Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 159




Khi Huyền Quy Vương và Thải Lộc Vương oai nghiêm hùng dũng hướng thẳng

đến Phi Tiên môn, toàn bộ khắp chốn Thiên Linh vực sôi trào.

Yêu vương đi qua, sau lưng còn mười mấy con đại yêu đi theo, che khuất bầu

trời, mây đen áp sát thành.

Rất nhiều phàm nhân và tu sĩ phía dưới nhìn thân thể khổng lồ bay trên không

đạp trên nước biển, trên trời mà run lẩy bẩy.

Hoàn toàn chính là cảnh tượng tận thế của một phái sắp đến.

Biết được tin tức này, bảy đại thánh địa vô cùng hưng phấn, một người làm

quan cả họ được nhờ.

“Ha ha ha ha, Phi Tiên môn xong rồi.”

“Không hổ là thánh giả Tích Phong, vậy mà thật sự mời được hai đại yêu vương

ra ngoài.”

“Tam thánh đều tới, đến cả ông trời cũng không cứu được Khương Thành!”

“Tiểu tử kia còn ra điều kiện với chúng ta, hoàn toàn không biết rõ tình thế gì

cả.”

“Chúng ta có nên chủ động xin đi giết giặc, đi theo thánh giả chiến đấu không?”

“Chuyện quan trọng lớn như thế, sao có thể thiếu được thánh địa Tử Vân chúng

ta tham dự được!”

“Thánh địa Ly Quang chúng ta nhất định phải cố gắng góp một phần lực trảm

gian trừ ác vì Thiên Linh vực, việc nghĩa chẳng từ!”

Đáng lẽ bọn họ không hề tích cực như vậy.

Nhưng một trận chiến này rõ ràng thắng chắc không thua, thậm chí còn không

cần bọn hắn ra tay, Tam Đại Thánh cảnh có thể trực tiếp giải quyết.

Chỉ cần đi cùng ló đầu ra, cuối cùng còn có thể chia cắt tài nguyên của Phi Tiên

môn.

Việc làm ăn có lời như thế, sao bọn họ có thể rớt ở phía sau được.

Bảy thánh địa lớn ào ào chỉ định đủ quân số, phát thư xuất chiến, chính thức

tuyên chiến với Phi Tiên môn.

Hành động lần này lại khiến toàn bộ Thiên Linh vực chấn động thêm lần nữa.

Tam Đại Thánh cảnh, yêu tộc nhân tộc liên thủ, bảy thánh địa lớn đều ra mặt,

đội hình như vậy xuất hiện lần đầu tiên tại Thiên Linh vực.

Không muốn chấn động cũng không được.

Lần này Phi Tiên môn khó mà thoát khỏi số kiếp.

Vô số tu sĩ Thiên Linh vực tiếc hận trong lòng, hận không thể viết thư máu tỷ

người, liên danh thỉnh cầu chấm dứt tấn công.

Đừng đánh Phi Tiên môn!

Một tông môn hào phóng như vậy, làm sao các ngươi lại nhẫn tâm tiêu diệt

chứ?

Chúng ta vẫn đang chờ bọn họ lại mở yến tiệc thêm lần nữa đây này!

Chỉ tiếc, tâm nguyện của tu sĩ tầng dưới chót, nhất định sẽ không được mấy kẻ

có tiếng nói đón nhận.

Một ngày này, liên quân yêu tộc nhân tộc tụ hội bên ngoài bí cảnh Phi Tiên

môn, đại chiến hết sức căng thẳng.

Đối mặt kẻ địch có khí thế hung ác, đệ tử và tộc nhân Tâm Bộ trong bí cảnh lộ

ra vẻ nghiêm túc, trang trọng, tâm trạng càng vô cùng nặng nề.

Mặc dù từ trước đến nay họ tự tin gấp trăm lần với chưởng môn, nhưng lần này

đội hình kẻ địch thực sự quá lớn mạnh.

Cho như thật sự là tiên nhân, cũng khó đảm bảo có thể thắng?

Trong lúc nhất thời, đám người tràn ngập bầu không khí bi tráng trước khi chiến

đấu.

Mỗi người đều đang đợi quyết định của chưởng môn.

Là công hay là thủ?

Sắp xếp nhân thủ thế nào?

Nhưng chưởng môn chỉ ngồi ở đó mà thất thần, giống như hồn bay lên mây.

Thành ca đang suy nghĩ đề khó toán học.

Đội hình những kẻ địch khổng lồ như vậy, có thể mang đến bao nhiêu điểm tích

phân đây?

Hình như yêu tộc không có nhẫn trữ vật, trông không có giá trị gì.

Đối mặt nhiều kẻ địch như vậy, chết một lần có đủ dùng hay không nhỉ?

Mắt thấy hắn chậm chạp không lên tiếng, Thanh Sa chậm rãi vượt qua đám

người ra, đi đến trước mặt.

“Khương chưởng môn, tộc ta đã chuẩn bị kỹ càng!”

“Chuẩn bị cái gì?”

Nhìn ánh mắt kiên định, thấy chết không sờn nhìn của nàng, lại nhìn từng

gương mặt căng thẳng của các cao thủ Tâm Bộ phía sau nàng, Thành ca không

biết rõ ràng tình trạng lắm.

“Đại địch sắp tiến đến, còn xin Khương chưởng môn sớm sắp xếp!”

Thanh Sa nắm chặt Chu Tâm Chùy trong tay, trầm giọng nói: “Tộc ta nguyện

quyết một trận tử chiến với tặc tử Tích Phong, không chết không ngừng!”

“Dù cho chiến đấu đến người cuối cùng, cũng tuyệt không lùi bước!”

Vừa mới nói xong, người Tâm Bộ đồng ý vang dội.

“Tuyệt đối không lùi bước!”

Này này, có lầm hay không đấy?

Đây là Tâm Bộ thích bo bo giữ mình, nhiều một chuyện không bằng bớt một

chuyện kia sao?

Sao tất cả đột nhiên đều hóa thân thành tử sĩ rồi?

“Việc này à, một trận chiến này không cần các ngươi lo lắng, một mình ta đi ra

gặp bọn họ một lần đã.”

Một trận chiến này có kẻ địch thế lớn, bằng vào mấy người phe mình chắc chắn

là đánh không lại.

Cho dù đây là sân nhà của mình, có đại trận và cấm chế của thánh địa Bất Ngữ

lúc trước làm phụ trợ cũng vô dụng.

Hai đại yêu vương, mấy chục con đại yêu có thể so với Nhập Thánh cảnh, còn

có bảy thánh địa lớn…

Người Tâm Bộ của Thanh Sa có thể chống được một mình thánh giả Tích

Phong đã không ổn lắm rồi.

Hai đại yêu vương, phái bừa một con ra thôi là đã có thể nghiền ép Tam Nhãn

Hổ vượt vực giới rồi.

Còn lại, chẳng lẽ phải dựa vào bảy mươi đệ tử của Phi Tiên môn này sao?

Muốn giải quyết những kẻ địch này, chỉ có thể dựa vào buff sống lại.

Muốn sống lại, vậy nhất định phải bị giết chết trước.

Nguyên tắc nhất quán của Khương Thành là: Bị giết có tổn hại đến hình tượng,

cố gắng đừng để người một nhà nhìn thấy.

Sao hắn có thể chịu mang theo hơn vạn người trong Tâm Bộ cùng đi ra nghênh

chiến kẻ địch?

Bị nhiều người nhìn thấy cảnh mình bị giết như vậy, không phải là giảm phong

cách của hắn xuống sao?

“Cái gì?”

“Khương chưởng môn, ngươi muốn ra ngoài nghênh chiến kẻ địch một mình?”

Thanh Sa sững sờ, sau đó kiên quyết phản đối.

“Chuyện này tuyệt đối không được!”

Tộc lão khác của Tâm Bộ cũng dồn dập ngăn cản.

“Tích Phong là tử địch của Tâm Bộ ta, tuyệt không thể để ngươi đối mặt một

mình!”

“Chúng ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác!”

“Khương chưởng môn, nếu ngươi mong muốn, thì có thể trấn thủ ở hậu

phương.”

“Đúng vậy, ngươi là quan trọng nhất, nhất thiết không thể chịu nguy hiểm chết

trận.”

Thành ca suy nghĩ ra mùi vị.

Thì ra đám nữ nhân này coi mình là nước suối hồi sinh!

Khó trách lần này các nàng hung hãn không sợ chết.

Có thù với Tích Phong là một nguyên nhân, càng quan trọng hơn là sau khi chết

hắn có thể làm cho các nàng hồi sinh lại.

Mà nếu mình chết rồi, theo các nàng, đó mới là hoàn toàn xong đời, không có hi

vọng còn sống.

Đù má, điều này làm người ta đau lòng lắm đó.

Đường đường là vua làm màu lại bị xem như một đạo cụ phụ trợ sống lại rồi?

Anh đây là chiến lực hạng nhất được không, ngươi mới là nước suối hồi sinh, cả

nhà ngươi mới là nước suối hồi sinh!

Hơn nữa không ngừng hồi sinh hơn vạn người, hắn không cần điểm tích lũy nữa

sao hả?

“Thanh tộc trưởng, các vị Tâm Bộ, ý tốt của các ngươi ta xin ghi nhớ trong

lòng.”

“Nhưng lần trước ta đã nói rồi, hành động sau này, ta sẽ toàn quyền chỉ huy, các

ngươi chỉ cần phục tùng là được!”

Sắc mặt Thanh Sa cứng lại, các nàng quả thật đã từng nói như vậy.

“Thế nhưng, kẻ địch thế lớn…”

Thành Ca cao giọng ngắt lời của nàng.

“Chính bởi vì kẻ địch thế lớn, ta mới không thể để cho các vị Tâm Bộ, cùng đệ

tử của ta đi mạo hiểm!”

“Nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nhất định phải từ người quan trọng nhất đi gánh

chịu!”

“Đây… là thiên chức của một người làm chưởng môn như ta!”

Nói xong những lời cảm động cuối cùng không cần tiền này, đám người phảng

phất nhìn thấy cả người Khương chưởng môn đều thăng hoa, ánh hào quang vạn

trượng.

Nhưng loại lời nói suông này cũng chỉ có thể cảm động một đệ tử và tộc nhân

phổ thông, mấy người quyền cao chức trọng nào mà không phải người tinh

tường cơ chứ.

Nói hồi lâu, ngươi định giải quyết kẻ địch như thế nào?

Mắt thấy bọn người Thanh Sa còn muốn ngăn cản ‘vị diện chi tử’ làm màu,

Mạc Trần không thể không đứng dậy.

“À, các vị đồng đạo Tâm Bộ không cần lo lắng.”

“Chưởng môn đã sớm có kế sách phá địch, tất cả đều ở trong kế hoạch của

hắn.”

“Chúng ta chỉ cần nghe hắn sắp xếp là được!”

Kỳ thật hắn cũng không biết Khương Thành làm thế nào mới có thể giải quyết

đám kẻ địch bên ngoài kia.

Nhưng vị diện chi tử thân mang khí vận ngập trời, cho dù loại người này có

quyết định không hợp lý, cuối cùng nhất định có thể lấy phương thức không thể

tưởng tượng được mà thành công.

Đối với điểm này, kẻ già đời đã lăn lộn nhiều năm ở tiên giới tin tưởng không

nghi ngờ.

“Vẫn là Mạc trưởng lão hiểu ta.”

Khương Thành tán dương nhìn hắn một cái, nhận lão tiên nhân này thật giá trị,

quá tri kỷ.

Mỗi lần đều có thể vượt mọi chông gai vì con đường làm màu của mình, khiến

cho hắn giả bộ càng thuận lợi thoải mái.

Về sau cho dù đến tiên giới, mình cũng muốn tiếp tục trọng dụng hắn