Tại vương triều Đông Lan, Bình Hải châu, thành Định Khúc, giờ đây người
người đông đúc chen chúc nhau cứ như thủy triều cuồn trào.
Nơi này trở thành địa điểm khảo hạch để tuyển người mới của Phi Tiên môn,
hai ngày nay, ở gần đây có rất nhiều tu sĩ tới tấp chạy đến.
Đoạn Hà 15 tuổi cũng là một trong số đó.
Hắn không biết phi hành, chỉ có thể cúi đầu thấp xuống, nhích về phía trước
theo đám người đang chen chúc nhau kia, rất không đáng chú ý.
Cho đến tận lúc, phía trước kia, đại điện bắt đầu báo danh, trật tự mới dần dần
trở nên nghiêm chỉnh.
Đại trận có thể cho 1000 người đi vào trong một lần, nghe có vẻ rất nhanh.
Nhưng mà so với số lượng người lớn như vậy vẫn là quá ít ỏi.
Dù cho Khương Thành sau đó đã gấp rút chế tạo ra trận bàn mấy vạn người,
nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn phải chờ mấy ngày mới tới lượt.
Thời gian Đoạn Hà khảo hạch là ba ngày sau, nhưng hắn không rời đi trước như
những người khác.
Mà nhìn về phía đám thanh niên vừa nói vừa cười hăng hái ở phía trước, nhất là
người mặc bộ y phục màu trắng kia.
Đó là Bạch Ngọc Dương, người từng là đệ nhất thiên tài của Định Khúc thành,
bây giờ là đệ tử nội môn của Địa Nguyên tông.
Cũng là mục tiêu chính của hắn trong hôm nay
Mấy năm trước, lúc hai người còn đang xin học ở Thái Huyền Võ Viện ở thành
Định Khúc.
Toàn bộ Linh Thiên vực, cũng phải có đến tám phần mười võ viện lấy danh là
Thái Huyền, loại võ viện này thường là cho người nhập môn
Học sinh tuổi tác còn nhỏ, hầu hết chỉ có 3 đến 5 lớp Tôi Thể.
Kết thúc kỳ hạn tu dưỡng ba năm, người có thiên phú sẽ vào các tông môn,
người không có thiên phú gì thì chọn nghề kiếm sống khác.
Năm đó, khi mới 12 tuổi, Bạch Ngọc Dương đã là Ngưng Mạch cảnh Cửu
trọng, mà Đoạn Hà cũng đạt tới Ngưng Mạch cảnh Bát trọng, được xếp vào
hàng song tinh ở võ viện.
Càng đáng quý hơn là, mối quan hệ giữa hai người cũng không vì sự cạnh tranh
này mà kết thù kết oán, ngược lại còn gọi nhau là huynh đệ, cùng ăn cùng ở vô
cùng thân mật.
Hai người từng giao hẹn với nhau, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau tới Xích Hà
phái tham gia khảo hạch, tiếp tục làm sư huynh đệ đồng môn.
Nhưng kế hoạch này, cuối cùng lại bị Địa Nguyên tông làm loạn lên rồi.
Hôm đó có hai tên tiên sư Phân Hồn cảnh của Địa Nguyên tông đến vùng lân
cận làm việc, ở lại Thái Huyền Võ Viện.
Biết được danh tiếng của hai vị thiếu niên thiên tài này, hai vị trưởng lão hứng
thú, thăm dò căn cốt của hai người, có chút hài lòng.
Rồi nói ra một lời là, một người không cần tham gia khảo hạch nhập môn mà có
thể trực tiếp được thêm vào số người của Địa Nguyên tông.
Địa Nguyên tông là tông môn có tu sĩ Linh Đài cảnh tọa trấn, lợi hại hơn Xích
Hà phái nhiều.
Hai người chưa bao giờ nghĩ tới việc mình có thể gia nhập tông môn ở đẳng cấp
như vậy, đương nhiên là mừng rỡ như điên.
Nhưng lời nói của hai vị tiên sư kia lại nói là số người chỉ có một.
Sự việc cuối cùng đã rơi đến bước giao đấu tầm thường.
Hai người đánh một trận, người thắng trực tiếp trở thành người của Địa Nguyên
tông môn, người thua chỉ có thể tìm cơ hội khác.
“Nếu như đã đều nhìn trúng rồi, rất khó để có thể lựa chọn, tại sao lại không thu
nhận cả hai người cơ chứ?”
“Tại sao lại cố ý nói số người chỉ có một, buộc chúng ta phải đánh một trận cơ
chứ?”
“Ta thấy bọn họ chỉ là muốn tìm trò vui, coi chúng ta như lũ khỉ để đùa nghịch
thôi!”
“Nơi như thế này, không vào được thì thôi!”
Lúc chuẩn bị trở về, Đoạn Hà đã nói ra những lời đúng với những gì Bạch Ngọc
Dương đang suy nghĩ.
“Nếu như Địa Nguyên tông có thể nhìn trúng chúng ta, thì chưa chắc những
tông môn khác cũng không có cơ hội.”
Nhưng Bạch Ngọc Dương lại thuyết phục hắn rằng.
“Cho dù bọn họ coi chúng ta như lũ khỉ để đùa nghịch, thì chúng ta cũng chỉ có
thể dốc hết sức mà đùa nghịch cho bọn họ xem.”
“Từ chối sự hứng thú của bọn họ, chọc giận bọn họ, ai cũng không biết sau này
sẽ phát sinh ra cái chuyện gì.”
Sau đó, trận tranh đấu này cuối cùng vẫn được diễn ra.
Trước con mắt bao người, Đoạn Hà - người có cảnh giới thấp hơn một trọng,
vượt qua dự kiến của tất cả mọi người mà đánh bại Bạch Ngọc Dương một cách
nhẹ nhàng.
Khi trường kiếm dừng trước cổ đối phương một thước, toàn bộ khán giả đều vô
cùng kinh hãi.
“Đại kiếm sư!”
“Kẻ này nhỏ tuổi đã trở thành đại kiếm sư, thật sự rất khó gặp đấy!”
Hai vị trưởng lão có chút kinh ngạc, mấy lão sư của Võ Viện càng khó có thể tin
được.
Bất kể là đao thuật hay là kiếm thuật, đều có cảnh giới phân chia.
Tại học hội ngự kiếm trước đó, việc cầm binh khí trong tay tác chiến là bình
thường.
Thông hiểu đạo lí thì làm kiếm giả, người có thể điều khiển kiếm theo ý muốn
thì làm kiếm sư, mà người có thể biến ý chí của mình thành kiếm giả, thì làm
đại kiếm sư.
Cảnh giới cao hơn một tầng, thử thách vượt cấp sẽ đơn giản như việc ăn cơm,
uống nước vậy.
Bạch Ngọc Dương thiên tài tới mức một năm trước đã trở thành kiếm sư, cùng
cấp bậc với thầy giáo trong võ viện.
Mà cảnh giới Đoạn Hà đại kiếm sư, lại là cảnh giới mà ngay cả nhiều tu sĩ Dẫn
Khí cảnh đều còn chưa đạt tới.
Hắn có thiên phú cực kỳ nổi bật về kiếm đạo, chỉ là tính cách lại không thích
biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Nhưng ngay vào lúc hắn quay người cất kiếm này, một thanh trường kiếm từ
sau eo đâm vào khí hải hắn, làm khí hải hắn bị xoắn đến vỡ nát.
“Ngươi giấu sâu thật đấy, nhẫn nhịn lâu như vậy, chính là vì để hôm nay giẫm
lên ta đúng không?”
Lúc Bạch Ngọc Dương đâm ra nhát kiếm này, vẻ mặt hắn phẫn hận đến vặn vẹo
làm người ta thấy vô cùng lạ lẫm.
Kết quả xử lý sau cùng khiến người ta không ngờ đến được, nhưng lại rất thực
tế.
Khí hải của Đoạn Hà bị phế, một thân tu vi Ngưng Mạch tiêu tán, chỉ còn lại cái
thân thể chỉ hơn tu vi Tôi Thể, cả đời này coi như không còn hy vọng để tu
luyện nữa.
Hắn không còn giá trị gì nữa rồi.
Mà Bạch Ngọc Dương vẫn hoàn hảo, thiên phú vẫn xuất chúng như trước, dù đã
gây ra chuyện như vậy mà vẫn được tuyển vào Địa Nguyên tông.
Ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Sau khi tiên sư mang theo Bạch Ngọc Dương rời đi, vì để trừ hậu họa, Bạch gia
phái người tập kích thôn của Đoạn Hà ở chỗ ngọn núi nhỏ kia.
Hắn liều chết chạy ra ngoài, ba năm sau vẫn luôn trôi qua trong nỗi thù hận.
Tuy rằng thực lực chỉ tương đương với thể tu Tôi Thể đỉnh phong, nhưng cảnh
giới kiếm thuật vẫn còn đó.
Một thời gian trước, hắn thậm chí còn ám sát một tên trưởng lão Dẫn Khí cảnh
của Bạch gia.
Mà ở bên kia, ba năm qua đi, Bạch Ngọc Dương thành đệ tử nội môn của Địa
Nguyên tông, tu vi còn đạt đến Tụ Nguyên cảnh.
Tôi Thể với Tụ Nguyên, chênh lệch hai bên là một trời một vực, căn bản đến tư
cách để đặt chung một chỗ so sánh cũng chẳng có.
Nhưng sau khi Tụ Nguyên cảnh bị đâm trúng chỗ trọng yếu thì không phải cũng
sẽ chết sao?
Điều kiện trước tiên là phải phá phòng ngự.
Đoạn Hà, người mà kiếm thuật đã vượt qua cảnh giới đại kiếm sư, nắm chắc sẽ
phá được phòng ngự.
Thân là niềm tự hào của quê hương, Bạch Ngọc Dương tập hợp ở đây cũng
chẳng có gì kỳ lạ hết.
Dù sao trong lần khảo hạch này, ngay cả đến tu sĩ Linh Đài cảnh Thiên Mệnh
cảnh cũng chẳng thấy có gì lạ cả.
Bây giờ hắn đang bắt chuyện với mấy vị sư huynh đệ, tất cả họ đều là đệ tử Địa
Nguyên tông.
Đã là đệ tử tông môn thì không được phép thay đổi môn phái.
Nhưng mà cơ hội vào Phi Tiên môn bày ở trước mặt, trung thành còn là cái thá
gì chứ?
Khi một cơn đau nhức nhói làm hắn phải quay cổ lại, hắn tự mãn và vẫn chưa rõ
biết chuyện gì đang xảy ra.
Trước đó hoàn toàn không có một chút dao động linh lực nào.
Cho đến tận lúc chạm đến da thịt, cả người hắn dường như đột nhiên bị ném vào
hầm băng.
Hắn tận mắt thấy mũi chủy thủ nhọn đẫm máu tươi đâm xuyên qua, khí lực cả
người như một quả bóng xì hơi, tan biến mà không thể vãn hồi lại.
Bạch Ngọc Dương chật vật quay đầu lại nhìn, Đoạn Hà đã đám người lách khỏi
đám người từ lâu, chạy như điên về cái điểm báo danh kia.
“Giết người rồi…”
“Chính là hắn!”
“Làm sao ngươi dám giết người ở chỗ này?”
Không chỉ những sư huynh đệ kia của Bạch Ngọc Dương, mà đến cả đệ nhất đại
tông của Đoạn Hải điện, nơi phụ trách duy trì trật tự châu Bình Hải cũng đã bị
kinh động.
Đây chính là chuyện lớn mà Phi Tiên môn giao xuống, không thể để xảy ra bất
trắc gì.
Mấy tên trưởng lão Thiên Mệnh lấy thần phủ ra, lao thẳng đến chỗ Đoạn Hà
trong đám đông.
Nhưng trước lúc ra tay một khắc, bọn họ lại không thể không dừng lại.
Tay phải nhuốm đầy máu, Đoạn Hà giơ cao lên một cái thẻ số.
“Ta đã báo danh rồi.”
“Phi Tiên môn có lệnh, bình thường người báo danh dự thi, không cần biết là
tông môn gì cũng không được cản trở, phá hoại!”
Hắn tỉnh táo đến nỗi trông không hề giống một thiếu niên vừa mới 15 tuổi đến
báo thù lớn, đến cả đường lui đều đã sớm nghĩ đến rồi.
Mấy tên trưởng lão của Đoạn Hải điện hơi nổi nóng.
Tại sao Bạch Ngọc Dương không phải là người báo danh dự thi?
Cho dù không quen biết, nhưng người bị giết ngay dưới mí mắt của bọn họ thì
đây chính là vả vào mặt bọn họ.
Trong đó một tên trưởng lão lạnh lùng nói: ” Tốt nhất ngươi cầu nguyện là mình
có thể được tuyển chọn, nếu không khi khảo hạch vừa kết thúc, hộ thân phù của
ngươi sẽ vô hiệu!”