Đù má, rẻ vậy?
Thậm chí Khương Thành còn nhịn không được nhìn lại mấy lần, cẩn thận đếm
con số vẻn vẹn chỉ có hai đơn vị.
Không nhìn lầm, là 86 điểm.
Không phải 86 vạn, càng không phải 86 triệu.
Chuyện này cũng kỳ lạ quá nhỉ?
Nâng cao tư chất, nâng cao đại cảnh giới cho đệ tử, hơi một tí là phải mấy ngàn
mấy vạn thậm chí mấy triệu cũng có.
Vậy mà hồi sinh lại chỉ cần mấy chục điểm?
Đây là hồi sinh đó!
Biến người chết thành người sống, chuyện lớn như vậy trong mắt hệ thống lại
không đáng tiền đến như vậy?
Chẳng lẽ hệ thống nâng cao tư chất và cảnh giới thật sự rất khó khăn, phức tạp,
giá phải trả rất lớn?
Còn hồi sinh đối với hệ thống mà nói ngược lại vô cùng đơn giản, căn bản
không cần tốn nhiều sức?
Hắn chỉ có thể nghĩ tới một khả năng này thôi.
Sau đó hắn lại quét qua hai đệ tử còn lại.
Thư Dương Lâm cần một trăm hai mươi chín điểm, Cung Thiến cần mặt trăm
ba mươi ba điểm, có thể là do đầu và thân của hai người này ở hai chỗ khác
nhau nên giá cũng cao hơn một chút.
Thành ca thiếu chút nữa đã ngửa mặt lên trời cười to.
Đã chuẩn phải bỏ ra nhiều bị vì đệ tử rồi mà kết quả lại làm cho bản thân kinh
ngạc tới mức vui mừng.
Kinh ngạc đến mức vui mừng kinh khủng!
Nếu biết như vậy từ sớm, vậy thì lúc nãy bản thân còn dốc sức làm gì.
Cho dù toàn bộ đệ tử bị giết một trăm lần cũng chẳng cần tốn bao nhiêu điểm.
Kỹ năng hồi sinh này cũng không có cooldown, mỗi ngày có thể dùng vô số lần.
Hắn làm bộ làm tịch, đầu tiên là ngưng tụ ra một quả cầu linh lực ở lòng bàn
tay, tiếp đó là xoa nhẹ lên đỉnh đầu của Giản Tố Hàn.
Sau đó nhắm mắt lại và lẩm bẩm một câu thần chú căn bản không tồn tại.
Những người khác vẫn đang vô cùng căng thẳng.
Tầm mắt nhìn theo tay hắn, trạng thái lên xuống thất thường chỉ sợ sẽ thất bại.
Đến ngay cả Tam Nhãn Hổ và Mạc Trần cũng mở to hai mắt, vô cùng nghiêm
túc nhìn chăm chú.
Kỳ tích do Khương Thành tạo ra quá nhiều rồi, bọn họ cũng không dám dùng lý
lẽ thông thường để xem xét nữa.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một luồng sáng màu xanh lục nhạt chạy từ lòng
bàn chân lên đến đỉnh đầu của Giản Tố Hàn rồi biến mất.
Vốn là một người đã chết đột nhiên lại mở mắt ra.
Nàng không chỉ sống lại, đến ngay cả những thương tích vốn ở trên người cũng
biến mất.
Nhìn thấy mọi người đều ngây người nhìn mình, nàng còn có chút lờ mờ chẳng
biết gì.
“Mọi người…”
“Này, không phải ta đã chết rồi sao?”
Oa!
Tiếng hoan hô của tất cả mọi người ở đây như sấm dậy.
Mọi người nhao nhao bổ nhào tới, ôm chặt lấy nàng đến độ không thở nổi.
“Giản sư tỷ, hu hu hu!”
“Đồ nhi tốt, vừa rồi sư phụ bị ngươi làm cho sợ muốn chết!”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Giản sư muội lại sống lại rồi!”
Thành ca không hề gia nhập reo hò cùng bọn họ, hắn lại bay nhanh đến chỗ của
hai người đệ tử còn lại hồi sinh bọn họ.
Lúc này, Phi Tiên môn lại khôi phục đủ quân số.
Nơi này đã trở thành một cảnh tượng reo hò.
Mà Thành ca cũng thuận lợi thăng hoa cái tính làm màu của mình, và tất nhiên
có được thêm càng nhiều sự kinh sợ và sùng bái của chúng đệ tử.
“Chưởng môn vạn tuế!”
“Quá thần kì rồi!”
“Ha ha, hại ta uổng công chảy nhiều nước mắt như vậy, chưởng môn xấu ghê,
không chịu nói sớm gì cả.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chắc chắn là chưởng môn cố ý.”
“Tiên thuật quá thần kỳ rồi, không biết khi nào chúng ta mới có thể thành tiên.”
“Đúng vậy, hồi sinh cũng có thể làm được….”
“Ha ha, có chưởng môn ở đây, lúc nào trong lòng cũng tự cảm thấy thấp kém.”
Ở trong mắt của đám đệ tử, Khương chưởng môn lại lộ ra bản lĩnh của tiên nhân
một lần nữa.
Nhưng ở trong mắt Mạc Trần, đây hoàn toàn là một kỳ tích.
Hắn hận không thể túm lấy lỗ tai của mấy đệ tử này rống to lên, ai nói cho các
ngươi tiên nhân biết hồi sinh vậy?
Đến ngay cả mấy vị diện chi tử của tiên giới cũng chưa từng nghe nói rằng ai có
thể tiện tay khiến ba người chết sống lại như vậy được.
Vậy mà chưởng môn lại làm được.
Vận khí của hắn chắc chắn còn cao hơn mấy vị diện chi tử khác, hơn nữa cũng
không phải chỉ cao hơn có một chút.
Lam Đề đứng một bên, hoàn toàn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh.
Nàng không thể hiểu được được, thậm chí nghi ngờ liệu đây có phải ảo thuật
hay không.
Không giống các đệ tử khác, dù sao nàng cũng đã trải qua một lần nâng cao tư
chất và đại cảnh giới.
Mà Tam Nhãn Hổ…
Nó đã thu nhỏ thân hình lại, ôm chặt cái đùi lớn của Thành ca lần một lần nữa.
“Ca, ngươi thật lợi hại!”
“Ta có chút sùng bái ngươi rồi đấy.”
Nó thông minh đáo để.
Sự hồi sinh này hiện tại nó không cần dùng đến, nhưng khó mà đảm bảo được
một ngày nào đó trong tương lai lại cần dùng đến.
Lăn lộn trong giới tu luyện, ai có thể bảo đảm rằng chắc chắn bản thân sẽ không
bị giết cơ chứ.
Khương Thành biết sử dụng “tiên thuật” hồi sinh, chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì
sẽ không cần lo lắng chuyện như này nữa rồi.
Đây quả thật là một chiếc ô bảo hộ bắt buộc phải chuẩn bị khi rời khỏi nhà mà!
“Chết tiệt, ngươi ôm chặt như vậy làm gì?”
Bị nó ôm đùi, Thành ca muốn thân cận với đám muội tử Kỷ Linh Hàm, Lâm
Ninh một chút, cũng bị ngăn cản rồi.
Hắn ra sức đá cũng không đá nó ra được.
“Ca, hai chúng ta có quan hệ gì cơ chứ, đây là để biểu đạt loại tình cảm sùng
kính của ta dành cho ngươi.”
“Quên đi, hai năm sau ngươi được khôi phục tự do rồi, đến lúc ngươi đó muốn
đi đâu thì đi.”
Hai năm sau, hắn cũng mang theo đệ tử phi thăng tiên giới rồi.
Cũng thật sự dùng không nổi yêu vương làm bảo tiêu cho các đệ tử.
Tam Nhãn Hổ giả bộ bối rối: “Ca, ngươi nói đùa rồi, hai chúng ta không phải đã
hẹn ước mãi mãi không chia lìa sao?”
Hiện tại cho dù đuổi nó đi, nó cũng sẽ không đi.
Gì mà chỉ làm hộ tông linh thú ba năm thôi chứ, một con yêu hào phóng, phóng
khoáng như hổ gia ta đây đã từng nói như vậy chưa, chẳng lẽ không phải dài lâu
hả?
“Đừng cản ta, còn phải thu thập chiến lợi phẩm kìa.”
“Cần gì đến ca tự mình ra tay cơ chứ, để ta để ta…”
Lúc này Tam Nhãn Hổ mới xòe vuốt, chạy đến giúp hắn thu thập những nhẫn
trữ vật và linh khí, bảo khí rơi đầy trên đất.
Nó không có nhu cầu với mấy thứ đồ để cho con người sử dụng này, cũng
chẳng có gì phải thèm muốn hết.
Cuối cùng thống kê một chút, thiên tài địa bảo thì giữ lại, một nhóm các vật tư
chuẩn bị chiến đấu như bảo khí, pháp bảo và bùa chú cũng giữ lại một phần,
còn lại thì đều đổi hết.
Điểm tích phân lại tăng thêm ba triệu.
Cộng thêm điểm tích phân lúc trước, hiện tại hắn đã có chín triệu hai rồi.
Giữ lại mấy món thiên tài địa bảo đó là bởi vì hơn phân nửa những thứ này đều
là tài liệu dành cho việc luyện đan, luyện khí, luyện bùa.
Sau khi tập hợp lại còn có thể luyện ra thánh đan, thánh khí rất cao cấp.
“Được rồi, thu dọn nhanh nhanh rồi về Phi Tiên Môn thôi!”
Sau khi mọi người trở về Phi Tiên Môn không lâu thì cuối cùng thánh giả Tích
Phong cũng nhận được tin tức thánh địa Thông U bị diệt.
Cũng không thể trách hắn thông tin chậm mà bởi vì hắn vốn bế quan ở nơi bí
mật.
Ngoại trừ chưởng môn Tốn Quang tôn giả, những người khác hoàn toàn không
thể liên lạc được với hắn.
Mà lúc Tốn Quang tôn giả bị giết, bị Khương Thành và Tam Nhãn Hổ liên thủ
tấn công thì hoàn toàn không có năng lực phát tín hiệu cầu cứu nổi.
Tích Phong biết được thánh địa bị diệt cũng là bởi vì tinh thần không ổn định,
gián đoạn tu luyện mà cảm nhận một chút.
Kết quả lại phát hiện mệnh bài bên kia nát hơn một nửa, mấy kẻ quyền cao chức
trọng đều biến mất.
Chuyện này khiến tâm mạch và thần hồn của hắn bị sốc, suýt chút nữa đã tẩu
hỏa nhập ma.
Rốt cuộc hắn cũng không khống chế được một thân khí thế Thánh Giai nữa,
phạm vi mười vạn dặm bị lĩnh vực bao phủ trở thành một vùng hỗn loạn, sinh
linh bên trong khu vực này lập tức bị chìm ngập trong tai ương.
“Thanh Sa!”
“Ngươi thật độc ác!”
“Tâm Bộ các ngươi thật đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Hắn cấp tốc bay đến thánh địa Thông U, vừa thấy cảnh tượng hoang tàn kia thì
suýt chút nữa đã hộc máu ngay tại chỗ.
Dù gì thì Tích Phong cũng là một kẻ có tâm cơ kín đáo, dưới tình huống như
này, hắn vẫn giữ lại được một tia lý trí.
Thần niệm của hắn phóng ra, nhanh chóng tìm được một ít môn nhân chạy tứ
tán vì trận đại chiến vừa rồi.
Thần hồn trực tiếp tấn công vào, những ký ức cuối cùng của đám tu sĩ này xuất
hiện trong đầu của hắn.
“Hóa ra còn có Phi Tiên môn!”
“Khương Thành à Khương Thành, bổn thánh vẫn chưa nghiền chết ngươi,
ngươi trái lại còn dám đánh trả.”
“Được, tốt lắm!”
“Một kẻ cũng đừng hòng chạy trốn.”