Mặc trần nhỏ nhẹ giải thích: “Vốn dĩ Huyền Quy Vương đã là Thánh Giai hậu
kì, hơn nữa Huyền Quy nổi tiếng với khả năng phòng ngự mạnh mẽ, cho dù là
thiên kiếp thì nó cũng có thể dễ dàng vượt qua được hơn so với Thánh Giai đỉnh
phong khác.”
“Hơn nữa dù gì thì Lam Đề cũng chỉ là Nhập Thánh, khí huyết sát này công
kích quá mạnh, làm tổn hại nàng ta quá lớn.”
Nói thật, cơ may này đáng lẽ ra là không phải là thứ mà một tu sĩ hạ giới có thể
nhận được.
Nếu đổi thành là Thánh Giai đỉnh phong khác thì rất có thể cũng là cái chết.
Tam Nhãn Hổ và Huyền Quy Vương có thể thành công hoàn toàn là nhờ
Khương Thành không ngừng dùng hồi sinh, cưỡng chế xoay chuyển kết cục từ
tự sát sang cơ duyên.
Huống chi, cao thủ Thánh Giai của vực giới khác vốn dĩ không biết gì về khí
huyết sát và ma thể.
Ai lại ăn no dửng mỡ, chạy ra ngoài phạm vi bảo hộ của pháp bảo, thu lĩnh vực
lại, dùng cơ thể hứng chịu nỗi đau đớn kinh khủng đó chứ.
Cốt Vương của Vạn Cốt vực may ra còn chống đỡ được, nhưng vấn đề là Cốt
tộc không có huyết mạch da thịt, khí huyết sát không có ảnh hưởng gì với họ.
Sau lần hồi sinh cuối cùng, Lam Đề cuối cùng cũng thành công trở thành Ma
Thể.
“Không ngờ cũng là Ám Kim Ma Thể?”
“Lam cô nương thiên phú dị bẩm!”
Mặc Trần vừa nịnh hót phu nhân tương lai của chưởng môn, vừa nhặt lại nhận
thức quan đã bị vỡ vụn.
Ám Kim Ma Thể dễ dàng có được vậy sao?
Cảm thấy bản thân trước giờ tu luyện đều tu luyện lên thân chó hết.
Một người, 2 yêu luyện thành được ma thể thực lực có sự tiến bộ lớn, cảm xúc
tăng vọt.
Thấy thế, trong lòng Thành ca cũng nóng lên.
“Ta cũng thử!”
Mạc Trần nhanh chóng ngăn hắn ta lại.
“Chưởng môn từ đã!”
“Người đã là tiên thể, Tiên và Ma tương khắc, không ai có thể có tiên thể và ma
thể cùng lúc được.”
Khương Thành lập tức cực kỳ thất vọng
“Vậy ngươi xem xem phẩm cấp tiên thể của ta là gì?”
“Có lợi hại như Ám Kim Ma Thể của bọn họ không?”
“Khụ, lão hủ nhìn không ra.”
Mặc Trần có chút ngượng ngùng nói: “Lão hủ không am hiểu về tiên thể lắm,
chỉ từng thấy qua những phẩm cấp không quá cao. Phẩm cấp tiên thể của
chưởng môn lão hủ chưa thấy bao giờ, chắc chắn là không thấp đâu!”
Thành ca thấy yên tâm hơn chút.
Không được, thân là chưởng môn sao có thể kém hơn thuộc hạ được.
“Vẫn thử xem sao, dù gì cũng không mất gì.”
“Chưởng môn hãy suy nghĩ lại, nếu như người chết thì không ai có thể hồi sinh
được.”
Lam Đề cũng vội vàng khuyên hắn ta: “Thành… ngươi đừng nên xúc động quá,
ta không muốn nhìn thấy ngươi chết.”
Con gái người ta đã để ý mình vậy Thành ca rất là vui vẻ.
Nhưng mà ta chết thì có hệ thống hồi sinh mà.
“Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.”
Nói xong, hắn ta liền nhảy ra ngoài, thu lĩnh vực lại, đối diện trực tiếp với công
kích của khí huyết sát.
Vù!
Lúc này thần hồn của hắn đều đã loạn hết cả lên, hình ảnh tàn sát giết chóc mơ
hồ công kích làm ý thức của hắn ta tan vỡ.
Giây phút trước khi mất đi ý thức, trong đầu hắn hiện lên nghi hoặc.
Lúc trước Tam Nhãn Hổ và Lam Đề hình như đâu có mất đi ý thức đâu.
Không phải bản thân là tiên hồn à, đáng lẽ ra sức chịu đựng phải tốt hơn bọn họ
mới đúng chứ?
Sao mà đến chút công kích này cũng không chịu nổi?
Lúc này toàn thân hắn từ trên xuống dưới, lúc thì trướng lên, lúc thì như là bị
hàng vạn côn trùng gặm nhấm, lúc thì giống như bị vô số kim đâm vào, có lúc
lại giống như toàn bộ xương cốt bị nghiền nát vỡ vụn.
Đau đớn tới nỗi hắn ta quằn người lại.
Mà những người bên ngoài đều bị dọa tới đơ người.
Sau khi bi khí huyết sát công kích thì cơ thể Khương Thành chia năm xẻ bảy
trong phút chốc, sau đó tiếp tục tách rời ra, còn thảm khốc hơn cả vạn lần so với
3 người trước đó.
“Không thể nào!”
Mặc Trần vừa hô lên, vừa xông qua đó.
Chưởng môn là tiên thể, cho dù là không thành công có được ma thể thì đáng lẽ
cũng sẽ không vì sự công kích khí huyết sát mà thành ra như này được.
Nếu mà hí huyết sát lợi hại đến thế thì lúc đại chiến Tiên Ma, Tiên tộc làm sao
dám xông vào trận chiến như vậy.
Chỉ tiếc, đã muộn rồi.
Khi mà hắn ta, Lam Đề, Tam Nhãn Hổ, Huyền Quy Vương và A Hoàng chạy
đến bên cạnh Khương Thành, thì không biết hắn ta bị tách rời bao nhiêu mảnh
rồi, chết không để lại một vết tích nào.
“Không…”
Lam Đề kêu lên một cách thảm thiết, suýt chút nữa thì ngất đi.
Tam Nhãn Hổ mặt mày ngơ ngác, giống như mất đi linh hồn.
Mặc Trần lẩm nhẩm một mình: “Không đúng, không thể nào như thế được…”
Nhưng mà A Hoàng thì lại rất bình tĩnh, đôi mắt đen lúng liếng nhìn đông nhìn
tây, giống như là đang tìm gì đó.
“Ting, ký chủ bị giết, đang dò xét thực lực của kẻ địch, chuẩn bị phương án hồi
sinh.”
“Ting, ký chủ đã trở thành Hỗn Độn Ma Thể.”
“Ting, ký chủ hồi sinh.”
Hệ thống không có đưa ra giải thích gì về cái chết lần này.
Về phương án giải quyết thì cũng không giống như 2 lần Long Huyết và lôi
kiếp trước, trực tiếp hồi sinh là xong.
Mà cưỡng chế cho hắn ma thể mà vốn dĩ không thể nào tồn tại song song với
tiên thể.
Dường như chỉ có cách là cho hắn Hỗn Độn Ma Thể mới có thể giải quyết được
mối nguy lần này.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, xương cốt vốn dĩ đã tiêu tán bắt đầu tụ
lại, khôi phục thành dáng vẻ của Khương Thành, hắn ta sống lại nữa rồi.
Không đơn giản chỉ là sống lại mà còn thuận lợi có được ma thể.
“Thành…”
Lam Đề là người đầu tiên bổ nhào ôm chầm lấy hắn.
“Thật tốt quá, ngươi không chết!”
“Ha ha, ta chỉ là đùa mọi người chút thôi.”
Lúc nãy đã thể hiện trước mắt người của mình, nên Thành ca chỉ có thể ngậm
ngùi giả vờ ngầu để che lấp.
Lam Đề đang lau nước mắt cười, vừa nghe thấy liền đấm vào ngực hắn ta một
cái, quở trách: “Người quá đáng quá rồi đó.”
Tam Nhãn Hỏ tỏ vẻ không còn gì để nói: “Ca như thế thật sự có thể dọa chết
người đó.”
Mặc Trần cũng lắc đầu, cười khổ.
Nhưng mà giây sau, hắn ta liền trợn tròn mắt.
“Chưởng môn, người thành ma thể rồi?”
Hắn ta rất mẫn cảm với việc cảm nhận khí tức của Ma tu, mà hắn ta đã nhìn
thấy được đặc trưng của ma thể ở trên người của Khương Thành.
Nhưng mà điều đó không thể nào?
“Rõ ràng là đã có tiên thể rồi, mà vẫn có được ma thể?”
Vậy thì rốt cuộc gọi là Tiên tu hay là Ma tu?
Vị diện chi tử cũng thần kì quá rồi, hoàn toàn không giống lẽ thường!
Thành ca gật gật đầu: “Đúng vậy, ngươi xem giúp ta xem đây là ma thể phẩm
cấp gì?”
Mặc Trần nhanh chóng nghiêm túc cảm nhận, lúc lâu sau, hắn vẫn là biểu cảm
nghi hoặc.
Tam Nhãn Hổ sốt ruột, hối thúc: “Rốt cuộc là phẩm cấp gì, đừng úp mở nữa.”
Nó vẫy vẫy cái đuôi một cách ngạo mạn.
“Có lợi hại bằng Ám Kim Ma Thể của ta đây không?’
Mặc Trần vẫn im lặng, lúc lâu sau mới nói một cách ngập ngừng.
“Lão hủ chưa từng gặp qua loại ma thể này, nhưng mà khí tức nguy hiểm hơn
nhiều, chắc là phẩm cẩm cao hơn Ám Kim Ma Thể.”
“Vậy ngươi có từng nghe về Hỗn Độn Ma Thể chưa?”
“Chưa từng nghe.”
Thành ca có chút chán nản, kho tri thức của tiên nhân này có chút không đủ,
nhìn dáng vẻ giống như trước đây không chú tâm học hành.
“Nếu mà chúng ta đều đã thành công có được ma thể thì gọi thêm môn đồ khác
để bọn họ cũng tiếp nhận chút sự xâm nhập của khí huyết sát là được rồi.”
Đang nghĩ nhóm đệ tử mà mình dẫn dắt này, toàn bộ đều có ma thể, lúc đó sẽ có
quang cảnh thể nào nhỉ?
Điều duy nhất mà hắn ta lo nghĩ chính là đạt được phẩm cấp ma thể như thế
nào, hình như là có liên quan đến tư chất của mỗi người.
“Mạc trưởng lão, một khi có được ma thể thì sẽ định hình phẩm cấp luôn, sau
này sẽ không thể thay đổi được sao?”
Nếu là như thế thì đạt ma thể phẩm cấp thấp trước chưa chắc đã là chuyện tốt.