỉ thấy trên mặt vị cường giả đứng đầu về lòng háo chiến vẫn còn dư âm sắc
thái sau trận chiến…
“Lạc Tiên điện chỉnh đốn lực lượng sáu suối nguồn thì cũng thôi đi.”
“Nhưng đám Cổ Thánh chúng ta từng đụng độ cũng nằm trong dự liệu.”
“Mấu chốt là Thánh Tôn bên chúng, số lượng thực sự quá khủng khiếp, dễ dàng
áp đảo bất kỳ thần điện nào.”
“Đếm sơ sơ, trên chiến trường khi ấy cộng lại được chừng hơn chục ngàn
người, quả thực khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.”
“Thực sự không hiểu chúng kiếm đâu ra nhiều cường giả lạ mặt như thế.”
Hồn Đế lạnh lùng nói: “Trảm Liêm đạo hữu bị giết đến sợ rồi sao?”
“Thực lực của Lạc Tiên điện quả thật rất mạnh, nhưng đừng quên hiện tại chúng
ta là năm mươi bảy thần điện liên kết lại.”
“Bọn chúng có hơn chục ngàn Thánh Tôn, số Thiên Thần của ta thua kém ư?”
Những Chính Thần khác cũng phấn chấn lên.
“Đúng, mấu chốt thắng bại của cuộc chiến là Chính Thần và Cổ Thánh.”
“Chúng ta chỉ cần hợp lực tấn công, bọn chúng ắt sẽ tan tác.”
“Không cần Giáng Thần đài nhúng tay vào thì chúng ta cũng có thể thắng!”
Rất nhanh sau đó, Liên minh Tu Thần đã tổ chức được một quân đoàn hùng
mạnh chưa từng có.
Năm mươi bảy Chính Thần huy động toàn bộ lực lượng, số Thiên Thần đạt hơn
năm nghìn người, Giới Thần đỉnh phong lên đến trên triêụ người.
Lực lượng này hoàn toàn báo hiệu cho cuộc đại chiến diệt thế.
Đối mặt với sự tiến công của kẻ địch, phe Lạc Tiên điện cũng không dám khinh
suất.
Hai mươi hai Cổ Thánh của sáu suối nguồn cũng như Thánh Hoàng và bốn vị
lão tổ của Huyền tộc dẫn đầu tất cả Thánh Tôn và Thánh Chủ đỉnh phong đến
thẳng chiến trường.
Tới nước này thì cái gọi là mưu kế không có nhiều tác dụng lắm.
Suy cho cùng, lực lượng hai bên cử ra thực sự quá mạnh mẽ.
Cuộc đại chiến động trời xưa nay chưa từng có này cuối cùng cũng nổ ra trên
địa giới Quan Hành cung mà Lạc Tiên điện vừa chinh phục chưa lâu.
Nhịp điệu của cuộc chiến y như những gì chư vị Chính Thần trông đợi.
Ở cấp Cổ Thánh, bọn hắn có năm mươi bảy Chính Thần, vững vàng áp chế
được hai mươi bảy cao thủ Cổ Thánh ở bên Lạc Tiên điện.
Nếu lúc này Quan Hành cung không phải được pháp tắc của suối nguồn bao phủ
và lượng lực pháp tắc mà các chúa tể, Hư Đế có thể mượn được tăng lên thì có
lẽ phe họ đã có người chết ngay từ đầu.
Ở cấp Thánh Tôn, cục diện giữa đôi bên lại đảo ngược.
Có hơn chục ngàn Thánh Tôn của Đông Trúc đảo và Lạc Tiên điện, Lạc Tiên
điện dễ dàng đánh bại năm nghìn Thiên Thần bên đối diện.
Ở cấp độ bên dưới, hai trăm ngàn Thánh Chủ đỉnh phong của Lạc Tiên điện
đang bị chèn ép bởi triệu Giới Thần đỉnh phong phe Liên minh Tu Thần.
May nhờ Tiên Vệ đoàn kịp thời phân ra mấy nghìn Thánh Tôn qua cứu trợ nên
họ mới miễn cưỡng chịu đựng được.
Không lâu sau, trên chiến trường đã xuất hiện thương vong diện rộng.
Thi thể của các Thiên Thần, Thánh Chủ đỉnh phong hoặc ngã xuống, hoặc trôi
nổi trên trời sao tỏ rõ sự kịch liệt của trận chiến này.
Cuối cùng, trong trận xuất hiện vị Cổ Thánh bị thương đầu tiên, là một Hư Đế
đến từ suối nguồn thứ năm.
Chỉ thấy sắc mặt người này nom như giấy vàng, thậm chí khí tức tiên lực có vẻ
còn chẳng bằng một Thánh Chủ.
Đối với một Cổ Thánh, đó là một tổn thương nghiêm trọng lên căn cơ của hắn.
Vì hắn bị thương nên tình hình của các chúa tể và Hư Đế khác vốn đã rơi vào
thế hạ phong càng trở nên nguy cấp hơn.
“Tốt!”
Chư vị Chính Thần bên Liên Minh Tu Thần vui mừng ra mặt, sát khí cũng tăng
lên một tầm mới.
“Bọn chúng không xong rồi!”
“Giết sạch bọn chúng!”
Nhìn thấy Hư Đế sắp bị giết, một thanh kiếm cổ rạch toang hư không, lực pháp
tắc từ vết nứt cuồn cuộn như sông Ngân, chắn ngang trước mặt hai gã Chính
Thần đang truy sát.
Chính giữa tinh hà ấy có bóng y phục tung bay thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng phải
Thánh Hoàng thì là ai?
Ngay từ khi tham gia trận chiến, nàng đã ở thế một chọi ba.
Mọi người vốn tưởng tình thế của nàng không khả quan nhất, vậy mà nàng vẫn
dám bứt ra cứu đồng đội.
Rốt cuộc mạnh đến mức nào nhỉ?
Trước kia họ đã nghe đồn rằng Thánh Hoàng rất mạnh, vài người còn từng đánh
nhau với nàng.
Song, đến giờ khắc này họ mới nhận ra rằng trước đây nàng chưa hề nghiêm túc
chút nào