“Ta biết được điều đó bằng cách nào không quan trọng.”
“Quan trọng là các ngươi có bằng lòng chấp nhận mối giao dịch này hay
không?”
Thánh Giả Tích Phong vốn không lo lắng về việc bọn họ sẽ cự tuyệt.
Không ai có thể từ chối cơ hội để thành tiên cả.
Ngàn vạn năm trôi qua, các tu sĩ Thánh giai của vạn vực ở hạ giới sắp phát điên
rồi.
Không có lôi kiếp nên không có cách nào có thể phi thăng, cũng không có
không gian để cảnh giới tiến thêm. Hầu hết mọi người đều dừng lại ở Thánh
giai đỉnh phong, không tiến được thêm một bước nào.
Thọ mệnh của Thánh giai một ngàn vạn năm, cũng được xem là dài rồi.
Nhưng nói chung là vẫn có hạn, làm sao có thể chống lại sự trôi chảy của thời
gian.
Thời gian ngàn vạn năm đến, đã có không ít Thánh giai tu sĩ lâu đời vì thọ
nguyên cạn kiệt mà toạ hóa trong sự không cam lòng và tuyệt vọng.
Quả nhiên, ba vị Thánh Vương dần dần bình tĩnh lại.
“Điều kiện của ngươi thật quá đáng!”
“Một đoạn đã không thể rồi, vậy mà ngươi còn muốn đến ba đoạn?”
“Đổi một điều kiện khác đi.”
Vô Tâm Tiên Cốt quá quý giá, bọn họ không muốn cho đi.
Nhưng mà Tích Phong cũng đâu dễ dàng bỏ qua.
Lừa bịp là sở trường của hắn.
“Một khi thành tiên rồi, Vô Tâm Tiên Cốt cũng đâu còn ý nghĩa gì với các
ngươi nữa, không phải sao?”
Cốt tộc sau khi phi thăng thành tiên, toàn thân đều là Tiên Cốt rồi.
Đến lúc đó quả thực là không cần Vô Tâm Thiên Cốt.
Thậm chí có thể nói, sau khi thành tiên, bọn họ sẽ chủ động lấy Vô Tâm Tiên
Cốt đã dung hợp từ trước ra.
Xương cốt của người khác đương nhiên là không bao giờ tốt bằng của chính
mình.
Nhưng đối với các tộc khác thì cho dù sau khi phi thăng, Vô Tâm Tiên Cốt vẫn
là một đại sát khí.
Cứ nghĩ mà xem, một tu sĩ mà linh lực cửa hắn vừa mới trở thành Nhất Phẩm
Chân Tiên nhưng bộ phận nào đó của hắn còn mạnh hơn cả Cửu Phẩm Chân
Tiên.
Vậy lúc chiến đấu thì sẽ như thế nào?
Đây cũng là nguyên nhân Thánh Giả Tích Phong để mắt đến Tiên Cốt.
Sau khi vào Tiên giới, mọi chuyện đều phải bắt đầu lại từ đầu. Vì vậy, xuất phát
điểm rất quan trọng.
Hắn là con người luôn nhìn xa trông rộng, cho nên đã sớm suy nghĩ sau khi phi
thăng làm sao lấy được ưu thế ban đầu ở Tiên giới.
“Nhưng chúng ta còn chưa có phi thăng.”
Giọng của Kim Dực Thánh Vương nghe giống như âm thanh ma sát của rất
nhiều xương cốt tạo ra.
“Cho dù ngươi nói Hư Tiên giới là thật nhưng cũng không có nghĩa là nhất định
có thể vào Tiên giới.”
Ba tên Thánh Vương có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay thì không thể
bỏ qua công lao của Vô Tâm Tiên Cốt.
Nếu như phi thăng không được, việc mất đi Vô Tâm Tiên Cốt sẽ ảnh hưởng rất
lớn đối với thực lực của bọn họ.
Thánh Giả Tích Phong cười nhạt một tiếng: “Thành tiên vốn là việc cùng thiên
đấu cùng địa tranh. Nếu như các ngươi ngay cả tâm thái đánh cược cũng không
có thì thôi quên đi.”
Nói xong, hắn lập tức xoay người, muốn rời khỏi Vạn Cốt Vực.
“Chờ một chút!”
Ba vị Thánh Vương cuối cùng vẫn là đuổi theo.
Khoé miệng của Tích Phong hơi nhếch lên, hắn biết Tiên Cốt này đã tới tay rồi.
Kiếm từ Vạn Cốt vực xong, bước tiếp theo lên đến Kiếm vực.
Đó là vực giới không tu linh lực mà chỉ tu kiếm nguyên chi lực, lực chiến đấu
của nó ở Vạn vực hạ giới có thể xếp thứ ba.
Dùng vé vào cửa của Hư Tiên giới đổi một thanh Trường Minh Kiếm Tâm có
thể tăng lên cảm ngộ cảnh giới kiếm đạo, chắc không có việc gì đâu nhỉ?
Mấy trăm vạn năm trước, tiện tay lừa được Luyện Cốt Phiên, không ngờ vật này
lại đem đến cho mình nhiều lợi ích lớn như vậy.
Thánh Giả Tích Phong hớn hở đắc ý, lại không biết đồ quý của chính mình đã
bị Khương Thành để mắt tới.
Ở Phi Tiên môn đang cử hành đại hội tuyên thệ.
Thành Ca không biết Thánh Giả Tích Phong đang ở đâu cho nên vì để bức con
điêu mao này xuất hiện, hắn sử dụng phương thức táo bạo, trực tiếp nhất.
Diệt Thánh Địa Thông U.
Thánh Địa U Thông là cũng là tông môn của Thánh Giả Tích Phong, mấy vạn
năm trước, hắn chính là môn đồ của chỗ đó.
Thậm chí, còn làm chưởng môn của Thánh Địa trong hai triệu năm.
Làm đến mấy trăm ngàn năm gần đây, mới lui về sau, làm Thái Thượng trưởng
lão.
Từ đó, hành tung của hắn luôn không ổn định.
Nếu đây là sào huyệt cũ của hắn, mà Thánh Địa U Thông cũng muốn đối phó
với Phi Tiên môn thì Khương chưởng môn cũng không khách khí gì nữa.
Hắn không giống Tám bộ của Tiên Di tộc trước khi hành động còn lo trước lo
sau.
Diệt đi Thánh Địa U Thông hắn không tin Thánh Giả Tích Phong còn có thể
bình tĩnh được.
Tìm hắn không bằng để hắn đến tìm mình.
Hiện giờ, Thánh Địa U Thông chỉ có bốn tên Nhập Thánh toạ trấn, với thần hồn
Thánh giai của hắn có thể trực tiếp san bằng.
Cho nên hắn hẳn sẽ không bị giết mà hồi sinh.
Mà nếu đã không bị giết thì mang theo nhiều người là được rồi.
Hắn quyết định sẽ mang phái đi xuất chinh.
Các đệ tử cũng lên rèn luyện, ngày nào cũng chỉ tu luyện mà không luyện tập
thực chiến chỉ có thể tạo ra những kẻ ngu ngốc không thạo chuyện chiến đấu.
Đương nhiên mục đích lớn hơn của hắn vẫn là cho nhiều người thấy cảnh hắn
làm màu đại sát tứ phương.
Ở trước điện trên quảng trường có hơn 70 đệ tử Phi Tiên môn đang đứng
nghiêm chỉnh.
Khương chưởng môn đang ở động viên mọi người trước khi chiến đấu.
“Đây là lần đầu tiên bổn môn ta xuất chinh tập thể.”
“Hãy nhớ kỹ những chiến tích toàn thắng của bản chưởng môn, đừng làm cho ta
mất mặt!”
“Ta chỉ có một yêu cầu đó chính là giết đến không còn một ngọn cỏ.”
Tất cả đệ tử đều như được tiêm máu gà mà cùng nhau hét lớn.
“Vâng!”
Bên người Khương Thành, đám người Thanh Sa sắp điên rồi.
“Khương chưởng môn, ngươi… có muốn suy nghĩ thêm một chút không?”
“Đúng vậy! Môn nhân của Thánh Địa U Thông có mười mấy vạn môn đồ,
không dễ đối phó.”
“Người của người lại quá ít…”
“Vạn nhất bản thể của Thánh Giả Tích Phong ở chỗ đó thì rất có thể lần này,
toàn quân của ta sẽ bị diệt.”
Bọn họ đều có chút hối hận vì đã liên minh với Khương Thành.
Tên này này chính xác là một kẻ điên.
Diệt Thánh Địa Bất Ngữ còn chưa đủ sao mà còn phải diệt Thánh Địa Thông
U?
Đây chính là tông môn của cường giả Thánh giai đó.
Đừng nói là làm không được, cho dù có làm được thì hậu quả của nó cũng
không thể tưởng tượng được.
Khương Thành thầm nghĩ Thánh Giả Tích Phong nếu thật là ở đó thì không gì
tốt hơn.
Cùng lắm thì lại dùng một lần hồi sinh, đến lúc đó liền đem Luyện Cốt Phiên
mang về.
“Thanh Sa tộc trưởng không cần sợ hãi, kẻ địch lần này đơn giản, các ngươi
không cần ra tay.”
Không phải Thành ca có lòng tốt không cho Tâm bộ đi, mà là không muốn các
nàng theo tới để phân chiến lợi phẩm mà thôi.
“Bọn ta không có ý đó.”
“Chỉ là ngươi quá kích động rồi. Ít nhất cũng phải thăm dò tình hình của địch
nhân trước đã chứ…”
Những người này của ngươi có cả Thiên Mệnh cảnh, chẳng phải là đến nộp
mạng sao?
Thực sự cho rằng chỉ bằng một con Tam Nhãn Hổ là có thể bảo vệ tất cả mọi
người an toàn?
Thanh Sa còn chưa nói xong thì Khương Thành đã nhìn về phía Lam Đề ở bên
cạnh.
Ánh mắt của hắn thâm tình mà chân thành, tha thiết: “Vu bộ của Lam muội năm
đó bị Tích Phong, tên tặc tử kia làm hại, làm sao ta có thể thờ ơ?”
“Một ngày Luyện Cốt Phiên còn trên tay của tên tặc tử kia thì chính là vết
thương trong nội tâm nàng một ngày vẫn không khép lại.”
“Trùng quan nhất lộ vi hồng nhan.”
“Nhất định phải làm!”
Tỷ, những lời này chắc đủ để ngươi rơi nước mắt rồi chứ?
Mặc dù mục đích chính của hắn chỉ là vì điểm tích lũy.
Nhưng ngươi ăn của ta, ở chỗ ta nhiều ngày như vậy, lại không trở thành người
của mình, vậy cũng thật quá đáng đi?
Lam Đề quả nhiên bị cảm động đến nước mắt lưng tròng.
“Thành…”
“Ngươi không cần vì ta mà làm đến bước này.”
Hệ thống vẫn im lặng.
Thành ca rất thất vọng, ai, xem ra tâm của vị cô nương này thực sự làm bằng
sắt.
Mà ở phía dưới, trong hàng đệ tử, Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Ấn Tuyết Nhi và
Đường Như, tinh thần chiến đấu của các nàng đột nhiên bị giảm đi một nửa.
Hóa ra việc xuất chinh lần này là vì muốn cho Lam Đề kia vui sao?
Ngươi, đồ nam nhân phụ lòng người, có mới nới cũ!
Bọn người Tâm Bộ lắc đầu, tên này thật không đáng tin cậy.
“Được rồi. Mỗi người đều đi lên lãnh vật tư chuẩn bị cho chiến đấu đi.”
Nói xong tay của Khương Thành phất một cái, hơn 70 nhẫn trữ vật lơ lửng giữa
không trung.
Bên trong mỗi chiếc nhẫn đều có một món bảo khí, hai món Cửu giai linh khí.
Ngoài ra còn có mười tấm bảo phù cùng với ba bó Cửu giai linh phù và mười
bình đan dược bổ sung cho chiến đấu.
“Những vật này các ngươi không dùng hết thì lúc trở về phải nộp hết lên.”
Nhất là bảo khí, tương lai không cần dùng đến, còn có thể thu về đổi thành điểm
tích lũy.
Thành ca thế nhưng lại là vị quản gia cần kiệm dè sẻn