Thật ra Đoạn Hà chẳng có chút kỳ vọng nào vào Phi Tiên môn hết.
Cho dù tư chất ở nơi đó không bị hạn chế, cơ mà khí hải bị hủy thì không tránh
khỏi việc kém xa.
Nhưng mà đây là cơ hội sống sót duy nhất của hắn.
Ba ngày này, hắn cứ ở gần chỗ báo danh mãi.
Bởi vì đây là nơi an toàn nhất, cho dù gia chủ Bạch gia có hận hắn thế nào đi
chăng nữa thì cũng không dám động đến hắn.
Trong ba ngày, hắn nhìn thấy vô số tu sĩ bị loại rời đi.
Bao gồm cả rất nhiều tu sĩ Thiên Mệnh cảnh và Linh Đài cảnh, bọn họ cũng
không có duyên được lựa chọn.
Mức độ hà khắc của cuộc khảo hạch này vượt ngoài sức tưởng tượng.
Mà hôm nay cuối cùng cũng đến lượt hắn.
Sau khi bước vào đại trận, điệu cười lạnh lùng mang theo hận thù của gia chủ
Bạch gia vẫn rõ mồn một ngay trước mắt.
Cửa đầu tiên của đại trận, Đoạn Hà không nhìn thấy được 999 khác người cùng
bước vào với hắn.
Cũng không hề nhìn thấy thử thách địa ngục núi đao biển lửa như trong tưởng
tượng.
Một tòa quân trướng hiện ra ngay trước mắt hắn.
Một binh sĩ trẻ tuổi mặc trên mình chiếc áo giáp nhẹ chạy về phía hắn.
“Đoạn tướng quân, cánh quân bên phải đã bị quân địch mai phục, vô cùng nguy
hiểm, Thi tướng quân phái người đến cầu cứu!”
1. Lập tức đi cứu viện.
2. Trước giờ Thi tướng quân và mình luôn có mâu thuẫn, không cứu.
3. Đến cứu viện nhưng cố ý kéo dài thời gian.
Nhìn ba mục lựa chọn trước mắt, Đoạn Hà hơi ngớ người ra, đây là cái gì vậy?
Để mình dẫn binh đánh giặc hả?
Nhưng mà bản thân không biết bày binh bố trận mà.
Lần này xong thật rồi, chắc chắn không qua được khảo hạch.
Hắn tiện tay chọn số 1, lập tức đi cứu viện.
Cho dù chẳng biết gì về bối cảnh tình huống này, không biết cái gọi là mâu
thuẫn là gì, cũng chẳng biết cấp trên sẽ phản ứng ra sao nếu như kéo dài thời
gian.
Càng không biết nếu như thấy chết mà không cứu thì liệu giây tiếp theo bản
thân ở bên này có bị bao vây tấn công không.
Hình ảnh thay đổi, cũng chẳng cần phải chỉ huy chi tiết cuộc chiến, trực tiếp
hiện rõ cảnh thành công phá vòng vây.
Sau đó thì vị Thi tướng quân kia cũng xuất hiện, ba mục lựa chọn mới cũng
nhanh chóng hiện ra.
Cứ như thế, hắn dần dần thích nghi được với việc vào vai vế Đoạn tướng quân
này.
Sau này có đôi khi gặp phải công kích của địch, có đôi khi cũng bị cấp trên làm
khó, có đôi khi dưới trướng xuất hiện tình huống gì đó, có đôi khi bị giám quân
thái giám cản trở, có đôi khi lại bị đám triều thần công kích, cũng có đôi khi bị
hoàng đế ra ý chỉ lẩm cà lẩm cẩm…
Một đống mục lựa chọn khiến hắn cứ lên lên xuống xuống. Lúc thì lên voi, lúc
thì xuống chó.
Mà trận chiến cuối cùng, vậy mà hắn lại thua.
Hình ảnh gián đoạn.
Đoạn Hà hơi thất thần, kết quả này chắc chắn là sẽ thất bại rồi bị loại rồi.
Nhưng giây tiếp theo, trong đại trận xuất hiện một bóng huyễn ảnh.
Thực lực giống hệt hắn bây giờ, là Tôi Thể cảnh Cửu trọng đỉnh phong.
Thử thách vẫn còn chưa kết thúc.
Huyễn ảnh tấn công, hắn tiện tay dùng một kiếm tiêu diệt nó.
Sau đó, kẻ địch biến thành hai người.
Hắn không thể không tiếp tục chiến đấu.
Đánh mãi đến cái bóng huyễn ảnh thứ 95, cuối cùng hắn mới ngã xuống.
Mà sau đó trận pháp lại thay đổi, thứ xuất hiện trước mặt hắn lần này là một câu
hỏi không thể giải thích được
Trả lời xong mấy câu hỏi hoàn toàn không biết đáp án đúng hay sai này, hắn lại
ở trong một thử thách mới.
Lúc Đoạn Hà được đại trận truyền tống ra ngoài, thời gian chưa hề trôi qua quá
lâu.
999 người báo danh khác cùng vào đại trận với hắn đã ra ngoài từ sớm, hắn là
người cuối cùng.
Một người đàn ông trẻ nét mặt khôi ngô phía dưới hai lão giả tươi cười bước ra.
Tất cả 999 người vừa mới ra ngoài đều nhìn qua với vẻ mặt ngưỡng mộ và ngạc
nhiên mừng rỡ.
“La Viễn trưởng lão!”
“Đúng vậy, đây là La trưởng lão của Phi Tiên môn!”
“Hai người bên cạnh hắn là điện chủ và thái thượng trưởng lão của Đoạn Hải
điện.”
“Trời ơi, hắn xuất hiện rồi, lẽ nào trong chúng ta có người vượt qua được kỳ thi
đầu tiên rồi ư?”
“Ta nghe nói người vượt qua được sẽ chỉ được vào thẳng trong điện chứ đâu
được La trưởng lão đích thân nghênh đón!”
Ai nấy đều ấp ủ tâm trạng mong chờ, cho đến khi La Viễn bước đến trước mặt
một người.
“Đoạn Hà, chúc mừng ngươi vượt qua kỳ thi đầu tiên, thành tích của tất cả năm
mục khảo hạch đều là hạng nhất.”
“Trước đó chưởng môn đã nói, người đạt hạng nhất cả năm mục thì không cần
tham gia khảo hạch lần sau mà được vào thẳng vào bổn môn, trở thành đệ tử
chính thức của bổn môn.”
“Ngươi có đồng ý gia nhập bổn môn không?”
Cả hiện trường sôi sục, đến cả hai vị trưởng lão cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt
không thể tin được.
“Vậy mà cũng có thể vào thẳng ư?”
“Nghe nói chuyện như này chưa từng xảy ra ở những khảo hạch khác.”
“Người đó là thần thánh phương nào vậy?”
“Tôi nhớ hắn, mấy hôm trước hắn còn giết người ở bên ngoài mà.”
“Tôi cũng nghe nói là khí hải của người này bị phế rồi, hoàn toàn không thể tu
luyện nữa.”
“Vậy chẳng phải là một phế nhân rồi sao, sao lại có thể đạt hạng nhất cả năm
mục cơ chứ?”
“Trận pháp nhầm rồi hả?”
Ngay đến cả bản thân Đoạn Hà cũng hơi nghi ngờ liệu có sai sót gì không.
Hình như mỗi cửa ở trong trận pháp kia hắn đều thất bại, làm sao có thể toàn là
hạng nhất cơ chứ?
Rốt cuộc đánh giá kiểu gì vậy?
Nhưng mà ý chí của hắn cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là chuyện không có khả năng
hơn nữa thì hắn cũng có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Ta đồng ý!”
Đương nhiên là hắn đồng ý rồi.
Từng là một tu sĩ thiên tài, hắn không thể từ chối một tông môn đỉnh cấp nhất ở
Thiên Linh vực được.
“Tốt lắm, ha ha ha!”
La Viễn cười to vỗ vai hắn rồi lại ranh mãnh nói: “Có phải rất ngạc nhiên
không, rõ ràng là khí hải của ngươi bị phế rồi.”
Hóa ra hắn cũng nhìn ra ư?
Đoạn Hà thành thật gật đầu.
Đừng nói đến người khác, ngay cả bản thân hắn cũng vô cùng tò mò.
Nếu như không phải là vì cơ hội xuống tay giết Bạch Ngọc Dương này, thậm
chí hắn còn chẳng đến báo danh, chẳng phải dù nhìn thế nào cũng không thể
thành công được hay sao?
“Nếu như ngươi đồng ý bái ta làm thầy, ta sẽ nói cho ngươi.”
Thật ra La Viễn cũng không biết mục đích chính của khảo hạch lần này, cũng
không hề nhìn ra được rốt cuộc Đoạn Hà này ưu tú ở chỗ nào.
Nhưng mà mấy việc chưởng môn làm trước giờ đều “cao thâm khó lường’ mà.
Có thể dưới khảo hạch của hắn trở thành kẻ duy nhất được đặc cách tuyển vào
trước, nghĩ thôi cũng biết là hiếm có thế nào rồi.
Đây rất có thể là một Lâm Ninh tiếp theo đó!
Đáng lẽ Đoạn Hà sẽ trở thành đệ tử đời thứ tư, cơ mà ai bảo bản thân may mắn
gặp phải hắn trước cơ chứ?
Vậy thì ngại quá, ca đây muốn nẫng tay trên trước.
“Bái kiến sư phụ!”
Đoạn Hà vui mừng khôn xiết không hề dây dưa dài dòng mà trực tiếp hành đại
lễ sư đồ.
“Đồ nhi tốt!”
La Viễn cực kỳ vui mừng.
Rồi sau đó nắm lấy tay dẫn hắn bay về hậu điện.
Để lại một đám tu sĩ ghen tị đỏ cả mắt.
Tin tức Đoạn Hà được ra nhập trước rất nhanh đã bùng nổ ra bên ngoài, không
chỉ ở Khúc thành mà còn lập tức lan rộng khắp cả vương triều Đông Lan.
La Viễn không hề cố ý động chạm đến Bạch gia.
Nhưng mà vương triều Đông Lan và Đoạn Hải điện phản ứng rất nhanh.
Đoạn Hà trở thành đệ tử của Phi Tiên môn, vậy thì Bạch gia và hai vị trưởng lão
Địa Nguyên tông chiêu mộ người năm đó vậy thì không cần phải tồn tại nữa rồi.
Mấy ngày sau, cuộc khảo hạch xung quanh Bình Hải châu cũng kết thúc.
Đoạn Hà và 99 tu sĩ vượt qua kỳ thi đầu tiên khác cùng nhau trước lên truyền
tống trận.
Lúc này, cuộc khảo hạch ở những nơi khác cũng đã kết thúc, mười vạn tu sĩ tập
trung tại Phi Tiên môn.
Trong đó chỉ có bốn người đạt được hạng nhất cả năm mục, được nhận làm đệ
tử trước.
Bên ngoài đang tiến hành vòng khảo hạch thứ hai, cuộc cạnh tranh chỉ còn lại
996 người.
Mà Đoạn Hà và ba người khác kia được dẫn vào đại điện Bí Cảnh Chú Phong.
Ở nơi đây, bọn họ được gặp mặt Khương chưởng môn thân yêu.
Không ngờ rằng chưởng môn còn chưa nói gì, đám môn nhân ở bên cạnh đã
oang oang trước.
“La sư thúc, ngươi như này là hơi không hợp quy củ đó nha?”
“Đúng vậy, nói sao thì đám đệ tử này cũng sẽ trở thành đồ đệ của chúng ta, sao
mà người lại nhận đồ đệ trước thế hả?”
“Ngươi làm như vậy, không phải bọn chúng ngang hàng với đời thứ ba bọn ta
hay sao?”