Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 204




Mười lần rút liên tiếp nhận được hai mảnh vỡ quy tắc.

Hắn nhanh chóng tăng cấp 20 quy tắc chủ từ cấp hỗn loạn lên cấp nhập môn.

Sau đó lại tiếp tục cố gắng rút thêm mười lần nữa

Hắn tiếp tục rút cho đến khi số điểm tích phân chỉ còn sót lại 2 tỷ, hắn lại nhận

được 9 mảnh vỡ quy tắc.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn đã có 110 quy tắc đạt được cấp nhập môn.

“Xem ra cứ như này thì 992 điều chẳng còn xa xôi nữa đâu!”

Sau khi dùng hết sạch toàn bộ tiên đan cấp hai vừa mới rút được kia, cảnh giới

của hắn chính thức đạt tới Thánh Giai đỉnh phong, chỉ còn cách Chân Tiên một

bước.

Sau đó, là một khoảng thời gian dài nhàm chán.

Ít nhất với Thành ca mà nói thì là như vậy.

Mọi người xung quanh đều chăm chỉ khổ tu, ngay cả Sương Thố Vương và Tẫn

Kê Vương cũng không ngoại lệ.

Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ là Mạc Trần và Tam Nhãn Hổ.

Người đầu tiên không có thân thể phù hợp thật sự, trong khi người sau hoàn

toàn lười biếng.

Thời gian trôi qua, mọi người dần dần phát hiện ra có chỗ nào đó không thích

hợp.

Tiên nguyên chi khí ở đây càng ngày càng loãng.

Hơn nữa, không thể phục hồi lại.

“Điều này không hợp lý.”

Mộ Trần nhíu mày thật chặt, chậm rãi nói: “Tiên giới này, từ ngày đầu tiên ta đã

cảm thấy có gì đó không bình thường.”

“Hình như thiếu một thứ gì đó.”

Giống như linh khí của hạ giới, nếu quá nhiều người hấp thu thì quả thật hiện

tượng linh khí loãng sẽ tạm thời xuất hiện.

Nhưng vì liên tục sinh ra linh khí mới, cộng với linh khí xung quanh, linh khí

của một địa vực sẽ có thể khôi phục lại mức độ bình thường.

Không thể có chuyện linh khí loãng trong thời gian dài, hơn nữa càng ngày càng

thấp.

Tiên nguyên chi khí cũng giống như thế.

Hiện tại, độ đậm đặc của tiên nguyên chi khí bên ngoài, thậm chí còn không

bằng linh mạch đã được A Hoàng nâng cấp trong Toàn Cơ Đồ.

Dưới tình thế bất đắc dĩ, Thành ca chỉ có thể chuyển toàn bộ đệ tử vào trong

Toàn Cơ Đồ.

Hôm nay, Phi Tiên môn tiếp đón một đám ngoại nhân.

“Đây là đâu?”

“Lại có sơn môn khí thế như vậy!”

“Chẳng lẽ đây là môn phái của tiên giới sao?”

“Mọi người cẩn thận…”

Thời gian ở đây ngắn ngủi, ai nấy đều chưa từng thấy kiểu dáng kiến trúc giống

như thế này, càng khỏi phải nói tới sơn môn chân chính.

Đoàn người lập tức trở nên cẩn thận.

Sau đó, cả nhóm nhìn thấy Khương Thành và Mạc Trần, Thanh Sa và những

người khác.

“Khương chưởng môn!”

“Quy Tàng Kiếm Thánh, ngươi cũng ở đây à?”

Hai bên vừa gặp, lại có thể là người quen.

Ba trăm kiếm tu của Kiếm vực còn sót lại hai trăm vị.

Ngoài bọn họ ra, còn có hơn một ngàn cao thủ của các vực giới khác.

Chỉ là hiện tại tình trạng của bọn họ có vẻ không được tốt lắm, trên người còn

có nhiều thương tích, thoạt nhìn chính là đã từng trải qua chiến đấu.

Sau khi phát hiện nơi này là địa bàn của Khương Thành, cả đám vô cùng kinh

ngạc.

“Khương chưởng môn, sao ngươi lại làm được chuyện này vậy?”

“Vậy mà có thể lập sơn môn ở đây, quá kinh ngạc, quá kỳ quái!”

“Chẳng lẽ ngươi đã tìm được nơi tiên nhân lưu lại?”

Thành ca cũng không nghĩ ở đây còn có thể làm màu lần nữa.

Thản nhiên nói: “Ồ, ta tiện tay tạo ra, không đáng nhắc tới.”

Vậy là đám người của Kiếm vực ở phái đối diện lại ngước mắt ngưỡng mộ.

Đây là do hắn tạo ra ư?

Làm kiểu gì vậy?

Tuy giá trị của những kiến trúc này cũng không quá cao, nhưng cũng có chút

chuyên môn trong ngành nghệ thuật đó.

Ngay cả với thực lực của bọn cũng không có cách nào tạo ra một sơn môn như

thế này chỉ trong một vài năm ngắn ngủi.

“Khương chưởng môn quả là phi phàm!”

“Bản lĩnh như thế, lão hủ bội phục…”

“Lão Kiếm Thánh khách khí quá, không biết tại sao các ngươi lạ đột nhiên tới

đây thế?”

Nghe câu hỏi này, vẻ mặt Quy Tàng Kiếm Thánh trở nên nghiêm túc.

“Thật không dám dấu, chúng ta chỉ vì tránh đầu sóng ngọn gió, tìm một chỗ

vắng lặng, an tâm tu luyện mà thôi.”

Hắn thở dài, lại lắc đầu.

Những lời này khiến Khương Thành rất là kinh ngạc.

Đây chính là Kiếm vực, một trong ba giới đứng đầu trong số vạn vực ở hạ giới,

sức chiến đấu hơn người.

Chỉ có người khác sợ bọn họ, làm gì có chuyện bọn họ tránh người khác?

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lăng Tinh Kiếm Thánh trầm giọng nói: “Khương chưởng môn cũng biết, chúng

ta phi thăng lần này không hề bình thường.”

“Lần này chúng ta đều vào cùng một chỗ!”

Khương Thành càng thêm kinh ngạc.

“Ý của ngươi là, vạn vực hạ giới chúng ta lần này tiến vào Hư Tiên giới, bây

giờ tất cả còn cùng một chỗ?”

Đây đúng là không bình thường.

Hắn cũng nghe Mạc Trần từng nói, vị trí sau khi phi thăng là ngẫu nhiên.

Tiên giới to lớn như vậy, có thể cả đời cũng sẽ không gặp lại.

Ban đầu hắn đã thấy lạ, sau khi lên, sao có thể còn cùng một chỗ với những

người của Tâm Bộ.

Hiện tại vừa nghe tới ít nhất hơn mười vạn cao thủ của hạ giới vạn vực, thế

nhưng tất cả ở cùng một chỗ, lại càng không thể hiểu nổi.

Mọi người trong Kiếm vực dường như cũng hiểu quy luật này.

Quy Tàng Kiếm Thánh chậm rãi phỏng đoán nói: “Chúng ta chưa trở thành tiên

nhân chân chính, vẫn chưa trải qua lôi kiếp, cho nên lần này chúng ta không hề

phân tán ra đúng theo quy tắc phi thăng bình thường.”

“Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu đây?”

“Đảo Vô Căn, nghe nói nơi này là một vùng tuyệt địa tiên giới, bốn phía bên

cạnh là Phệ Tiên Vụ Hải. Đừng nói là Thánh Giai, ngay cả tiên nhân chân chính

cũng phải chịu chết!”

“Cái gì cơ?”

“Sao có thể như thế được?”

Phía sau Thanh Sa, Sương Thố Vương và những người khác, tất cả đều sợ hãi

kêu lên.

Bay tới tiên giới, các nàng còn đang chìm đắm trong vui sướng đây.

Theo như những gì mọi người ở Kiếm vực nói thì hiện tại họ đã vào một mảnh

tuyệt địa, không thể thoát ra được!

Thà rằng ở lại hạ giới còn hơn.

Khương chưởng môn lặng lẽ truyền âm hỏi ‘lão yêu tinh cái gì cũng biết’ của

mình.

“Đảo Vô Căn và Phệ Tiên Vụ Hải là cái gì đấy?”

Vẻ mặt Mạc Trần cũng bối rối: “Thật ngại quá, lão phu cũng chưa từng nghe

đến nơi này. Có lẽ tiên giới quá lớn, có đến một, hai phần mười gì đó là lão hủ

không biết.”

Xem ra không phải cái gì lão tiên nhân này cũng biết.

Khương chưởng môn thở dài, lại hỏi những người trong Kiếm vực phía trước

mặt: “Vậy sao các ngươi lại biết những nơi đó?”

Mọi người trong Kiếm vực đều là người ở hạ giới, theo lý không thể biết được

những bí mật đó của tiên giới.

Quy Tàng Kiếm Thánh vẻ mặt trịnh trọng nói: “Trên đảo Vô Căn, có năm vị

tiên nhân chân chính ở đây!”

“Tiên nhân cũng bị mắc kẹt ở trên đảo này?”

“Đúng vậy, năm vị tiên nhân kia đều là cảnh giới Chân Tiên, nhiều năm trước bị

cuốn vào nơi này.”

Lăng Tinh Kiếm Thánh nói: “Theo lời bọn họ nói, muốn rời khỏi đây thì chỉ hai

cách.”

“Cách gì cơ?”

“Thứ nhất là tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên, nhưng nơi đây tài nguyên khan

hiếm, tiên nguyên chi khí sinh ra cực kỳ chậm chạp, gần như là không thể.”

Đù má, cảnh giới Thiên Tiên á?

Bây giờ anh đây còn chưa đến Chân Tiên đây này.

Vậy phải tu luyện đến ngày tháng năm nào cơ chứ?

“Cách còn lại thì sao?”

“Cách trăm vạn năm một lần, Phệ Tiên Vụ Hải sẽ xuất hiện Tịnh Trần Tiên

Liên. Lấy liên này làm thuyền, có thể bình an vượt qua Vụ Hải, tiến vào đại lục

tiên giới”

“Phải đợi lâu như vậy sao?”

Khương chưởng môn cảm thấy suy sụp, sao có thể nằm yên trong trăm vạn

năm, hắn mới tới thế giới này được vài năm, thật sự là chịu không nổi.

Cho đến khi Mạc Trần truyền âm lại: “Tịnh Trần Tiên Liên? Sao ta chưa từng

nghe đến vậy?”

Thành ca tức giận nói: “Ngươi biết quá ít, tin tức không nhanh nhạy như người

của Kiếm vực, còn là tiên nhân tiên giới cái quái gì chứ.”

Nghe được lời này, Mạc Trần rất xẩu hổ.

Hắn cảm thấy vị trí đệ nhất tâm phúc của bản thân trước “vị diện chi tử” hơi

không ổn rồi.

“Vậy các ngươi chuẩn bị chờ trăm vạn năm hả?”

Quy Tàng Kiếm Thánh ở đối diện cười khổ lắc lắc đầu: “Tịnh Trần Tiên Liên

kia chỉ có một đóa, chỉ có thể chở được vạn người. Còn có tiên nhân, chờ đến

lúc đó, ta chỉ sợ không còn cơ hội.”

“Gì cơ? Lại còn giới hạn số lượng người?”

Thành ca cắn chặt răng, nếu như phải chờ mấy trăm vạn năm, vậy thì Tịnh Trần

Tiên Liên kia mình phải cướp cho bằng được!