Lúc Khương Thành và Trọng Đài Chân Tiên giao thủ với nhau, sự rung chuyển
cuồn cuộn của trận chiến và sự chấn động các quy tắc của thánh vực không biết
đã truyền đi bao xa.
Đám người Kim Long Vương và Quy Tàng Kiếm Thánh nháo nhào xông ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khoảng cách quả thực quá xa, đương nhiên là không thể nhìn thấy tình hình cụ
thể.
Âm thanh đáng sợ văng vẳng từ xa truyền đến, khiến từ đáy lòng mỗi người
sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Bên kia… hình như là địa giới của Trọng Đài Chân Tiên phải không?”
“Lẽ nào có người đang đánh nhau với bọn chúng?”
“Vậy chúng ta thì sao?”
Thanh thế đáng sợ như vậy, từ xa như thế vẫn có thể truyền đến đây, khiến cho
rất nhiều Thánh Giai và Nhập Thánh không kìm được mà muốn bỏ cuộc giữa
chừng.
Đến mấy yêu vương của Thiên Yêu vực, cũng lặng lẽ giảm bớt sự hung dữ của
mình.
“Chắc không phải tiên nhân khác đang đánh nhau với Trọng Đài đấy chứ?”
“Chắc chắn là như thế!”
Có thể đánh nhau với Trọng Đài đến mức như thế này, trừ tiên nhân ra thì còn
có thể là ai?
“Thế chúng ta còn tấn công nữa không?”
“Bất luận thế nào, cũng phải đến đó xem thử, chưa biết chừng trai cò đánh nhau,
ngư ông đắc lợi.”
Kim Long Vương hạ lệnh, lúc mày mọi người mới bắt đầu lên đường.
Nhưng chưa bay được bao xa, Quy Tàng Kiếm Thánh đột nhiên nhớ ra không
thấy Khương Thành đâu nữa.
“Khương chưởng môn đi đâu rồi?”
Đây là một nguồn sức mạnh to lớn mà hắn rất coi trọng, nếu như không có nó
thì sẽ ảnh hưởng một chút đến kế hoạch tấn công sắp tới.
Mọi người nhìn khắp bốn phía.
“Tam Nhãn Hổ cũng không thấy đâu nữa rồi.”
“Không phải chứ, bọn họ trốn về rồi sao?”
“Biết ngay là không thể dựa vào bọn chúng mà, lúc mới đầu nói cái gì mà tiên
nhân cỏn con không đáng nhắc đến, thật là nực cười!”
“Cái bọn thích to mồm, vào lúc quan trọng chính là bọn không đáng tin nhất…”
Chính vào lúc bọn họ vừa nghị luận bàn tán vừa bay tiếp, trận đại chiến giữa
Khương Thành và Trọng Đài Chân Tiên đã bước vào giai đoạn ác liệt nhất.
Một ảo ảnh Ma Bàn cực kỳ to lớn xuất hiện trong hư không.
Che khuất cả mặt trời lẫn bầu trời, tất cả ánh sáng đều bị che lấp.
Vô số quy tắc chủ bay lượn xung quanh, không ngừng tấn công vào chùm ánh
sáng ở trung tâm.
Chùm sáng đó, chính là đạo tâm của Trọng Đài!
Đạo tâm là do thánh vực ngưng luyện, cải tiến và tinh luyện thành, có uy năng
mạnh mẽ hơn.
Lúc Trọng Đài Chân Tiên bắt đầu sử dụng đạo tâm, tất mọi nơi đều nằm dưới sự
khống chế của hắn.
So với thánh vực, đạo tâm linh hoạt hơn rất nhiều lần.
Hơn nữa, đạo tâm còn có thể trực tiếp từng bước xâm chiếm quy tắc chủ trong
thánh vực, làm sụp đổ căn cơ của thánh vực.
Dưới sự áp chế tự nhiên này, những cao thủ Thánh Giai khác gặp phải nó, chỉ
đành bị động chịu đánh.
Cũng chỉ có lác đác mấy người thánh vực cực kỳ kiên cố như Quy Tàng và Kim
Long Vương – Thánh Giai có vài điều quy tắc chủ đã luyện đến cấp Tiểu
Thành, mới có thể chống đỡ được một chút.
Thế mà trước mặt Khương Thành, đạo tâm này chẳng chiếm được một giây ưu
thế nào hết.
Vừa mới bắt đầu đã bị 992 quy tắc chủ bao vây toàn diện, căn bản chẳng có
cách nào mà thay đổi linh hoạt được.
Chớp mắt đã sa vào biển quy tắc.
Cũng không cần nó từng bước xâm chiếm, 992 quy tắc không ngừng nhằm vào
đạo tâm mà bắn phá.
Phần lớn quy tắc của Thành ca là cấp hỗn loạn, cũng không khống chế đến mức
tuyệt diệu được, cho nên chọn cách đánh bừa vừa đơn giản mà lại thô bạo.
Ma Bàn to lớn không ngừng xoay chuyển đè xuống, dưới sự tấn công dồn dập
của biển quy tắc, đạo tâm của Trọng Đài Chân Tiên lung lay như sắp đổ.
Vốn như mặt trời ban trưa, bây giờ lại như ánh chiều tà.
Mà ở một phương diện khác, hai người đã giao chiến với nhau vô số lần ở thần
hồn.
Tiên hồn đã hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể, nhưng không tài nào tấn công
được vào thánh hồn của Thành ca, bởi vì phẩm chất thánh hồn được tạo bởi
mười vạn u hồn quá tuyệt vời.
Sau khi đạt đến Thánh Giai đỉnh phong, đụng độ với Chân Tiên cũng chẳng có
vấn đề gì.
Nếu không phải hắn khống chế thánh hồn không giỏi như Chân Tiên, sợ là đã
có thể đè bẹp thần hồn cấp Chân Tiên đó rồi.
Lúc đạo tâm sắp sụp đổ, Trong Đài Chân Tiên vô cũng kinh hãi.
Hắn không hiểu nổi…
Sao hạ giới lại có thể xuất hiện Thánh Giai cấp nghịch thiên như vậy.
Đây còn là Thánh Giai nữa hay sao?
Đến Chân Tiên cũng bị đè bẹp, đây là lực chiến đấu cấp Thiên Tiên à?
Hoàn toàn không phải là cấp bậc mà hắn có thể chống lại được.
Cuối cùng hắn chọn cách dùng tiên thể để cận chiến!
Sau đó, hắn đụng phải Tiên Ma Đồng Thể của Thành ca.
Đây mới là lần đầu tiên hai người đánh cận chiến, Trọng Đài Chân Tiên đã bị
tẩn cho rơi từ trên trời xuống.
Ầm!
Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, sâu trong vết nứt đó, tiên thể của Trọng Đài
Chân Tiên cũng đang rạn nứt….
Hắn không dám đánh tiếp nữa.
Phải biết rằng, thứ hắn vừa dùng để đánh nhau là tiên thể đó!
Phong bế ngàn vạn năm, vậy mà hạ giới lại sinh ra một yêu nghiệt như thế này!
Quá đáng sợ!
Đường đường là tiên nhân, đối mặt với Thánh Giai hạ giới lại lựa chọn bỏ chạy.
Chỉ là lúc này, đạo tâm đang bị vao vây của hắn dưới sự oanh tạc luân phiên của
992 quy tắc cuối cùng cũng hoàn toàn nổ tung.
Phụt!
Trọng Đài Chân Tiên phun ra một ngụm máu tươi màu vàng, lại càng ủ rũ hơn.
Cơ hội tốt như thế, Thành ca sao có thể bỏ lỡ.
Thánh Kiếm quét một đường, đầu của Trọng Đài Chân Tiên bay lên cao.
Thánh hồn và lĩnh vực điên cuồng chấn động, hoàn toàn biến mất!
Một đời Chân Tiên cứ thế ngã xuống!
Mà lúc này, Thanh Sa vừa mới đuổi đến chiến trường tan hoang xơ xác.
Nhìn thấy Khương Thành chậm rãi bay từ trên bầu trời xuống, lại nhìn thấy
Tam Nhãn Hổ, Mạc Trần và Huyền Quy Vương đang bận rộn nhặt chiến lợi
phẩm, nàng sốc luôn.
Vị tiên nhân đó chết rồi?
Bị một mình Khương Thành thủ tiêu một cách dễ như trở bàn tay?
Hơn nữa… còn nhanh như thế?
Lúc đám người Quy Tàng Kiếm Thánh và Kim Long Vương đem cả đội quân
lớn đuổi đến nơi, chiến lợi phẩm ở chỗ này đã được dọn dẹp sạch bóng rồi.
Nhất là Tam Nhãn Hổ, đây không phải là lần đầu tiên nó làm chuyện này cho
Khương Thành, đã vô cùng thuần thục rồi.
Đừng nói nhẫn không gian, đến mấy cái Thánh Giáp, Tiên Kiếm vẫn còn hoàn
hảo cũng không bỏ qua, lấy tất.
“Đây…”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như kẻ địch bị giết cả rồi?”
“Trọng Đài Chân Tiên!”
“Đầu của hắn lại ở đây…”
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc sợ hãi, hoàn toàn không dám tin vào
mắt mình.
Trọng Đài Chân Tiên bị giết rồi?
Bọn họ cực kỳ sợ hãi, đầu đau vô cùng, cường địch mà cho dù bọn họ có vây
kích cũng chưa nắm chắc phần thắng, cứ thế mà chết rồi?
“Kẻ nào có thể làm được chuyện này đây?”
Câu hỏi này thật sự rất nhảm nhí.
Không nhìn thấy mấy người đang sống sờ sờ ở đây sao?
“Khương chưởng môn!”
Vẻ mặt già nua của Quy Tàng Kiếm Thánh run rẩy, chỉ vào đống đổ nát khắp
mặt đất, tay run cầm cập.
“Tất cả đều do ngươi làm ư?”
Thành ca khua tay, vẻ mặt hời hợt nói: “Đúng vậy, không phải ta đã nói là muốn
tấn công đám địch nhân này từ lâu rồi sao?”
Tất cả mọi người không biết phải nói gì.
Ngươi từng nói như thế, nhưng ai mà biết ngươi lại mạnh như vậy?
Một mình, đánh bại tất cả.
Kim Long Vương cũng chìm trong sự chấn động.
Nhìn thấy Tam Nhãn Hổ tự nguyện phục tùng phía sau Khương Thành, hắn đột
nhiên hiểu ra tại sao nó lại đi theo người này rồi.
“Trọng Đài Chân Tiên, cũng là do ngươi giết?”
“Không thì ai?”
“Ta thấy các ngươi nói hắn lợi hại, vô đối như thế, ta bèn đến gặp hắn trước
xem sao.”
Khương chưởng môn nhún vai: “Tên này cũng coi như có tý lợi hại, làm ta cũng
phải phí chút sức lực.”
Chỉ phí chút sức lực mà thôi?
Tất cả đều không nói lên lời.
Mấy kẻ lúc trước còn cảm thấy Khương Thành to mồm, bây giờ chỉ muốn đào
một cái lỗ mà chui xuống, mặt cũng bị vả cho sưng phù rồi.
Mặc dù người ta làm màu, nhưng cũng là hạng trâu bò thực sự!
Sức chiến đấu mạnh đến mức có thể giết được cả tiên nhân.
Đến mức bọn họ nhất thời không dám đến gần Khương chưởng môn nữa,
dường như hắn còn đáng sợ hơn cả mấy tiên nhân trên thượng giới.