Đám người Thanh Sa bị dọa toát hết mồ hôi.
Không ngờ rằng con Hổ Yêu này phát hiện trước được do thám của các nàng.
Có điều theo lý mà nói, một nhóm không phái cao thủ bị hộ tông linh thú phát
hiện lấm la lấm lét, vậy khẳng định sẽ đánh nhau.
Con yêu hổ này lại có thể để các nàng nhanh nhanh đi vào?
Đây là tình huống gì vậy?
Thanh Sa vẫn đang tìm hiểu cẩn thận từng li từng tí đây.
“À, yêu vương tiền bối, chúng ta cũng không phải cố ý…”
“Được rồi được rồi, nhanh lên, đừng nói nhảm nữa.”
Tam Nhãn Hổ không biết các nàng là ai.
Chỉ cho rằng hơn hai mươi người này đều là khách được mời.
Còn đang trách các nàng đến quá muộn kìa.
Đến nỗi đám người Thanh Sa do dự không dám tiến lên, nó có thể hiểu được.
Chẳng qua là bị hình tượng đồ sộ của đại gia đây dọa cho sợ rồi cũng nên.
Ớ…
Phi Tiên Môn đều tùy ý như vậy sao?
Đều không kiểm tra thân phận một chút sao?
Ngộ nhỡ là kẻ địch bên ngoài thì sao?
Bọn người Thanh Sa nhất thời cũng chẳng biết nói gì, chỉ là yêu vương đã chủ
động để các nàng vào rồi thì cũng không có lý do gì phải lùi lại.
“Đa tạ tiền bối!”
Đa tạ cái lông á, Tam Nhãn Hổ tiếp tục nằm giả đò ngủ, lười để ý tới các nàng.
Thế là một hàng người Tâm bộ thuận lợi tiến vào Phi Tiên môn.
Ngay khi tiến vào, các nàng cảm nhận được luồng linh khí dày đặc.
Bọn họ lần lượt mở trợn trố mắt.
“Đây là linh mạch cấp tám ư?”
“Ta nhớ linh mạch của thánh địa Bất Ngữ trước đây là cấp sáu giống chúng ta
mà.”
“Thật ngưỡng mộ…”
“Nếu ở đây tu luyện lâu, ta chắc chắn có thể tiếp tục tiến bộ!”
Trên mặt của Thanh Sa lại lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Xem ra, là do con gái hắn làm.”
Nếu như ngày đó giữ Khương Thành ở thánh địa Minh Tâm, thì bây giờ mỗi
ngày các nàng đều có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này rồi.
Cả đường không thấy bóng dáng của ai hết.
Vào ngày đại điển, kẻ đến đều là khách, A Hoàng cũng cũng đã được thông báo
trước việc này.
Cho nên cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho đến khi bước vào đại điện ồn ào náo nhiệt, cuối cùng cũng nhìn thấy được
Khương Thành.
Con người này vẫn thật là vô tư.
Hắn không biết mình đã bị Thánh Giai nhìn chằm chằm rồi sao, vẫn rất mạnh
dạn yên tâm rộng mở bí cảnh cử hành đại điển.
“Ồ?”
Giang Trừng ngồi trên cao nhất cũng nhìn thấy các nàng.
Hắn ngay lập tức tươi cười chào đón.
“Các ngươi sao lại tới đây.”
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Mặc dù lần trước ở Tâm bộ có chút không vui, cũng không đồng ý với cách làm
của những nữ nhân này, nhưng hai bên cũng không có thù địch.
Hắn còn cho rằng bọn người Thanh Sa cũng đến tham gia điển lễ.
Đó là một niềm vui à.
Đang sầu vì khách khứa không đủ đẳng cấp để cho hắn nở mặt nở mày, tốp
người Tâm bộ này đúng thật là là đưa than nóng ngày tuyết mà!
“Khương chưởng môn, chúng ta…”
Lời của Thanh Sa còn chưa ra khỏi miệng, Khương Thành đã nhanh chóng
bước đến trước mặt kéo nàng vào chỗ ngồi.
“Đến đây đến đây, ngồi xuống ngồi xuống đi!”
“Thanh tộc trưởng đến trễ rồi, xứng phạt ba ly!”
Họ của ta không phải chữ Thanh đấy, Thanh Sa khóc không ra nước mắt.
Lúc này Lam Đề cũng đi qua chào hỏi các nàng.
Dù sao nàng cũng coi như được Tâm bộ thu lưu vài năm, nàng vẫn rất vui mừng
khi thấy những người này đến.
Các đệ tử khác không rõ tình hình.
Bọn họ chỉ nhìn ra được đám người này có quen biết với chưởng môn, lẽ nào là
chưởng môn mời bọn họ tới?
Điều này hơi khó nhận ra.
Oà!
Tất cả đều là cao thủ, đều thâm sâu khó dò!
Vẫn là chưởng môn có thương hiệu nhất.
Ai nấy đều lập tức nhiệt tình lên.
“Đúng vậy đúng vậy, nhất định phạt ba ly!”
“Thanh tộc trưởng đúng chứ, đến chính là khách, dù thế nào cũng không được
xem mình là người ngoài!”
“Các ngươi là bạn của chưởng môn, vậy chính là bạn của toàn thể Phi Tiên môn
chúng ta.”
“Mọi người đều là tu sĩ, chút rượu này không say được…”
Những cao thủ Tâm bộ bị làm cho bối rối, hai người Nhập Thánh cảnh trong số
bọn họ bị Ấn Tuyết Nhi và Ngụy Miêu cạy miệng, rót liên tục ba ly rượu.
“Hay lắm!”
Toàn trường nhất loạt hò reo.
Mặt mũi của Khương chưởng môn, ai cũng đều phải cho.
Thanh Sa không lay chuyển được, sau khi nhăn mặt uống xong ba ly, đang định
mở miệng nói mình đến làm gì.
“Các vị, có thể là các ngươi không biết những người này!”
Khương Thành bay đến trung tâm, đưa tay chỉ đám người Tâm bộ.
“Vị này là Thanh Sa, tộc trưởng của thánh địa Minh Tâm, cao thủ Nhập Thánh
cảnh Cửu trọng tiếng tăm lừng lẫy!”
“Còn có mấy vị này, cũng đều là Nhập Thánh cảnh!”
Trong lòng hắn còn âm thầm thêm một câu - đều đến để chúc mừng nịnh hót
anh đây!
“Ồ!”
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc ồ lên một tiếng.
“Nhập Thánh cảnh đó!”
“Trời ạ, không ngờ rằng đời này vậy mà gặp được nhiều cường giả như vậy!”
“Thánh địa Minh Tâm là một trong mười thánh địa lớn, chỉ đứng sau thánh địa
Thông U, thực lực mạnh mẽ lắm đó!”
“Ta cũng nghe đồn, người ta nói các nàng không thích kết giao với thế giới bên
ngoài, họ luôn sống cô lập.”
“Đúng đúng đúng, đại điển hai mươi triệu năm lập phái của thánh địa Tử Vân
trước đây, các nàng đều không tham dự.”
“Vẫn là Phi Tiên môn có mặt mũi, vậy mà lại có thể mời các nàng đến.”
“Đúng vậy, người tốt như Khương chưởng môn, đổi lại nếu ta là thánh địa Minh
Tâm thì ta cũng sẽ kết giao bằng hữu với hắn!”
“Đương nhiên rồi!”
“Xem ra thánh địa Minh Tâm cũng cảm nhận được phong cách khác người của
Khương chưởng môn rồi.”
Nghe những lời nghị luận của đám người này, đám người Tâm bộ ‘cảm động’
đến nỗi nước mắt sắp chảy ròng ròng rồi.
Không phải chúng ta tới để chúc mừng đâu!
Bọn ta và Khương chưởng môn cũng chẳng có bất kỳ giao tình nào hết!
Chúng ta đến để vạch ra giới hạn rõ ràng, thông báo một tiếng, Hư Tiên giới
không mở cửa cho ngươi vào…
Hơn nữa, ngay cả khi không vì mục đích này, các nàng thật sự cũng không
muốn tiếp xúc gì với Phi Tiên môn hết.
Tông chỉ hành sự những năm nay của Tâm bộ chính là bo bo giữ mình.
Các nàng không muốn nảy sinh quan hệ với bất kỳ thế lực nào, không muốn
dính vào bất kỳ một ân oán nào.
Một mặt sợ lâm vào phiền toái, mặt khác là tự hào về thân phận khác người của
Tiên Di tộc.
Năm đó ngay cả đại điển hai mươi triệu năm của thánh địa Tử Vân các nàng
không đi cũng chính là vì nguyên nhân này.
Kết quả bây giờ tốt rồi.
Còn chưa nói được câu nào thì tất cả mọi người đều đã cho rằng các nàng và
Khương Thành là bạn tốt.
Tốt đến nỗi cứ như có thể mặc chung một cái quần vậy.
Không được, nhất định phải làm sáng tỏ.
Nếu không bị truyền ra ngoài, Tâm bộ sẽ bị gán là đồng minh của Phi Tiên môn
mất, từ đó sẽ chẳng có ngày nào được yên tĩnh.
“Khương chưởng môn, thật ra lần này chúng ta đến là để…”
Thanh Sa còn chưa kịp nói hết câu lại bị Khương Thành cắt ngang.
Hắn vỗ vỗ lên ngực trái bày tỏ rằng mình hiểu.
“Thanh trưởng tộc, xin đừng nói gì.”
“Chuyện không vui lần trước, cứ để gió cuốn đi. Con người ta rất rộng lượng, ta
đã quên từ lâu rồi!”
“Để chúng ta biến chiến tranh thành hòa bình!”
Nói xong, hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Toàn trường lại một phen tán thưởng.
“Hôm nay các ngươi có thể đến là đã cho ta thể diện rồi.”
“Đối với người cho ta thể diện, đương nhiên Khương Thành ta sẽ không đối xử
tệ bạc.”
Lời này nói ra khiến cho Thanh Sa hoàn toàn tắt tiếng rồi.
Nàng thua rồi…
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện bản thân không có cách nào nói ra ý đồ thực sự
đến đây rồi.
Trong tình huống này làm sao có thể nói ra khỏi miệng đây?
Người ta đã nói biến chiến tranh thành hòa bình rồi, ngươi còn nói ta đến để
vạch rõ ranh giới sao?
Lời này nói ra khỏi miệng, chỉ sợ sẽ quay lưng lại đánh nhau ngay tại trận cũng
nên?
Bên ngoài còn có một yêu vương đó, đánh nhau xong rồi có thể sống sót mà lui
thân không?
Các nàng chỉ có thể bất chấp khó khăn, làm khách khứa bình thường.
Còn về chuyện này truyền ra sẽ có ảnh hưởng gì thì đã không còn nằm trong dự
tính nữa rồi.
Tiệc tùng mãi đến chiều mới kết thúc.
Ngoại trừ hơn hai mươi người Tâm bộ, những người còn lại có thể gọi là hai
bên khách chủ đều hài lòng.
Khương Thành lại bước đến giữa sân một lần nữa.