Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 121




Ngày hôm sau, quả nhiên dưới con mắt của mọi người Khương Thành lại cho tư

chất của Lục Phàm-người đứng đầu trong danh sách tăng lên một bậc.

Bây giờ, tư chất của hắn đã lên tới tứ đẳng, ngang bằng với tư chất của tiên

nhân Mạc Trần.

Việc này làm cho Mạc trưởng lão khóc không ra nước mắt.

Hắn linh cảm rằng nếu nhóm người này phi thăng lên tiên vực, địa vị siêu việt

của mình sẽ khó giữ được trước mặt của chưởng môn.

Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì trước mắt nhóm người này đều do mình dạy bảo, có ân

trong việc truyền dạy…

Hình như cũng không phải quá tệ.

Sau khi luyện hóa viên Thánh đan kia, tàn hồn của hắn cô đọng lại rất nhiều.

Thực lực khôi phục lại không ít, đương nhiên so với thời kì đỉnh cao của hắn thì

còn kém xa.

Khương Thành sử dụng hệ thống để thăm dò, từ một vạn điểm ban đầu đã tăng

lên 15 vạn.

Có vẻ như khi hắn khôi phục được một phần trạng thái thì hệ thống sẽ tăng”giá”

lên cho hắn.

Trong khoảng thời gian sau đó, trên dưới Phi Tiên môn bước vào giai đoạn tăng

sức mạnh một cách vượt bậc.

Đám người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh và La Viễn đã bước vào Toàn Cơ Đồ một

lần nữa.

Mà những đệ tử khác trước khi được tăng tư chất thì đều lưu lại ở bên ngoài,

nghe Mạc trưởng lão giảng đạo.

Sau khi tăng lên cũng sẽ được Khương Thành cho tiến vào Toàn Cơ Đồ.

Mạc Trần không còn xa lạ gì với chuyện này.

Tiên vực cũng có loại bảo vật thời gian này, chỉ là những loại bảo vật có tốc độ

thời gian trôi qua gấp trăm lần đã được coi là chí bảo đứng đầu rồi, và cũng chỉ

có những cao thủ đỉnh cấp trên tiên vực mới có thể giữ nó.

Mà những chí bảo này đều có một đặc điểm chung là mỗi lần muốn mở ra đều

phải tiêu tốn một lượng lớn tiên tinh mới có thể duy trì được.

Còn loại chí bảo có thể tăng tốc gấp mấy ngàn lần, đồng thời không phải trả giá

giống như của chưởng môn gì thì căn bản không tồn tại.

Nhưng mà vẫn là câu nói đó…

Khí vận của vị diện chi tử mà, toàn bộ đều là cái cơ bản, thờ ơ lãnh đạm…

Hơn hai tháng sau, tất cả những đệ tử còn lại đều đã được thăng cấp xong,

Khương Thành gọi La Viễn ra.

La Viễn vừa ra đã khiến Khương Thành giật nảy mình, không ngờ tiểu tử này đã

là Thiên Mệnh cảnh nhị trọng rồi.

Nhưng mà tính thử thì có vẻ vẫn bình thường.

La Viễn đã ở trong đó 70 ngày rồi.

Tốc độ thời gian trôi qua của Toàn Cơ Đồ trước mắt là 3.600 lần, tương đương

với việc bên trong đã 690 năm.

“Chưởng môn!”

690 năm không gặp, La Viễn vừa gặp Khương Thành liền quỳ xuống gào khóc.

“Cuối cùng ta cũng được gặp lại ngươi rồi…”

“Bên trong đó không phải còn có rất nhiều người sao? Chắc các ngươi không

thấy buồn đâu nhỉ?”

“Những ngày không có chưởng môn, mọi người đều cảm thấy vô vị.”

Tuy rằng đã 690 năm không gặp nhưng tài nịnh hót của La Viễn vẫn như vậy.

“Được rồi! Được rồi! Ca không có thích đàn ông.”

“Lần này gọi ngươi ra là cho ngươi tiến hoá lần thứ hai.”

Bây giờ Thiên mệnh cảnh của La Viễn sau khi tăng lên một bậc đã có hai vạn

hai điểm tích lũy. Nhưng ở trong mắt Khương Thành như vậy vẫn không đủ, Kỷ

Linh Hàm còn có thể mang đến ba mươi vạn.

Lâm Ninh càng có thể mang đến 50 vạn.

“Tiến hóa lần thứ hai, đó là cái gì?”

“Không có gì! Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”

Nói xong, hắn sờ lên đỉnh đầu của La Viễn.

Thế là, thiên phú của La Viễn nâng lên tới tứ đẳng.

Dùng hệ thống xem lần nữa, bây giờ hắn tăng 1 bậc đã có thể mang đến 7 vạn 5

tích phân.

“Căn cốt của ta lại tăng lên?”

Bản thân La Viễn có chút hoài nghi nhân sinh.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cứ như là một giấc mộng.

Nhưng mà cảm giác của hắn đối với linh khí, đối với tốc độ chuyển hóa linh

thức, thậm chí là trình độ lý giải quy tắc, tất cả đều đã xảy ra sự thay đổi long

trời lở đất. Đây không phải là lừa dối người ta.

“Chưởng môn…”

Hắn còn định nói cái gì đó thật cảm động, thể hiện lòng trung thành của mình.

Nhưng Thành ca ngay lập tức đã đá hắn trở về Toàn Cơ Đồ. Tư chất tăng lên

còn không nhanh mà đi tu luyện!

Mạc Trần thấy hết tất cả những gì đã xảy ra, nhận thức lại đổi mới lần nữa.

Hoá ra việc tăng tư chất này, không chỉ là một lần đối với cùng một người?

Đúng vậy, đây là vị diện chi tử mà….

Có thể hiểu. Bình thường! Bình thường!

Bây giờ hắn đã hoàn toàn tê liệt rồi.

Tam Nhãn Hổ đã lâu không thấy, bỗng nhảy ra.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi làm sao mà được vậy?”

Nó liếm mặt đi đến trước mặt của Khương Thành, cười ha ha hai tiếng.

“Có thể làm cho hổ gia không?”

Trong khoảng thời gian này, nó không có mặt nhưng chuyện xảy ra trong Phi

Tiên môn đều không thể qua nổi mắt nó.

Lần đầu tăng tư chất của La Viễn lên, nó vẫn còn có thể giữ sự e dè của thân

phận Yêu Vương.

Bây giờ, nhìn đến tất cả môn đồ của tông môn đều được thăng cấp, đặc biệt là

sau khi xem thấy La Viễn lần thứ hai tăng lên, nó thật sự không chịu nổi.

Khương Thành dùng hệ thống quét nó một chút.

Mục tiêu: Tam Nhãn Liệt Hổ

Tư chất: Nhị đẳng

Có thể tăng lên: Nhất đẳng

Điểm tích lũy tiêu hao: 9500000000

Cmn, con hổ yêu vô sỉ lại không biết xấu hổ này vậy mà tư chất nhị đẳng.

Khương Thành có chút kinh ngạc.

Nếu không phải là Thiên Hoang Bất Diệt Thể của hắn trong tam giới này là đệ

nhất, có thể an ủi, e là hắn sẽ cảm thấy ghen ghét mất.

Nó mạnh hơn Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh rất nhiều.

Tư chất tốt như vậy, nhưng đáng tiếc nó vẫn luôn không toàn tâm với mình,

không tính là người một nhà.

Nếu không, với cảnh giới hiện giờ của nó, chỉ cần lần đầu nghe thấy tiếng ting,

có lẽ sẽ có thể tăng lên vài tỷ điểm.

y, thật đáng tiếc!

Hắn đâu có biết Tam Nhãn Hổ tuy là Yêu Vương hạng chót trong 12 Yêu

Vương ở Thiên Yêu vực, nhưng bình thường trình độ lươi biếng tu luyện, ăn

chơi hưởng lạc lại ngang ngửa với hắn.

Nếu không có tư chất nghịch thiên, sao có thể trong vạn năm đã đạt tới cảnh

giới Yêu Vương.

Còn về phần yêu cầu tiêu hao chín tỷ rưỡi điểm kia, Khương Thành cũng lười

bóc mẻ.

“Còn tự xưng gia trước mặt ta, sang bên kia chơi đi!”

Nếu như ở trước kia, Tam Nhãn Hổ chắc chắn sẽ cãi lại hắn.

Nhưng lần này, nó nhịn.

“Cho chút mặt mũi đi! Ngươi không thấy nếu Hộ Tông Linh Thú lợi hại hơn sẽ

làm cho ngươi được nở mày nở mặt hơn sao?”

Khương Thành cười lạnh:”Lúc trước ngươi hứa làm có 3 năm mà thôi. Cũng

đâu phải làm Hộ Tông Linh Thú mãi mãi.”

“Chỉ là sờ đỉnh đầu thôi mà, cũng đâu phải trả giá gì lớn. Đừng có nhỏ mọn như

vậy chứ!”

Lợi ích ở trước mắt, Tam Nhãn Hổ mới không cần mặt mũi.

“Tới đây! Tới đây! Sờ đầu của ta đi!”

Nó tiến lại gần, không ngừng đưa đầu của mình vào lòng bàn tay của Khương

Thành mà cọ.

“Haha, ngươi nếu thích thì sờ mông của ta cũng được.”

Mạc Trần ở bên âm thầm khinh thường, không phải nói mông hổ khó sờ sao?

Khương Thành thiếu chút nữa bị nó làm cho tức giận đến cười ra tiếng.

Đó là chín tỷ rưỡi đó. Mấy anh bây giờ đến 95 triệu còn chưa có.

“Ai nói cho ngươi là không phải trả giá? Chờ khi nào ngươi thành linh sủng của

ta rồi nói.”

Hắn tát một phát con hổ đã văng ra một bên.

Xem ra mềm không được rồi, Tam Nhãn Hổ liền nổi giận.

“Tiểu tử, ngươi cũng thật biết làm khó người khác. Lại có thể muốn một vị Yêu

Vương như ta làm linh sủng của ngươi? Ngươi nhận được sao?”

Khương Thành bĩu môi:”Không muốn cũng được, ta không bắt buộc.”

Những lời nói này làm cơn tức giận của Tam Nhẫn Hổ tan biến trong nháy mắt.

Nó nghĩ tới nghĩ lui,hình như bản thân không có gì có thể ép được tên tiểu tử

này.

Hơn nữa, nghĩ kĩ lại, Mạc Trần lúc trước cũng không bằng lòng thần phục, hiện

giờ mỗi ngày dường như đều rất vui vẻ.

Không lẽ mình phải học hắn?

Thời gian từng ngày trôi qua.

Hơn hai tháng sau, Khương Thành lại cho những đệ tử còn lại thăng cấp lần hai.

Cuối cùng, tất cả các đề tử đều được tăng lên tứ đẳng.

Chỉ cần sau này bọn họ có thể sống sót thì toàn bộ đều có thể trở thành tiên.

Khoảng thời gian sau đó, trên dưới Phi Tiên môn đều im ắng.

Cả ngày đều không thấy bóng dáng của Tam Nhãn Hổ đâu, A Hoàng thì chắc

chắn là đang ngủ trong linh mạch.

Khương Thành nhớ tới lời hẹn ước với Lam Đề liền tìm Mạc Trần-người đã

từng là tiên nhân để hỏi.

“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, ngàn vạn năm đã trôi qua con đường

phi thăng thành tiên có phải hay không đã bị phá hỏng?”