Kẻ đứng đầu của Thiên Linh vực - Tích Phong đang bị đánh đập tơi bời.
Hơn nữa còn là kiểu đánh đập đúng theo nghĩa đen.
Giờ phút này, toàn bộ người của mười thánh địa lớn đều hoài nghi nhân sinh.
Bọn họ chết lặng, hoàn toàn không dám vào tin cảnh tượng mà bản thân đang
nhìn thấy.
Sao có thể như vậy chứ?
Đường đường là Thánh cảnh sao có thể bị đánh đập thảm hại đến như vậy cơ
chứ?
Không hề có sức đánh trả, có vẻ như cũng chẳng tốt hơn Tôi Thể cảnh là bao,
lúc này bị Khương Thành tàn bạo ấn xuống đất mà đấm.
Lẽ nào thánh giả Tích Phong kia là giả sao?
Không, không thể nào đâu.
Cho dù Tích Phong là giả đi chăng nữa, thì hai yêu vương kia cũng không thể
nào là giả được.
“Oa ha ha, tiểu tỷ tỷ thật lợi hại!”
Tam Nhãn Hổ hận không thể đội A Hoàng lên đầu, tự nhận là em trai nhỏ cũng
không có vấn đề gì hết.
“Tam Nhãn Hổ Vương đáp ứng lời mời xuất chiến, tiếp tục những ân oán của
đời trước!”
Nói xong lời tuyên bố trước khi xuất trận không biết xấu hổ này, nó trực tiếp
nhào tới hai yêu vương đang vùng vẫy muốn chạy trốn kia.
Tiến lên cũng là một mớ nắm đấm.
Với thực lực của nó, muốn hai đại yêu vương kia trong nháy mắt thì cũng có thể
làm được.
Tóm lại là hai đại yêu vương hoàn toàn không có sức để phản kháng, thần hồn
đều bị phong bế rồi.
Mặc dù là thịt béo da dày, nhưng bản thân Tam Nhãn Hổ cũng là Thánh Giai,
muốn giết bọn chúng dễ như trở bàn tay.
Chỉ là nó cố tình không làm như vậy.
Bởi vì… đánh như vậy càng thấy sảng khoái hơn đó!
“Hai người các ngươi không phải vừa rồi rất ngông cuồng sao?”
Bụp bụp bụp!
“Không phải muốn đánh Hổ gia ta thành bã luôn sao?”
Bụp bụp bụp!
Hai đại yêu vương lập tức giống y hệt Tích Phong, mặt mũi bầm dập, nhếch
nhác không thể nhìn nổi.
Hơn ba mươi đại yêu phía trên trơ mắt nhìn, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Nếu mà Khương Thành và Tam Nhãn Hổ phải trải qua một trận chiến gian khổ,
cuối cùng mới có thể tóm được Tam Thánh thì cũng thôi đi.
Mấu chốt là quá trình Tam Thánh bị phục kích quá bất ngờ.
Nhìn cứ như là người lớn đánh trẻ nhỏ vậy, bạo lực ghê!
Đây là thực lực gì chứ?
Lẽ nào vượt qua cả Thánh Giai?
Suýt chút nữa thì bọn chúng dọa sợ tè ra cả quần.
Hai đại yêu vương đều bị đánh thành ra bộ dạng như vậy rồi thì mấy đại yêu
này xuống đó chẳng phải chết càng thảm hơn sao?
Huống hồ ngay cả bọn chúng có nhào xuống đi chăng nữa, cấp bậc bình thường
đã chênh lệch như vậy, họ cũng đánh không lại yêu vương Tam Nhãn Hổ này.
“Không phải đã nói Hổ tộc từ đây không có yêu vương nữa sao?”
Bụp bụp bụp!
Tam Nhãn Hổ cực kỳ đắc ý, cực kỳ nở mày nở mặt!
Lão già, bọn ta không làm ngươi mất mặt chứ?
Năm đó khi ngươi đánh nhau với hai yêu vương này, còn không uy phong bằng
ta vậy đâu.
Đây gọi là hậu sinh khả úy…
“Ủa, sao các ngươi không đánh trả?”
Bụp bụp bụp!
“Coi thường Tam Nhãn Liệt Hổ Vương ta hả?”
Bụp bụp bụp!
Hai đại yêu vương uất ức lắm, nếu bọn ta có thể đánh trả được thì đã đánh trả từ
lâu rồi.
“Đù má, đây chẳng phải là không cho Hổ gia ta miếng mặt mũi nào sao, đánh
tiếp!”
Bên kia, Khương Thành cũng vậy, “càng chiến càng hăng”.
“Ngươi không phải rất lợi hại sao?”
Bụp bụp bụp!
“Hửm? Dám vừa lừa cái này cướp cái kia này!”
Bụp bụp bụp!
“Có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Trước mặt ta còn làm bộ làm tịch, lão tử nhìn thấy bản mặt ngươi là lại muốn
nổi xung lên.”
Bụp bụp bụp!
“Ra tay đi, để ta xem xem sự lợi hại của Thánh cảnh nào!”
“Ta không xứng để ngươi ra tay sao?”
“Vừa rồi để ngươi lên, ngươi lại do dự, ngươi nói ngươi có tội gì đây?”
Nghĩ đến vừa nãy muốn chết mà lại khó như vậy, Thành ca lửa giận dâng lên,
đánh càng hăng say.
Lúc sau, Tích Phong và hai đại yêu vương đã bị đánh đến kêu cũng không ra
tiếng.
Bụi bặm trên đất tung bay, cực kỳ thảm thiết.
Bọn họ đều rất giỏi chịu đòn, trong thời gian ngắn còn chưa chết được.
Bảy thánh địa lớn và là toàn bộ chúng yêu đều run bần bật. Ở lại đây thì run rẩy,
mà muốn trốn thì lại không dám trốn.
Có thể đánh Thánh cảnh như là đánh bao cát thế kia.
Ai biết được chạy trốn sẽ dẫn đến kết cục gì cơ chứ?
Lúc này trong nội bộ Phi Tiên môn, mọi người đang nôn nóng chờ đợi tin tức
bên ngoài.
“Chưởng môn ra ngoài lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có chút động tĩnh gì nhỉ”
“Đúng đó, lo lắng ghê…”
“Tam Nhãn Hổ tiền bối cũng ra ngoài rồi, không biết như thế nào nữa.”
Mạc Trần khóe miệng nhếch lên như trong lòng đã dự tính sẵn rồi: “Các ngươi
đừng sốt ruột, cứ chờ tin tốt đi”
Mọi người Tâm Bộ âm thầm chửi rủa.
Đây là ai chứ?
Các nàng ấy cũng không biết Mạc Trần từng là tiên nhân, chỉ thấy tên giống hệt
như thần côn này, nhìn kiểu gì cũng không đáng tin cậy.
“Không xong rồi!”
Trong giây lát, Lam Đề hoảng hốt hô lên.
Mạc Trần nhíu mày: “Hoảng cái gì mà hoảng?”
“Khương Thành quên mang nhẫn trữ vật rồi!”
Lam Đề chỉ vào cái bàn bên cạnh chỗ ngồi chủ tọa, thấy trên bàn đúng thật là có
một chiếc nhẫn trữ vật, vừa nhìn đã biết là của Khương chưởng môn.
“Cái gì?”
“Không mang nhẫn trữ vật sao?”
Cái này đừng nói Tâm Bộ, mà ngay cả mấy đệ tử Phi Tiên môn cũng hoảng hốt.
“Ta nhớ là binh khí, bùa chú, pháp bảo của Chưởng môn đều để trong nhẫn trữ
vật mà…”
“Này thì tiêu đời rồi, không phải hắn là quên thật đó chứ?”
“Không có binh khí pháp bảo, ít nhất thực lực cũng giảm xuống ba phần đó!”
Không phải chứ, còn có người qua loa đại khái vậy hả?
Đây lại còn là một tu sĩ cấp cao nữa chứ?
Cũng chả chuyên nghiệp lắm nhỉ?
Mặc Trần cười ha ha: “Theo lão hủ thấy thì đây là chưởng môn cố ý đó mà.”
“Tất nhiên hắn có dự tính của bản thân hắn, chúng ta hoàn toàn không cần tự
mình dọa mình.”
Trong lòng cũng có chút bất an, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện bộ mặt ung
dung đắc thắng như cũ.
Các cao thủ Tâm Bộ đã không còn sức châm chọc rồi.
Đã như vậy rồi mà ngươi còn cố gắng tìm lý do tự lừa gạt mình?
Cái sự tin tưởng chẳng ra sao này từ đâu ra vậy?
“Còn không nhanh đưa cho hắn?”
“Cùng ra ngoài xem xem, lỡ mà Khương chưởng môn gặp nguy hiểm, nhiều
người thì vẫn có cơ hội cứu hắn!”
Đáng lẽ nóng đã lòng như lửa đốt rồi, bây giờ đám người Thanh Sa cũng không
thể tiếp tục chờ đợi được nữa.
Không thể để nước suối hồi sinh biến mất như vậy được.
Lam Đề tóm lấy chiếc nhẫn rồi lao ra ngoài.
Đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng không ngồi yên được, lần lượt lấy
ra binh khí, cả đội quân lớn lập tức xông tới lối vào của bí cảnh.
Đoàn người nhanh chóng lao ra bên ngoài bí cảnh.
Bên ngoài thật sự đánh đến khí thế ngất trời, chỉ là hiện trường không giống với
những gì mà các nàng đã nghĩ đến trước đó.
Các nàng tưởng rằng Khương Thành chắc phải lâm vào khổ chiến, thậm chí là
có thể đã bị giết rồi.
Nhưng bây giờ cảnh tượng trước mắt này đây lại khiến các nàng hoài nghi liệu
có phải thế giới này loạn rồi không…
Thánh Giai đỉnh phong mà khiến cho các nàng vừa kiêng dè vừa căm hận vừa
sợ hãi - thánh giả Tích Phong, lúc này đây đã bị đánh đến thở không ra hơi từ
lâu rồi.
Khương chưởng môn đang cưỡi trên người hắn, nắm đấm vẫn dồn dập như
trước, đón tiếp hắn bằng hết quyền này đến quyền khác
Hiện trường này hệt như là giới thế tục ẩu đả với nhau vậy, chẳng qua là đơn
phương ẩu đả mà thôi.
Mà bên kia, Tam Nhãn Hổ nhảy qua nhảy lại hai đỉnh đầu của yêu vương như
nhảy disco vậy, cực kỳ khoái chí.
Hai đại yêu vương bị đánh đến mức ngay cả sức lực xin tha cũng không có hệt
như nhau.
Mà phía sau, gương mặt của bảy thánh địa lớn và tất cả chúng yêu tràn ngập sợ
hãi, chạy cũng không dám chạy nữa.
Thấy Tích Phong bị đánh, đáng lẽ Lam Đề và mọi người Tâm Bộ nên cực kỳ
vui vẻ mới phải.
Suy cho cùng thì đây cũng là kẻ thù.
Nhưng hiện tại, trong lòng ai nấy đều hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Sao có thể chứ?
Làm sao lại xảy ra chuyện này được?
Khương Thành lợi hại đến như vậy ư?
Còn đám đệ tử Phi Tiên môn cứ như đang nhìn thấy một thần nhân vậy.
Chưởng môn đã nói mình là tiên nhân từ lâu rồi, là mình tự hoài nghi thực lực
của tiên nhân có thể tiêu diệt ba vị Thánh cảnh hay không thôi, thật sự không
nên chút nào.
Sau này nên tin tưởng chưởng môn mới phải!
“Ha ha ha, lão hủ đã nói từ trước rồi mà, chưởng môn nói thể giết địch, các
ngươi còn không tin”
Mạc Trần cực kỳ đắc ý, lại đoán đúng một lần nữa rồi.
Mặc dù hắn cũng mơ hồ nhưng mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, tin tưởng khí
vận của vị diện chi tử thì chắc chắn không thể lầm được.