“Không phải ta bảo các ngươi chờ ở bên trong, trận chiến để ta lo sao?”
“Sao ra đây hết cả rồi?”
Ngoài miệng thì trách mắng, nhưng thực tế trong lòng Khương Thành sướng
muốn chết.
Đáng lẽ còn đang hơi tiếc nuối đây.
Lần này chưa bị giết, tiếc là người của mình còn chưa được chứng kiến màn
đánh Thánh cảnh tơi bời kia.
Bây giờ đột nhiên các nàng chạy ra đây lại vừa đúng ý của hắn.
Lần làm màu này phải làm tới mức trọn vẹn rồi.
“Khương chưởng môn, ngươi…”
Đám người Thanh Sa nuốt nước bọt một cách khó khăn, tất cả nhất thời không
biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Thánh giả Tích Phong nằm trên đất không nhúc nhích, hắn sắp chết đến nơi rồi.
Kẻ địch lớn mà các nàng lo lắng nhất có vẻ như đã không cần các nàng bận tâm
nữa rồi.
Thành ca nhún vai rồi qua loa nói: “Ồ, nghe nói ba tên này là Thánh Giai, ta đã
dùng thêm chút xíu sức lực nữa.”
“Không ngờ rằng bọn chúng lại không chịu nổi.”
Ca à, ngươi cũng vô sỉ quá rồi đấy?
Rõ ràng là công lao của con gái ngươi, vậy mà ngươi mặt không đỏ, thở không
gấp cứ như vậy ôm hết công lao lên người mình? Tam Nhãn Hổ suýt không
nhịn được mà thốt ra.
Nhưng nó phát hiện A Hoàng cũng chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì, hoàn toàn
không có ý định vạch trần, nó cũng nhảy từ trên mình hai đại yêu vương này lên
một cái.
Dáng vẻ không quan tâm gì mà và bay đến đó rồi phụ họa: “Đúng vậy, ba tên
cặn bã này, nếu Thành ca mà ra tay hết sức thì bọn chúng hoàn toàn không chịu
nổi.”
“Huống chi còn có ta giúp đỡ ở bên cạnh.”
“Trước mặt ta và Thành ca, chúng hoàn toàn không chịu nổi một đấm, không
qua nổi một đá.”
“Phì, đúng là đề cao bọn họ rồi, biết trước như vậy thì đã không dùng lực mạnh
đến thế.”
Nếu tiểu tổ tông kia đã không để bụng, thì bổn đại gia ta cũng mặt dày mà dành
chút ít công lao, làm màu ké chút chắc không sao đâu nhỉ?
Quả nhiên, toàn bộ hiện trường đều kinh ngạc.
Đừng nói Thanh Sa, cả bảy thánh địa lớn và mấy đại yêu kia cũng không ngừng
hít khí lạnh, toàn thân phát run lên.
A Hoàng ra tay không hề có biến động, không có bất cứ ai nhìn ra được là do
nàng làm, bọn họ còn thật sự nghĩ rằng Khương Thành thâm sâu khó lường nữa
chứ.
Này chỉ là dùng thêm chút sức thôi sao?
Rốt cuộc Khương chưởng môn này lợi hại đến mức nào cơ chứ?
“Các ngươi có muốn đích thân phục thù hay không?”
Hắn đã lột nhẫn trữ vật và thánh khí của Tích Phong xuống từ lâu rồi nên đương
nhiên rất hào phóng.
“Hay là thôi đi…”
Thấy Tích Phong bị đánh thành bộ dạng thê thảm kia, Thanh Sa cũng không
biết nên xuống tay từ đâu nữa.
Cao thủ Thánh Giai oai phong lẫm liệt mấy trăm vạn năm rơi xuống bước
đường cùng này, thậm chí các nàng ấy có chút không quen lắm.
Keng!
Đôi mắt màu tím của Lam Đề bao phủ tầng sương lạnh, trường kiếm bay ra
khỏi vỏ.
Nàng không có lòng nhân từ như Tâm Bộ.
Nếu không phải Tích Phong lừa dối đoạt mất Luyện Cốt Phiên thì làm sao Vu
bộ lại rơi vào tình cảnh kia được chứ.
Thảm cảnh mấy trăm vạn năm của người trong tộc, tên này chính là kẻ đầu sỏ.
Ánh kiếm chợt lóe lên, đầu người bay vèo lên cao.
Cho dù là Thánh Giai đi chăng nữa, thân với đầu ở hai nơi thì cũng không sống
nổi.
Một cường giả kiêu hùng kiệt xuất cứ ngã xuống như vậy đấy.
Cảnh tượng này khiến cho cả đám người bảy thánh địa lớn vừa sợ hãi, vừa thổn
thức.
Ấm ức quá đi mất.
Thánh giả Tích Phong hoàn toàn là chưa phát huy được miếng thực lực nào mà
cứ bị giết một cách chả ra làm sao như vậy.
Mà đến cuối cùng lại chết trong tay một nữ nhân Đạo Cung cảnh nữa chứ.
Giết chết Tích Phong, mối thù lớn trăm vạn năm đã báo được rồi.
Lam Đề cũng không kìm được tâm trạng hỗn loạn của mình, tiến đến ôm lấy
Khương Thành mà khóc òa lên.
“Thành….”
Nước mắt của nàng, rất nhanh đã làm ướt y sam.
Thành ca thầm nghĩ, muội muội ngươi báo được thù lớn rồi thì vui lên mới phải
chứ, khóc lóc cái gì đấy?
Nhưng mà ôm một tuyệt giới mỹ nhân trong lòng, cảm nhận thân hình mềm mại
không xương kia, ngửi mùi hương nhàn nhạt ấm áp trên người nàng.
Hắn lại cực kỳ khoái chí, như ôm một cái gối hình người vậy, thậm chí còn
mong sao càng lâu thêm một chút.
Ting!
“Chúc mừng ngươi đạt được một người sống chết cũng không dời - Tiên phẩm
Vu chủng, đạt được 250000000 điểm tích phân!”
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống bất ngờ vang lên khiến hắn giật mình.
Đù má, đúng là không dễ dàng gì mà!
Muội muội trở thành người của bản thân hắn rồi.
Cả một quá trình, có biết là anh đây tiêu tốn hết bao nhiêu công sức trên người
ngươi không hả?
Hơn nữa, điểm tích phân của ngươi cũng nhiều quá đấy?
Mới Đạo Cung cảnh thôi mà đã có tới hai trăm năm mươi triệu rồi!
Kỷ Linh Hàm ở Tụ Nguyên cảnh là 3000 điểm, nếu đổi lại là lúc Đạo Cung
cảnh mới thành người của mình thì xấp xỉ cũng phải là hai ba chục triệu.
Có vẻ như Lam Đề nhiều gấp 10 lần Kỷ Linh Hàm.
Nàng ấy trẻ như vậy đã trở thành Đạo Cung cảnh Bát trọng, ngay từ đầu
Khương Thành cũng đoán ra tư chất của nàng chắc chắn xuất chúng rồi.
Nhưng lúc trước chỉ mong đợi là 1000 vạn, 2000 vạn thôi
Nào có biết lần này ngạc nhiên gấp 10 lần luôn chứ.
Hắn bèn mở hệ thống tư chất ra dò xem.
Mục tiêu: Lam Đề
Tư chất: Nhị đẳng
Khả năng tăng: Nhất đẳng
Điểm yêu cầu: 11800000000
Vậy mà nàng ấy giống hệt với Tam Nhãn Hổ, có được tư chất nhị đẳng.
Nhưng mà điểm yêu cầu để nàng thăng lên nhất đẳng còn khoa trương hơn cả
Tam Nhãn Hổ, yêu cầu tầm 11 tỷ 8, đáng sợ quá đi.
Thành ca chỉ có thể vỗ vỗ lưng nàng, động tác an ủi nhỏ nhặt chẳng đáng kể.
Còn chuyện thăng cấp, hay là thôi đi.
Lúc này, Mạc Trần cũng nhìn chằm chằm qua đây.
“Chưởng môn, ta có một lời thỉnh cầu có chút quá đáng, không biết có được đáp
ứng hay không?”
Thành ca nhận được hơn hai trăm triệu, bây giờ trong lòng vui vẻ vô cùng.
“Cứ nói không có gì ngại.”
Mạc Trần nhìn hai yêu vương đang nằm bò trên mặt đất, lặng lẽ truyền âm nói:
“Lão hủ muốn đoạt xá một trong hai yêu vương, đổi cơ thể trước.”
“Đoạt xá?”
Nếu hắn không nhắc đến thì Khương Thành cũng quên mất hắn vốn chỉ là trạng
thái tàn hồn.
Suy cho cùng thứ mà mỗi ngày người ta thấy chỉ là con rối.
“Đúng vậy.”
Mạc Trần chà xát tay một cách vui vẻ: “Cơ thể Thánh Giai có thể chấp nhận tàn
hồn của lão hủ tiến vào mà không tan rã, một khi đoạt xá thành công, lão hủ
cũng tương đương với mới một Thánh Giai, có thể giúp đỡ chưởng môn được
tốt hơn.”
Khương Thành liếc nhìn hắn một cái, lời nói hoa mỹ thật đấy.
Nhưng mà e rằng lão già nhà ngươi có nằm mơ cũng không ngờ rằng anh đây
hoàn toàn không cần sức chiến đấu của ngươi.
“Sau khi biến thành Thánh Giai, người có thể làm ra cả đội người rối gì đó tốt
hơn… À không, chính là con rối gì đó nhỉ? Ngươi hiểu mà.”
Mạc Trần vội vàng gật đầu: “ Ta hiểu, ta hiểu, đương nhiên có thể làm ra thứ
càng tinh xảo hơn”
“Bọn chúng là yêu vương, ngươi là người, cũng có thể đoạt xá sao?”
“Nếu là Thánh Giai khác thì đương nhiên sẽ không thể dung hợp với yêu tộc,
nhưng dù gì lão hủ cũng là tiên hồn, có thể tự động thích ứng một cách hoàn
mỹ.”
“Vậy được rồi, ngươi đi đi”
“Vâng, cảm tạ chương môn nhiều lắm!”
Mạc Trần mừng rỡ sắp phát điên, vui sướng chạy đi.
Ở hạ giới, vêu vương đã được xem là thân thể hoàn mỹ nhất rồi.
Nói riêng về độ mạnh, yêu tộc còn trên cả Thánh Giai nhân tộc.
Có thân thể này rồi, hắn mới có thể có cảm giác an toàn chân chính.
Kể cả không có cách nào phi thăng về lại tiên giới thì ít nhất cũng có thể tung
hoành tiêu dao ở hạ giới.
Liếc thân thể hai yêu vương đang hấp hối một cái, hắn quả quyết chọn Thái Lộc
Vương, không vì lý do gì khác, bởi do giá trị nhan sắc của nó cao hơn Huyền
Quy Vương rất nhiều mà thôi.
Quá trình đoạt xá đơn giản, thuận lợi hơn vạn lần so với dự liệu của hắn.
Bởi vì A Hoàng bị khóa trụ, Thái Lộc Vương hoàn toàn không hề có sức kháng
cự, ý thức thần hồn bị phá tan một cách dễ dàng như trở bàn tay vậy, biến thành
một cái vỏ rỗng.
Khương Thành nhìn sang con gái ngoan, ý bảo buông các trói buộc bên này
xuống. Ngay sau đó Thái Lộc Vương, đã bị Mạc Thần đoạt xá, lần nữa khôi
phục linh lực, đứng dậy.
Tuy rằng mình đầy thương tích, nhưng đều là mấy vết thương bên ngoài.
Với thực lực của yêu vương thì rất dễ dàng để khôi phục lại.
Hắn đứng dậy, rất nhiều người còn chưa rõ nguyên do, mãi cho đến khi Mạc
Trần lần nữa lắc mình biến hóa, biến hình dáng của Thái Lộc Vương thành hình
người lúc trước, thì mới rõ ràng mọi chuyện.
Mấy đại yêu trên trời càng kinh sợ.
Thái Lộc Vương lúc trước cứ vậy mà không còn nữa rồi sao?
Một bên là Huyền Quy Vương thoi thóp sắp chết sợ hết hồn.
Nó thật sự không muốn bị giết, cũng không muốn bị đoạt xá.
Giãy giụa lên cầu cứu xin tha.
“Khương chưởng môn, tiểu yêu thần phục rồi… nguyện để ngươi sai bảo…”