Nhìn thấy hai đứa nhóc, Khương Thành suýt chút nữa không nhận ra.
A Hoàng tóc tai bù xù, khắp người đầy dấu vết.
Mà Tiểu Bạch thì mặt mũi bầm dập, mắt trái còn có vết thâm đen xì xì.
“Đù má, hai đứa ngươi làm sao vậy?”
Hắn thấy hơi khó tin.
Hai đứa này mới gặp nhau lần đầu tiên phải không nhỉ?
“Không phải là đánh nhau rồi đấy chứ?”
“Không phải ta đã dạy các ngươi phải hòa thuận, yêu thương lẫn nhau rồi sao?”
Thì nghe thấy A Hoàng cười khanh khách: “Mẹ, ngươi hiểu nhầm rồi, hai bọn
ta đang trêu ngươi thôi.”
Nàng nói xong thì đứng tại chỗ xoay một vòng, những đốm sáng màu vàng
giống như những dải lụa bay xung quanh nàng rồi chầm chậm rơi xuống.
Cả quá trình giống như muốn thăng hoa, sau đó nha đầu này trông rực rỡ, rạng
ngời hẳn lên, không nhìn thấy chút nhếch nhác thảm hại nào trên người nữa.
“Ngươi còn có chiêu này nữa sao?”
Thành ca chậc chậc lưỡi, hiệu ứng đặc biệt của nha đầu này cũng ngầu phết đấy,
lúc nào đấy có thể bảo nàng làm cho hắn một bộ thì tốt quá.
“Xì!”
Tiểu Bạch ở bên cạnh không dấu vết mà trợn mắt.
Sau đó cũng phất phất tay, toàn thân lóe lên ánh sáng màu trắng, cũng trở về bộ
dạng hoàn hảo ban đầu.
Giống như người bầm dập hết cả mặt mũi lúc nãy là một người khác chứ không
phải nó vậy.
“Ba, bây giờ đến lượt con xuất trận rồi, ta đi một lát rồi về!”
“Ngươi ư?”
Khương Thành nhìn quả cầu bong bóng ở trong sân đấu, lúc này tinh hạch của
thành Chiến Tiêu đối diện đã xuất hiện ở trong đó rồi.
Tinh hạch đó không phải là hình hài của một đứa trẻ, thậm chí cũng không phải
hình người, mà là một con quái thú chỉ có hai chân và một cái miệng đầy máu.
Thân hình của con quái thú này cũng không lớn, xấp xỉ một người đàn ông
trưởng thành, nhưng cái miệng to lớn ấy đã chiếm mất một nửa.
Nhưng nhìn hàm răng sắc nhọn và nước miếng chảy ròng ròng ấy, Thành ca toát
hết cả mồ hôi hột.
Không phải chứ?
Một người thì dễ thương, một người thì hung dữ, sự so sánh này có phải là quá
bi đát, quá thảm rồi không?
“Thân hình nhỏ nhắn này của ngươi, có đánh lại được nó không?”
Tiểu Bạch cool ngầu hất hất cằm, vẻ mặt tự đắc nói: “Chỉ là đám lông gà vỏ tỏi
mà thôi, ba hãy xem ta vừa cười vừa giết địch nhé!”
Thành Ca sững sờ.
Cũng đúng ha, sức mạnh của giới tu luyện từ trước đến nay không thể chỉ thông
qua thân hình mà phán xét một cách đơn thuần được.
Nếu không thì vị trí số một trong vạn vực ở hạ giới chắc chắn thuộc Thiên Yêu
vực với thân hình động một tí là mấy chục vạn mét, chứ không phải Hoang vực
rồi.
Xem ra thằng con này của mình, cũng có thiên phú dị bẩm nha!
“Được lắm!”
Thành ca vui mừng, thuận tay tiêu hao một điểm tích phân biến ra một bát rượu.
“Tráng sĩ hãy uống hết bát rượu này đi, vi phụ sẽ cổ vũ cho ngươi!”
Có thể khiến Thành Ca can tâm tình nguyện nhường cho sân khấu mà làm màu,
cũng chỉ có con của hắn mà thôi.
Tiểu Bạch không nói một lời đón lấy cái bát, ừng ực uống một hơi cạn sạch, sau
đó mạnh mẽ lau miệng rồi ném cái bát vỡ tan tành.
Xoay người, xông thẳng vào chiến trường!
Thành ca không những không giận ngược lại còn rất vui vẻ.
Thậm chí hắn còn giơ ngón tay cái với A Hoàng.
“Nhìn khí thế trước khi xuất trận của đệ đệ ngươi đi, rất có khí phách hào hùng
phóng khoáng của Vi phụ.”
“He he he…”
A Hoàng khẽ che khóe miệng, cũng không biết là đang cười cái gì.
Sau đó, Khương Thành nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ bi thảm.
Trong quả cầu bong bóng đó, Tiểu Bạch không có sức chống trả, bị con quái thú
đó đuổi đánh, đánh đến mức thê thảm.
Rất nhanh lại biến thành mặt mũi bầm dập, bầm dập đến mức giống y như cái
đầu heo.
Trong miệng vẫn còn ồn ào nói: “Ông đây nhường ngươi đánh trước ba chiêu
mà thôi!”
“Đừng có được nước lấn tới nhá, sức chịu đựng của ta cũng có giới hạn thôi!”
Bịch bịch bịch!
“Ngươi thật sự coi lão tử là con mèo hen sao?”
“Này này, có chừng mực thôi nhá, không hiểu hả?”
Bịch bịch bịch!
“Đừng ép ta phải ra tuyệt chiêu!”
Bị đánh cho mấy trăm chiêu rồi, vẫn không thấy cái gọi là tuyệt chiêu của nó
đâu cả, toàn là một mình nó bị đánh.
Phía đối diện vang lên một tràng cười, hiệp thứ ba thắng chắc rồi.
Trận chiến phi thăng chính là như thế, tất cả có ba hiệp, bên nào thắng hai hiệp
thì bên đó thắng.
Thành ca đơ cmn rồi.
Cảm giác thằng con trai này của mình ở trong tinh hạch thật ra chỉ là cấp bậc
của một gà yếu ớt mà thôi?
Thứ duy nhất nó lợi hại là bốc phét?
Khụ, vừa nãy ba chỉ thuận miệng nói thế mà thôi.”
Hắn hơi lúng túng nhìn sang đứa con gái bên cạnh, lại dạy đời nói: “Ngươi tuyệt
đối đừng có học nó đấy, không có thực lực còn khoe khoang làm màu, cuối
cùng ngược lại còn bị đập cho. Tư thế này của nó là để thị phạm, chứng minh
đó là sai.
“Hi hi…..”
A Hoàng lại cười.
Thành ca không kìm lòng được nữa: “Đệ đệ bị đánh thảm như thế, ngươi còn hả
hê cười trên nỗi đau của người khác, tốt xấu gì cũng phải thể hiện cho ta thấy ít
đau khổ buồn bã có được không hả?”
“Mẹ muốn nó thắng sao?”
“Ừm”
Thành Ca sửng sốt, lập tức vui mừng nói: “Lẽ nào ngươi có cách sao?”
“Ta cũng không đánh lại được con quái thú đó, nhưng mà bọn ta có thể hai đánh
một.”
Hai đánh một?
Khương Thành vẫn chưa phản ứng kịp, A Hoàng đã bay đi rồi, sau đó cũng xuất
hiện trong quả cầu bong bóng.
Con quái thú ở trong đó đang đuổi theo Tiểu Bạch, căn bản không hề nghĩ tới sẽ
có người thứ ba xuất hiện ở trong này.
Mất cảnh giác, bị nàng đá cho một phát lật hai vòng trên không, nặng nề ngã
xuống đất.
Tiểu Bạch vốn đang chạy trốn cũng phản ứng cực nhanh, lập tức quay lại, hung
dữ đạp thêm hai phát.
Nào biết con quái thú lại trở mình vùng dậy, cắn chặt cánh tay của nó.
“ Oa oa oa, đau quá đau quá!”
Lúc Tiểu Bạch lớn tiếng hét lên, A Hoàng lại nhảy ra phía sau con quái thú.
Nàng túm chặt lông tóc như kim sắt của con quái thú, hung dữ vật nó qua vai.
Một đòn này làm Tiểu Bạch cũng cùng ngã ra.
Ầm ầm, quái thú bị ngã lộn tùng phèo, đầu óc hỗn loạn.
Sau đó hai tỷ đệ cùng cưỡi lên nó, dùng cả tay cả chân, điên cuồng đánh đấm ẩu
đả con quái thú đó!
Dưới sự liên thủ của hai người, cục diện cuối cùng bị đảo ngược hoàn toàn.
Con quái thú rất nhanh chóng bị đánh cho răng rơi đầy đất.
Tiểu Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đã nói trước là chỉ nhường ngươi ba chiêu thôi, ngươi còn đánh đến nghiện
luôn có đúng không?”
Bịch bịch bịch!
“Đã nói sức chịu đựng của ta có giới hạn rồi! Ngươi cứ nhất quyết phải chọc
giận ta!”
Binh binh bốp!
“Cứ ép ta phải xuất tuyệt chiêu!”
Ở đằng xa, Thành ca mặt mày rạng rỡ nhìn qua.
y dà, như thế này mới đúng chứ!
Như thế mới phù hợp với quá trình làm màu chuẩn xác!
Còn về việc hai người vây đánh một không mấy vẻ vang này?
Hắn căn bản chẳng thèm nghĩ đến chuyện đó, thậm chí hắn còn chụm hai tay
thành hình cái loa hướng về vào trong sân đấu hét lớn.
“Làm tốt lắm!”
“Tỷ đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!”
Những kẻ ở phía đối diện đơ luôn.
Cái này thì sao tính đây?
Mỗi một thành trì chỉ có một tinh hạch, cho dù là thành Ngũ Hải đứng vị trí số
một cũng không ngoại lệ.
Mỗi lần ba hiệp đều là tinh hạch đấu tinh hạch, một đấu một.
Hàng ngàn vạn năm nay, nhiều lần trận chiến phi thăng như thế cũng chưa từng
có ngoại lệ.
Dưới sự ràng buộc của quy tắc, đừng nói là bọn họ, cho dù là Tiên Vương cũng
không được thể can thiệp vào hiệp thứ ba của trận đấu.
Nhưng…
Cô bé phía sau lại nhảy vào được, chuyện quái gì thế này?
“Cái này là phạm quy!”
“Điều này không đúng với quy tắc!”
“Sao lại thế này?”
“Xảy ra lỗi rồi, nhất định là trận chiến phi thăng có lỗi rồi!”
Nhìn thấy thắng lợi đã đến tay lại sắp bay mất, tinh hạch quái thú cũng bị đánh
cho chỉ còn thoi thóp thở, bọn họ cũng không ngồi yên được nữa.
Cũng nháo nhào bay ra khỏi phi thăng đài, muốn can thiệp vào trận chiến này.
Nhưng hoàn toàn không vào được.
Quy tắc mà Tiên Đế đặt ra, nào phải thứ mà Huyền Tiên nhỏ bé có thể phá giải.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể huy động pháp bảo ở bên đó,
muốn triệu hoán tinh hạch quái thú trở về.
Tuy nhiên vừa huy động, vị tướng quân đó liền vô cùng hoảng sợ.
“Vậy mà lại không triệu hoán về được!”
“Tinh hạch và pháp bảo đã mất đi mối liên hệ, bị một lực lượng thần bí nào đó
cắt đứt rồi…”
“Này này này, sao lại như thế?”
Bình thường, nếu tinh hạch thua trận, nó có thể triệu hoán về ngay lập tức.
Thực ra, cho dù không triệu về được, tinh hạch cũng có thể tự mình rút lui.
Mà bây giờ, con quái thú dường như không rút về được nữa rồi.