Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 135




Điểm tích phân nhiều như thế đã vượt qua số lượng mà thăng cấp yêu cầu.

Nhấn mở bảng hệ thống tiêu tốn một triệu điểm, hệ thống lại được thăng cấp.

Cấp bậc: 7

Điểm tích phân: 0/1000000000

Tích phân khả dụng: 258746632

Kỹ năng hiện tại: Ký chủ có thể hồi sinh bất kỳ mục tiêu nào một lần mà không

cần cooldown.

Lưu ý: Cảnh giới mục tiêu càng cao, thời gian chết càng lâu thì tiêu hao càng

nhiều điểm tích phân.

Kỹ năng cấp tiếp theo: Kí chủ có thể tiêu hao điểm để biến đòn đánh tiếp theo

tăng hiệu quả bạo kích gấp 10 lần, cooldown một ngày.

Lưu ý: Cảnh giới ký chủ càng cao, tiêu hao càng nhiều điểm tích phân.

Thành Ca há hốc mồm, nhất thời không biết nên đánh giá kỹ năng mới này ở

cấp độ nào.

Đổi lại là người khác, chỉ e là đã phấn khích đến phát điên rồi.

Gấp 10 lần bạo kích, nếu như vừa rồi đòn đánh của hắn có thể tăng uy lực gấp

10 lần, vậy thì…

Vậy còn đánh cái gì nữa.

Thần hồn quét qua một cái là đã tiêu diệt cả ba Nhập Thánh cảnh, hoàn toàn

không cần chờ bọn họ bị quy tắc phản phệ, sau đó thừa dịp suy yếu mà tấn công

vào.

Òa, nếu như tăng gấp 10 lần thì e rằng thánh địa Bất Ngữ chẳng còn chỗ nào

nguyên vẹn.

Uy lực quá mạnh rồi.

Có thể nói, cho dù đứng ở trước mặt hắn là yêu vương Tam Nhãn Hổ thì e cũng

phải no đòn.

Nếu tăng thần hồn công kích gấp 10 lần, uy lực đã đạt tới cấp độ Thánh Giai

đỉnh phong.

Mà yêu vương Tam Nhãn Hổ này là Thánh Giai tiền sơ kỳ.

Bây giờ Khương Thành mới Đạo Cung cảnh Tứ trọng thôi, đây tuyệt đối là thần

kỹ vượt cấp giết người, đơn giản thô bạo, trực tiếp phá vỡ lẽ thường!

Nhưng hắn lại không phấn khích như vậy.

Trở nên mạnh hơn chẳng phải đồng nghĩa với việc bản thân càng khó chết hơn?

Nếu như không chết đi thì hồi sinh kiểu gì?

Nhìn xem thứ mười vạn vong hồn hôm nay tặng này, thực lực của hắn thoáng

cái đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Nếu như đổi lại là bản thân hắn tu luyện, cho dù uống đan dược phụ trợ, e là

phải qua mấy ngàn năm thần hồn mới đạt tới cấp bậc cảnh giới này.

Đây là tốc độ nhanh nhất rồi, nếu xem xét cả tư chất thiên phú tuyệt vời của

hắn.

Đổi lại là thánh tử bình thường, không phải hàng vạn, hàng chục vạn năm, cũng

sẽ làm không được, đấy là còn chưa tính đến cửa ải cảm ngộ nữa đó.

Thực tế thì có rất nhiều người đã bị kẹt mãi ở một trọng nào đó của Nhập Thánh

cảnh hàng trăm vạn năm.

Với tính khí của Thành ca, làm sao có thể chịu đựng được việc luyện tập vất vả

như vậy.

Mục tiêu của hắn vẫn là chết thêm vài lần nữa, tốt nhất là có thể chết một mạch

thành cường giả mạnh nhất, để lão nhân gia hắn khỏi phải đổ mồ hôi chịu khổ.

Hệt như mấy đệ tử tiến bộ cực nhanh trong Toàn Cơ Đồ, hắn lại chẳng hâm mộ

tẹo nào.

Ngược lại còn âm thầm thương cảm bọn họ, thật mệt mỏi và tẻ nhạt làm sao!

Nhưng vẫn còn may, may vì kỹ năng này nhiều nhất là một lần một ngày.

Lần đầu tiên hắn thấy may mắn vì có cooldown.

Nhìn hơn hai triệu điểm tích phân còn lại, hắn thở dài, quyết định tạm thời

không rút thưởng.

Thăng lên cấp tiếp theo sơm một chút, xem xem có kỹ năng nào mạnh hơn nữa

không.

Ví dụ như có thể tăng thêm giá trị mị lực, làm cho tất cả mỹ nữ vừa nhìn thấy

mặt sẽ sống chết lao vào, nếu không phải mình thì không lấy.

Bay vài vòng, hắn biết sơ sơ về thánh địa Bất Ngữ này.

Phạm vi chừng mười vạn dặm.

Linh mạch là lục giai, không kém cạnh với Tâm bộ trước đó.

Các loại thiên tài địa bảo hiếm thấy bên ngoài, ở trong này đâu đâu cũng có thể

thấy.

Tài nguyên trong kho tàng tu luyện của môn phái như điển tịch, đại trận, thí

luyện, cấm chế vân vân đều đầy đủ hết, hắn thấy mà mở cờ trong bụng.

Thật ra nơi này cũng coi như là một bí cảnh được mở ra bằng cách lợi dụng

pháp lực Nhập Thánh cảnh và nó phát triển được đến bước này là nhờ hoạt động

liên tục của mỗi thế hệ.

Sau khi nắm trong tay quyền khống chế đại trận và cấm chế mọi nơi, hắn tạm

thời che bí cảnh lại.

Lúc này, các tu sĩ bên ngoài đã sớm bỏ chạy sạch sành sanh.

Không ai biết thánh địa Bất Ngữ đã bị tiêu diệt rồi, điều này làm cho Thành Ca

hơi u sầu, có cảm giác tiếc nuối không ai tán thưởng sau khi mình làm màu.

“Làm chuyện lớn như vậy mà chẳng có tiếng tăm gì, người khiến tốn như ta

đúng là không nhiều lắm.”

Hắn thở dài, lúc này mới bay ra ngoài.

Mà ở bên kia, tâm trạng của Lam Đề không tốt giống như hắn.

“Sao hắn còn chưa trở về?”

“Sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn gì chứ?”

Mạc Trần và A Hoàng hai người ngồi xổm trên đất đang chơi đánh chắt, một già

một trẻ chơi vui đến quên trời đất.

Đương nhiên là tên tiên nhân không hề có thú vui “lịch sự tao nhã” như vậy.

Chẳng qua đến cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được A Hoàng không phải vật phàm, có

thể tăng phẩm chất linh mạch, chuyện như này đến cả tiên giới cũng chẳng có.

Hơn nữa nha đầu kia còn có thân phận con gái chưởng môn.

Một lão gia gia theo chân như Mạc Trần, vì để có thể được ở cạnh “vị diện chi

tử” kiếm thêm lợi lộc, thì việc giả vờ làm quen với con gái của hắn, tạo mối

quan hệ tốt chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?

Lăn lộn trên tiên giới nhiều năm như vậy, hắn cũng là một tay lão luyện.

Nhìn thấy Lam Đề lo lắng giống như kiến bò trên chảo, hắn không nhịn được

cười.

“Chưởng môn ra ngoài còn chưa đến một canh giờ, hơn nữa còn mất thời gian

đi và về, Lam cô nương yên tâm đi, đừng sốt ruột.”

Hắn hốt được nữ nhân Lam Đề này dễ quá ha.

Vị diện chi tử này, còn có đặc trưng nổi bật là cực kỳ đào hoa, thu hút rất nhiều

hồng nhan.

Tất nhiên đây chỉ là một trong số đó thôi?

Nhưng mà suy cho cùng thì vẫn là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn.

“Ngươi không lo lắng chút nào sao?”

“Chưởng môn người tốt tất có trời giúp, chúng ta không cần lo lắng vô ích.”

Vị diện chi tử thì cần gì phải lo lắng, cho dù là đường chết thì bọn họ đều có thể

biến nguy thành an với số mệnh may mắn.

Hơn nữa số mệnh của chưởng môn, “vị diện chi tử” này còn cường thịnh hơn

những gì mình đã nghe.

Thánh địa Bất Ngữ gì đó, chuyện nhỏ thôi.

Kiểu thái độ giống như không liên đến mình này khiến Lam Đề hoàn toàn

không thể chấp nhận được.

Lão đầu này, chẳng phải hắn là trưởng lão của Phi Tiên Môn sao, sao lại lạnh

lùng như người qua đường vậy?

“Dù sao hắn mới Đạo Cung cảnh Tứ trọng, mà phần lớn bên kia cũng là Đạo

Cung cảnh, hơn nữa hắn khó mà giấu được dưới mũi Nhập Thánh Cảnh.

“Không sao, không sao…”

Cho Mạc Trần một cây quạt, hắn có thể chỉnh quạt lông thành hình dạng bí

hiểm của khăn chít đầu.

“Không được, ta muốn đi xem xem!”

“Hắn vì ta mà đi báo thù, sao ta có thể làm ngơ không quan tâm được?”

Trời ạ, cô nương bị vị diện chi tử dụ dỗ này còn trọng tình trọng nghĩa ghê ha.

Mạc Trần âm thầm gật đầu khen ngợi.

Loại nữ nhân này không hiếm thấy ở trần giới, nhưng thật sự là rất hiếm thấy

trong giới tu luyện.

Ai nấy đều muốn tu luyện trở nên mạnh mẽ để thành tiên nên thường xem nhẹ

tình đời, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hầu hết mấy kẻ tu tiên gì đó đều

ích kỷ và lạnh lùng.

“Xin Lam cô nương nghe lời lão hủ, chuyến đi lần này của chưởng môn chắc

chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Trong mắt hắn, bất kỳ kế hoạch nào của vị diện chi tử cũng đều là thuận theo ý

trời, cho dù người bình thường thấy không hợp lý.

Người mình làm loạn, ngược lại sẽ phá hỏng sự kế hoạch, không phải cứu hắn

mà là quấy nhiễu số mệnh của hắn.

“Hả?”

Lam Đề sửng sốt, nàng vốn đã bay lên cao cũng đành dừng lại.

“Sao ngươi nói chắc chắn như vậy?”

Mạc Trần bấm tay, niệm thần chú: “Chưởng môn không nói với ngươi sao, lão

hủ vốn là tiên nhân hạ phàm, tính một quẻ thì thì đã là gì?”

Nữ nhân này chắc chắn cũng sẽ là nòng cốt của “vị diện chi tử”, nói không

chừng tương lai mình còn phải gọi nàng một tiếng chủ mẫu.

Vì thế, hắn cũng không giấu.

“Cái gì, ngươi là tiên nhân?”

Lam Đề suýt chút nữa thì rơi từ trên trời xuống.

Nàng nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy Mạc trưởng lão này giống tiên nhân

chỗ nào.

Hơn nữa bởi vì tồn tại quy tắc thiên đạo, người của tiên giới hoàn toàn không hạ

phàm được, ngoại trừ năm đó chín vị tiên nhân kia hạ phàm từ Hư Tiên giới

ngoài ý muốn.

“Xem ra Lam cô nương không tin.”

Mạc Trần cười nhạt một tiếng, phả ra một chút hơi thở tiên hồn của mình