“Sao thế? Đến lượt mình thì không chịu chết à?”
“Không phải vừa nãy còn kêu gào phải báo thù rửa hận sao?
“Nhanh lên đi…”
Thành ca biết chắc bọn họ sẽ không tự sát, nhưng việc khiến họ chán ghét vẫn
rất sướng.
“Giết hắn!”
Cuối cùng Kính Hoàn tôn giả không thể nhịn được nữa.
Thực lực của bọn họ mạnh hơn, việc gì phải ở đây đấu võ mồm?
“Hắn là tên đầu sỏ gây ra chuyện này, giết hắn trước!”
“Đúng vậy, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì phải chém đầu sỏ tội ác trước!”
“Không thể để hắn chết dễ dàng như vậy được!”
Mọi người giống như được nhắc nhở, đồng thời ra tay.
Lĩnh vực của ba vị Nhập Thánh cảnh lại được mở ra, bao phủ duy nhất một mục
tiêu ở bên trong.
Quy tắc lại xảy ra thay đổi…
Khương Thành rất bình tĩnh đối mặt với tất cả những điều này, lấy Đạo Cung
của mình ra.
Vừa nãy mười vạn vong hồn kia trút xuống, thứ được thăng cấp chính là cảnh
giới thần, cảnh giới linh lực của hắn không có gì thay đổi.
Vẫn là Đạo Cung cảnh Tứ trọng.
Chỉ là một số thứ chắc chắn đã thay đổi.
Ví dụ như Cửu Thải Đạo Cung kia.
Vốn dĩ, ngoài hai sông lớn Tiên giai ra thì những dòng còn lại còn chưa đạt đến
cấp Vương, chỉ mới cấp Chân cấp Tông gì đó thôi
Thành Ca cũng chẳng có hứng đi trải nghiệm, cảm ngộ hay nghiên cứu các loại
võ đạo.
Vì thế, cảnh giới võ đạo của hắn trừ Ngũ Hành và Cửu Cung mà Đạo Thiên
Tiên Vận nhắc đến, những cái khác đều rất bê bết, nông cạn cực kỳ.
Mà hiện tại Đạo Cung kia xuất hiện, chín dòng sông lớn trên trời đổ xuống, bảy
dòng còn lại đều đã đạt cảnh giới cấp Thánh!
Đó là dòng chảy của mười vạn vong hồn, tu luyện của mười vạn người đều nằm
trong đó.
Tất cả những người này đều ở dưới Nhập Thánh cảnh, nhưng mà cảm ngộ của
mười vạn người không giống nhau, tu luyện võ đạo, chuyện đời mà họ trải qua
cũng muôn hình vạn trạng.
Gom tất cả lại, đừng nói là Nhập Thánh cảnh, ngay cả Thánh Giai đỉnh phong
cũng không được thâm hậu như vậy.
Hơn nữa Võ Đạo Ấn Ký Thất Tình Lục Dục kia, chỉ còn một bước nữa là có thể
đạt đến cấp Tiên.
Khương Thành hận không thể ôm lấy hệ thống rồi hôn một cái.
Anh đây sai rồi, ngay từ đầu đã hiểu lầm ngươi.
Mối liên kết phục sinh này thật sự quá mạnh, hoàn toàn bù đắp vào quá khứ
thiếu trải nghiệm của hắn, vào những thiếu sót do thiếu hiểu hiểu biết cơ bản.
Thậm chí còn biến nó thành thứ mạnh nhất của hắn trong số các tu sĩ cùng cấp.
Trong cả hạ giới, bao gồm cả Thánh Giai, không ai có nhiều trải nghiệm như
vậy, trải nghiệm phong phú như vậy, tích lũy sâu dày như vậy bằng hắn.
Hắn không cần biết hết lĩnh vực gì đó, biết một thứ là đủ rồi.
Bởi vì hắn còn có thần hồn Thánh Giai.
Thần hồn xuất hiện, tựa như một cơn cuồng phong, sóng thần tràn vào khắp nơi.
Ba lĩnh vực lớn rạn nứt rồi cùng nhau sụp đổ, không thể tiếp tục duy trì.
Mặt ba vị cao thủ Nhập Thánh cảnh như giấy vàng, hệt như bị sét đánh, miệng
phun máu tươi, thần sắc nhợt nhạt.
Lĩnh vực thật sự rất mạnh, nhưng sau khi lĩnh vực bị phá, bản thân bọn họ cũng
sẽ bị phản phệ bởi các quy tắc.
Loại lực phản phệ này nhanh chóng tới lan chỗ sâu trong căn cơ võ đạo của bọn
họ, hoàn toàn không thể chống lại được.
Hơn năm mươi Đạo Cung cảnh ở cung quanh kia cũng chịu công kích hệt như
vậy.
Đạo Cung của bọn họ bị thần hồn Thánh Giai tấn cồn, sau đó thần hồn đối mặt
với sự thanh tẩy của Thánh Giai.
Giống như ngọn lửa mỏng manh bị cuồng phong thổi qua, chớp mắt cái đã tắt.
Hoàn toàn không cần đến Khương Thành vung kiếm hay là thi triển chiêu thức
gì đó, bọn họ trực tiếp mất mạng tại chỗ.
Mà ba nghìn người còn lại kia, lại càng bất lực.
Tất cả đồng loạt im lặng ngã xuống.
Chỉ còn đúng một ý nghĩ trong đầu, người còn sống ở đây chỉ còn lại ba vị
Nhập Thánh cảnh thôi.
Cuối cùng, Khương Thành cũng hiểu được trước đây Tam Nhãn Hổ tiêu diệt tất
cả chỉ bằng một ý nghĩ là như thế nào.
Đây là cách biệt của cấp bậc thần hồn!
Nhất là khoảng cách vốn có giữa Thánh Giai và Nhập Thánh cảnh.
Hắn làm không giờ mệt mỏi khi làm tổn hại từng kẻ địch trước chiến đấu,
nhưng trong trận chiến chân chính thì hắn cũng không bao giờ trì hoãn.
Thừa dịp ba vị Nhập Thánh cảnh bị quy tắc phản phệ, hắn lại thúc dục thần hồn
tấn công thẳng vào chỗ sâu nhất trong thần hồn của đối phương.
Có kinh nghiệm chiến đấu của mười vạn người, hắn hoàn toàn nắm được cách
làm thế nào để dùng điểm mạnh và tránh điểm yếu.
Nếu thần hồn có thể áp đảo thì không cần phải dùng võ kỹ, bí pháp và pháp bảo.
Bởi vì bất kể là những thứ này hay là tích lũy linh lực, hắn còn kém xa Nhập
Thánh cảnh chân chính.
Cố gắng dùng cực hạn của thần hồn và quy tắc để đánh mới là lựa chọn tốt nhất.
Ba Nhập Thánh cảnh hoàn toàn hoảng sợ, bọn họ không thể hiểu được chuyện
này.
Rõ ràng chỉ là Đạo Cung cảnh mà lại khiến bọn họ phải ngước nhìn, hơn nữa
còn cảm thấy sợ hãi khi nhìn không thấy giới hạn.
Bọn họ không tin đây là sự thật, ba người liều mạng hợp sức lĩnh vực nhưng lại
bị Khương Thành phá tan dễ dàng.
Vì thế bọn họ lại bị quy tắc phản phệ, bị thương nặng.
Mà lúc này, thần hồn Thánh Giai phóng thẳng tới đâm vào sâu trong ý thức của
bọn họ.
Diệt!
Âm thanh đó vang lên trong trong đầu ba người cùng một lúc.
Đây là Ngôn Pháp Chú thuật.
Tất cả môn nhân của thánh địa Bất Ngữ đều từng học, hình như cả mười vạn
vong hồn cũng biết đến thứ này.
Chỉ là mức học của mỗi người khác nhau nên hiệu quả cũng khác nhau.
Ví dụ như Đạo Cung cảnh trực tiếp nói một chữ thôi là giết được Linh Đài cảnh,
nhưng khi đối mặt với Thiên Mệnh Cảnh thì sẽ không có hiệu quả tiêu diệt
trong nháy mắt như thế.
Mà bây giờ, thần hồn của Khương Thành là Thánh Giai, giai vị của hắn còn cao
hơn ba Nhập Thánh cảnh kia một giai.
Hơn nữa ba người bị quy tắc phản phệ suy yếu vô cùng, xuất hiện nhiều sơ hở.
Một chữ “diệt” này trở thành ngọn núi cuối cùng hạ gục bọn họ.
Ánh mắt ba người cùng lúc mờ dần.
Thần Hồn Chi Hỏa tắt, từ không trung rơi xuống, không một tiếng động.
Trận chiến thánh địa Bất Ngữ hoàn toàn chấm dứt!
Khương Thành chậm rãi bay xuống rồi thu khí tức Thánh Giai lại, không gian
xung quanh như có thêm sinh khí.
Hiện tại, thực lực của hắn đương nhiên không đủ khi gặp Thánh Giai chân
chính.
Suy cho cùng thì ngay cả một ít năng lực nên có của Nhập Thánh cảnh hắn còn
chẳng có chứ đừng nói đến Thánh Giai.
Nhưng mà chỉ bằng thần hồn Thánh Giai này thôi là hắn đã có thể được xếp vào
hàng ngũ cao thủ hàng đầu dưới hạ giới.
“Biết lần bật hack này là tự mình chiến đầu đại sát tứ phương thì ta đã gọi bọn
họ đến xem rồi.”
Hắn lắc đầu tiếc nuối.
Sau đó bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Thu hoạch lần này cũng lớn ghê.
Chỉ riêng Nhập Thánh cảnh đã có ba cái pháp bảo rồi.
Cho dù là thứ phẩm thì cũng là pháp bảo.
Nghĩ đến việc sau này đưa tất cả đệ tử vào Hư Tiên giới, đến lúc đó Toàn Cơ Đồ
có bảo vệ được bọn họ hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Hắn quyết định giữ ba pháp bảo này trước.
Mấy cái pháp bảo như này càng nhiều thì càng tốt.
Sau khi thu thập được hơn mười vạn nhẫn trữ vật ở đây, hắn cũng lười đếm, bởi
vì thật sự đếm không hết được.
Thật sự linh thạch thượng phẩm và linh đan nhiều vô kể, hắn máy móc trao đổi,
chỉ cảm thấy cả người tê dại.
Ước chừng có hơn năm vạn viên bảo đan, còn kém hơn vương triều Càn Tinh
lần đó những 60 viên, quả thật hệt như bị phá sản ấy.
Hơn hai ngàn linh khí bát giai và 345 linh khí cửu giai.
Còn lại đều trên lục giai…
Đột nhiên hắn cảm thấy những phần thưởng ban cho đệ tử trước đây, thật sự đều
là rác rưởi.
Ngoài linh khí ra thì còn có 55 món bảo khí.
Mà linh phù, bảo phù thất giai cửu giai nối tiếp nhau, đáng tiếc những người
này trước khi chết còn chưa được dùng.
Bởi vì lần diệt phái này khác với những lần trước, căn cứ tương lai của môn
phái sẽ là chỗ này, cho nên Thành Ca cũng không tới các ngọn núi lớn tàn sát
bừa bãi.
Về phần mấy thứ trong nhẫn trữ vật, cũng không đổi hết.
Hắn để lại phần lớn đan dược và linh thạch để cho các đệ tử dùng khi tu luyện.
Dù sao bọn họ ở trong Toàn Cơ Đồ, một ngày ở bên ngoài như là 3600 ngày ở
trong, thật sự dùng đan dược rất nhanh.
Nếu không phải là chưởng môn như hắn biết kiếm thì môn phái bình thường
sớm đã phá sản rồi.
Cuối cùng, sau một hồi trao đổi, điểm tích phân dừng lại 35874 vạn, ước chừng
hơn ba triệu!