Đúng mười ngày sau, Sương Thố Vương cuối cùng cũng không nhịn được.
“Các ngươi không định tìm kiếm lối vào Tiên giới sao?”
Tuy rằng bị bắt thần phục, nhưng sự hướng về Tiên giới của nàng vẫn không
yếu đi, vẫn trông chờ có thể thành tiên.
Mỗi ngày đi theo bọn họ, dường như đã lệch khỏi quỹ đạo của mục tiêu này
càng ngày càng xa rồi.
Tam Nhãn Hổ vừa mới đánh bài xong trừng mắt nhìn nàng một cái.
“Ngươi bị ngốc à?”
“Không tìm lối vào Tiên giới thì sao bọn ta phải chạy tới chỗ này để chịu tội?”
“Thật sự là nhiều lời!”
Sương Thố Vương suýt chút nữa đã bị nó làm cho nghẹt thở.
Đối với từ chịu tội này có phải các ngươi đã có sự lý giải sai lầm gì không?
“Nhưng ta thấy các ngươi một chút ý nghĩ muốn tìm kiếm cũng không có.”
“Bọn ta vẫn luôn vất vả tìm kiếm, chỉ là ngươi không thấy mà thôi.”
Tìm ở đâu?
Không phải cả ngày đều đang ăn uống vui chơi sao?
Yêu đang ở dưới mái hiên, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn nặn ra một bộ dáng tươi
cười nói bóng nói gió.
“Vậy khi nào các ngươi có thể tìm thấy?”
Ánh mắt của Tam Nhãn Hổ lập tức dựng đứng lên: “Chuyện này là loại cơ mật
trọng đại há có thể để cho một nha hoàn như ngươi có thể dò la sao? Chú ý thân
phận!”
Sương Thố Vương tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Nàng thề chờ tương lai trở thành tiên rồi nhất định phải đánh chết con hổ yêu vô
sỉ đáng hận này!
Lúc này Khương Thành ở một bên lên tiếng.
“Được rồi, được rồi, yên lặng hết đi, con gái sắp ngủ rồi.”
A Hoàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chờ nàng đã ngủ say, Thành ca nhìn thấy lại một ngày nữa trôi qua bèn
lấy một gã đệ tử từ trong Toàn Cơ Đồ ra nâng cao một ít tư chất.
Trong khoảng thời gian này, hắn ưu tiên nâng cao chủ yếu là nhị đại môn đồ
hoặc tam đại môn đồ.
Đưa bọn họ từ nhóm tư chất bốn lần lượt tăng lên tới nhóm ba.
Dù sao thì cảnh giới của nhóm người này đều vượt qua Đạo Cung rồi, về sau
điểm tích lũy sẽ càng ngày càng nhiều nếu không nâng cao lên sớm một chút thì
sẽ bị thiệt rồi.
Sương Thố Vương không hiểu đây là đang làm gì, của nâng cao tư chất bên
ngoài cũng không có hiệu quả đặc biệt gì.
Mà hai tên Tam Nhãn Hổ và Huyền Quy Vương này cũng sẽ không có lòng tốt
phổ cập khoa học cho nàng, tránh việc thêm một kẻ cạnh tranh nịnh nọt.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy một nhân tộc cảnh giới thấp kém lại vô cớ xuất hiện,
Sương Thố Vương đã vô cùng kinh ngạc.
Nhưng thời gian lâu dần cũng đã tập thành thói quen.
Chỉ biết rằng những người này đều là môn đồ của kẻ tên Khương Thành kia, có
lẽ hắn có được pháp bảo đặc biệt có thể dung nạp người chăng?
Ầm ầm!
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, đinh tai nhức óc.
Dựa vào mức độ kiên cố của Hư Tiên giới sẽ không đến mức bị nổ tung nhưng
mặt đất cũng không ngừng rung động.
Khói bụi ngập trời và cát xung quanh quay cuồng loạn hết vòng này đến vòng
khác.
Ở giữa, một con vượn khổng lồ với thân hình cao chừng hơn mười vạn thước,
khắp người đều bị bao quanh bởi ánh sáng huyết sắc vọt lên không trung!
Một kích vừa rồi là bị cây côn bằng đá đầy các vết nứt và hoa văn nằm trong tay
nó đánh ra.
“Chiến Hầu Vương!”
“Còn có Tẫn Kê Vương…”
Phía sau con vượn khổng lồ này, chính là Tẫn Kê Vương trang điểm xinh đẹp cả
người diễm lệ lại có chút quyến rũ.
Nhưng mà nhìn thoáng qua Tẫn Kê Vương hình như cũng không phải háo hức,
mạnh mẽ như vậy thay vào đó lại cúi đầu như thể đang gặp khó khăn.
Sương Thố Vương quả thật đã hy vọng vào các Yêu Vương khác có thể tới cứu
mình.
Ví dụ như Kim Long Vương, Nha Thử Vương, Phệ Khuyển Vương đều là Yêu
Vương có cấp độ siêu cấp cường giả.
Nhưng sau khi nhìn thấy hai Yêu Vương trước mắt này, nàng không lộ ra một
chút thần sắc vui sướng nào.
Bởi vì dẫn đội là Chiến Hầu Vương.
Bàn về lực chiến đấu, Chiến Hầu Vương gần bằng với Kim Long Vương.
Nhưng nó rất hiếu chiến, những Yêu Vương khác thường xuyên bị hắn tới cửa
đánh tơi bời.
Chuyện này cũng thôi đi, tính tình của Yêu Vương này còn hung bạo, hoàn toàn
không thể giao lưu, chính là một kẻ điên trăm phần trăm.
Nhìn Tẫn Kê Vương phía sau nó là biết, trên đường cùng nó hợp làm tổ đội này
chỉ sợ là chịu không ít đau khổ.
“Tam Nhãn Hổ, lăn ra đây chiến một trận!”
Sau khi hiện thân, trong đôi mắt màu đỏ tươi của Chiến Hầu Vương kia chỉ có
sự hung bạo và điên cuồng.
Giống như nếu không chịu đáp ứng nó thì ngay sau đó nó sẽ đánh hết tất cả mọi
người.
Còn về những gì mà Tam Nhãn Hổ đã làm trước đây, nó cũng chưa đề cập đến
bất cứ điều gì.
Có lẽ bởi vì trước đây nỗi sợ quá lớn, Tam Nhãn Hổ sau khi có được Tử Kim
Ma Thể vẫn nhịn không được rụt đầu về phía sau.
Nếu là thời điểm Liệt Hổ Vương còn tồn tại thì có thể cùng với Chiến Hầu
Vương ngang sức ngang tài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà sau khi lão Liệt Hổ Vương hao hết thọ nguyên
mất đi, nó vẫn mấy lần đến hổ tộc tìm Tam Nhãn Hổ quyết chiến.
Mỗi lần như vậy thì Tam Nhãn Hổ đều chạy trốn lánh nạn trước tiên, chờ tình
thế đi qua rồi mới trở về.
Sợ hãi thành thói quen rồi.
Chiến Hầu Vương là Yêu Vương đỉnh nhất trong số những kẻ nổi bật, so với
Dương Vương, Xà Vương trước kia không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Trong lòng của nó hoàn toàn không có đáy.
“Ca….”
“Tên này ra sân kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là không xem ngươi ra gì.”
“Đừng nể mặt ta, cứ đánh nó cho tới đi!”
Khương chưởng môn liếc mắt nhìn lão hổ vô sỉ này một cái, ngươi cảm thấy ta
ngốc có đúng không?
Con khỉ điên trước mặt khiến hắn không vừa mắt, nhưng con hổ chết tiệt này
còn đáng hận hơn.
Lại dám khiêu khích coi ca như súng dùng?
“Không phải ngươi muốn làm màu sao?”
“Vậy thì làm màu cho đủ đi…”
“Ca, ta, chuyện này…Nó là Chiến Hầu Vương đấy.”
“Thì đã sao, cái người ta gọi chính là tên của ngươi, không phải tên của ta.”
Thành ca bĩu môi: “Sao ta có thể không biết xấu hổ mà giành tỏa sáng với
ngươi.”
Tam Nhãn Hổ nói hết lời, suy sụp hạ mặt xuống.
Khương Thành không giúp đỡ thì nó chỉ có thể trông cậy vào những người khác
Sương Thố Vương thì bỏ đi, nữ yêu này hận không thể đánh chết nó.
Huyền Quy Vương?
Thôi bỏ đi, thực lực của nó còn không bằng chính mìn.
Nó lại dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn Mạc Trần.
Được, cái lão già này còn đang ở vui sướng khi người khác gặp họa chứ đừng hi
vọng hắn sẽ ra tay giúp đỡ.
Cuối cùng, nó chỉ có thể lại ôm lấy chân của A Hoàng.
“Tiểu tý tỷ, ngươi nhất định phải cứu lấy ta, con khỉ bên ngoài kia là kẻ xấu, nó
mà nổi điên lên thì đến ngay cả cha ngươi cũng đánh…”
Thành ca nhìn mà nổi lửa, may mà không nhận nó làm linh sủng, nếu không
mang ra ngoài thì sẽ vô cùng mất mặt.
“Đừng dạy hư trẻ nhỏ!”
Thành ca dùng một cước đá Tam Nhãn Hổ lăn tới trước mặt Chiến Hầu Vương.
“Tam Nhãn Hổ, thấy ngươi có chút tiền đồ, ta cam đoan không đánh chết ngươi,
ngươi sợ cái gì chứ?”
Giọng nói của Chiến Hầu Vương giống như đinh thép sắt bén, tiếng cười nhẹ
làm kẻ khác không rét mà run.
Thực sự đến lúc không còn đường lui Tam Nhãn Hổ cũng không sá gì nữa cả.
“Ta, ta sợ muội muội ngươi không đủ mạnh không thể thỏa mãn hổ gia!”
Những lời này vừa nói ra, Sương Thố Vương và Tẫn Kê Vương đồng loạt âm
thầm giơ ra ngón tay cái về phía nó.
Ca, ngươi giỏi!
Chiến Hầu Vương quả thật có một muội muội, nhưng mà thiên phú không quá
cao, trước mắt vẫn chỉ là đại yêu.
Chuyện này xem như là nghịch lân của nó.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
“Ngươi cuối cùng cũng lên rồi!”
Oành!
Thạch côn dài hơn mười vạn thước giống như một tia sấm sét màu đen đột
nhiên giáng xuống.
Tam Nhãn Hổ liền né qua, thạch côn oanh một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Đại địa rung động, mang theo sự chấn động hủy diệt chôn vùi vô số cát bay
trong hư không thành khói bụi!
Bức xạ tăng cao, hình thành từng vòng hoa văn huyết sắc!
Võ đạo cảnh giới đã đạt tới Tiên cấp đến mức Thành ca nhận không ra, đây là
Võ Đạo Hủy Diệt!
Võ Đạo Hủy Diệt của Chiến Hầu Vương này chỉ còn cách Tiên giai có một
bước nữa thôi.
Khó trách Tam Nhãn Hổ lại sợ nó như vậy.
Hai đại thánh vực triển khai, thánh vực của Tam Nhãn Hổ nhanh chóng tan rã.
Thánh vực mênh mông giống bị mặt trời thiêu đốt làm cho bốc hơi lên không
ngừng, trở nên càng ngày càng suy yếu.
Mặt khác, hai đại yêu vương cũng săn đuổi lẫn nhau ở cự ly gần