Sau khi xoa xoa đầu, không có chuyện gì xảy ra hết.
Hắn chỉ đành xoa lại, kết quả vẫn như vậy.
Hắn vẫn không biết rằng, kỹ năng thăng cấp tư chất này không có hiệu ứng đặc
biệt nào hết.
Các đệ tử khác đều rất ngạc nhiên.
La Viễn không thăng cấp cảnh giới, giống như chẳng có thay đổi gì hết.
Mọi lần chưởng môn làm màu đều rất thuận lợi, lẽ nào lần này lỡ tay rồi?
Chưởng môn uy vũ anh minh… không phải chứ?
Bây giờ mọi người nên biểu cảm kiểu gì đây?
Mỗi người đều rất ngại ngùng.
Đan Thái phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên đứng ra lấy lại thể diện cho
Khương Thành.
“Ha ha, không sao, chưởng môn chỉ đang đùa với mọi người thôi.”
Những người khác cũng được nhắc nhở như vậy, nhao nhao cứu vãn.
“Đúng đúng đúng, chưởng môn chỉ đang đùa La sư huynh một chút thôi.”
“Nhìn La sư huynh đi, còn tưởng là thật kìa.”
Nhưng mà sau đó, La Viễn đột nhiên nhảy cẫng lên.
“Hình như căn cốt của ta tốt hơn rồi!”
Hắn vừa tỉ mỉ cảm nhận vừa lẩm bẩm khó tin được.
“Thực sự như vậy, linh lực hiện tại của ta mỗi lần có thể chuyển hóa gấp đôi so
với vừa nãy.”
“Chắc chắn không thể sai được!”
“Chưởng môn vừa mới nâng cấp tư chất cho ta đó!”
“Ha ha ha, ta đã trở thành thiên tài thật sự rồi!”
Hắn hưng phấn đến mức hoa tay múa chân, cười sắp méo cả mặt, có ai tu luyện
mà không muốn trở thành thiên tài cơ chứ.
Chỉ có điều là chuyện này cũng hiếm có quá đi.
Đối mặt với vẻ mặt vui sướng nhưng đôi mắt vẫn có chút nghi hoặc, Thành ca
gật gật đầu.
“Đúng vậy, bản chưởng môn đã dùng chút tiên thuật.”
“Từ nay về sau tốc độ tu luyện của ngươi sẽ nhanh hơn.”
Hắn âm thầm lau mồ hôi, may mà hệ thống thật sự đáng tin cậy, không làm mất
mặt hắn.
Hắn kiểm tra La Viễn một lần nữa, phát hiện ra giá trị trong mắt hệ thống quả
nhiên đã tăng rồi.
Linh Đài cảnh của La Viễn nâng lên một tiểu cảnh giới, trước chỉ có 500 điểm,
giờ có 2200 điểm rồi.
Mặc dù không tăng lên 10 lần như hắn nghĩ, nhưng cũng khá tốt rồi.
Sau này thăng cấp cho hắn lên tư chất tứ đẳng, ước chừng sẽ có bảy tám ngàn
điểm.
Đến lúc đó, hắn có thể trở thành một người có nhiều điểm tích phân rồi.
“Đa tạ chưởng môn, đa tạ chưởng môn, ngài vất vả rồi…..”
La Viễn vô cùng xúc động, nước mắt giàn giụa.
Hắn áp lực lắm đó.
Trước đây Phi Tiên môn có hàng loạt đệ tử trong ngoài môn, hắn là một đệ tử
chân truyền rất ưu tú.
Bây giờ hắn là kẻ bét nhất trong đám đệ tử chân truyền của Phi Tiên môn, đời
thứ ba còn có mấy nhân tài mới xuất hiện như Lâm Ninh và Đường Như.
Lâm Ninh đã vượt qua hắn rồi, trong cùng khoảng thời gian tu luyện, việc một
vị trưởng lão như hắn bị nhiều người vượt qua cũng không có gì kỳ lạ.
Nghĩ đến cảnh tượng u buồn đó, sao mà hắn không có cảm giác gì được.
Nhưng mà tư chất thiên phú gì là do ông trời đã quyết định, hắn cũng không có
năng lực nghịch thiên cải mệnh.
Bây giờ được Khương Thành thăng cấp như vậy, giờ tư chất của hắn đã không
thua kém gì Lăng Dật ở Bát Vân điện trước đây, sao mà hắn không kích động
cho được.
Chỉ có Mạc Trần vẫn đứng ở bên cạnh mỉm cười nhẹ nhàng quan sát.
Là một tiên nhân, thấy nhiều hiểu nhiều, gần đây trông coi đám tiểu bối mà tâm
thái vẫn rất thờ ơ.
Lúc này cũng không thể thờ ơ được nữa rồi.
Hắn thăm dò một chút, căn cốt của La Viễn thật sự đã thay đổi rồi.
Không phải giả, cũng không phải ảo giác!
“Cái này, chưởng môn, ngươi đã làm kiểu gì thế?”
Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa ngỡ ngàng.
Điều này vừa xảy ra trước mắt hắn, hắn không thể không tin.
“Ta đã nói rồi, tiên thuật đó.”
Mạc Trần có chút lờ mờ: “Nhưng ta chưa bao giờ được nghe về loại tiên thuật
này…”
Huống chi ngươi cũng chẳng phải tiên nhân.
Khương Thành vỗ vỗ vai hắn: “Lão Mạc, ngươi nên hiểu rõ đạo lý ‘trời cao còn
có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn’, lẽ nào ngươi có thể biết hết tất
cả các loại tiên thuật ư?”
Mạc Trần mấp máy môi, quả thật là hắn không thể biết được tất cả tiên thuật.
Nhưng vấn đề là ở tiên vực, hắn chưa từng được nghe loại tiên thuật nào có thể
thay đổi căn cốt của một người hết.
Cho dù đó là những vị diện chi tử thì cũng không thể làm chuyện này cho
những người bên cạnh đâu?
Trừ khi bọn họ có được những bảo vật nghịch thiên cải mệnh gì đó, chẳng qua
là loại cơ duyên này rất hiếm gặp. Con cháu của vua chúa ở tiên vực cũng bị
hạn chế tư chất, cuối cùng cũng chỉ mờ nhạt như người thường.
Có ai có thể giống như Khương Thành, phất tay làm được dễ dàng như vậy.
Quá vô lý phải không?
Các đệ tử khác đã giật mình ngây người từ lâu.
Nếu như chỉ thăng cấp thực lực thì cũng thôi đi, tuy rằng cũng ghen tị nhưng
bản thân có cố gắng thì sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện được.
Nhưng lần thăng cấp tư chất này, dù có cố gắng thế nào cũng không thể luyện
được.
“Tiên thuật này của chưởng môn thần kỳ quá rồi đấy?”
“Xem ra chưởng môn còn lợi hại hơn Mạc trưởng lão nhiều…”
Hắn không phải tiên nhân, Mạc trần muốn phản bác, không ngờ lại không phản
bác được.
“Nếu tư chất của ta có thể thay đổi được như Kỷ sư tỷ thì sẽ đáng sợ đến mức
nào đây?”
“Lần này La sư huynh vinh quang huy hoàng rồi.”
“Chưởng môn, cái này…rốt cuộc là cái này làm như nào vậy?”
Ấn Tuyết Nhi trực tiếp giơ tay lên: “Ngươi thiên vị La sư huynh quá, rảnh rỗi
thì để ý đến ta nữa.”
Ngay cả Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh đều không thể bình tĩnh được nữa.
“Chưởng môn, không phải người quên ta rồi chứ hả?”
“Đúng vậy, người chưa bao giờ thăng cấp cảnh giới cho ta, cũng chưa bao giờ
thăng cấp tư chất….”
Nhìn ánh mắt oan ức của hai người, Thành ca không biết phải làm sao.
Giá khởi điểm của hai người quá cao, sự thật là ta không có nhiều điểm như vậy
đâu.
Nhưng mà các đệ tử khác thì có thể xem xét một chút.
Hắn chỉ dành nói dối, trước hết an ủi hai người: “Tiên thuật của ta có hạn, nếu
tư chất quá cao thì không có hiệu quả.”
Đám người Đan Thái và Cam Tử Nghĩa lập tức xông lên.
“Chưởng môn, tư chất của ta thấp này, cực kỳ rối tinh rối mù, khóc than thảm
thiết chờ ngươi bồi dưỡng!”
“Đúng vậy a, tư chất của ta ở dưới đáy môn phái, cần chưởng môn nhanh chóng
cứu vớt!”
“Nói năng vớ vẩn, ta mới là người kéo chân môn phái đây này, không ai bì kịp
hết!”
“Lư sư đệ, lần trước lúc nghe Mạc trưởng lão giảng đạo ngươi đã giác ngộ
thăng lên một tiểu cảnh giới, loại năng lực này còn mạnh hơn nhiều loại đần
độn như sư tỷ, ngươi làm loạn cái gì hả?”
“Nói linh tinh, lần trước chỉ là ta gặp may mà thôi. Lưu sư tỷ, ta và tỷ nhập môn
cùng một thời điểm, bây giờ cảnh giới của tỷ còn cao hơn ta một trọng, ngươi
không biết xấu hổ bước về phía trước hả?”
Ở Phi Tiên môn lúc này xuất hiện một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều điên cuồng so xem ai kém hơn.
Nếu ở các tông môn khác thì chỉ ước gì có thể càng khen bản thân thành thiên
tài càng tốt, bởi có như vậy thì họ mới có thể có được coi trọng rồi được các vị
trưởng bối bồi dưỡng.
Mà bây giờ, ai nấy đều dốc hết sức hạ thấp bản thân, ước gì mình có thể trở
thành một kẻ phế vật đầu tiên từ trước đến nay.
Thành ca dở khóc dở cười.
“Được rồi, được rồi, tiểu Kỷ, ngươi đi sắp xếp thứ tự cho bọn họ, ngày mai đến
xếp hàng, mỗi ngày một người.”
Uy danh của đại sư tỷ Kỷ Linh Hàm rất cao, hơn nữa nàng không ở trong danh
sách, có thể xử lý tốt việc này.
Vừa nói dứt lời, hắn lập tức có thời gian nghỉ ngơi.
Còn bên phía Kỷ Linh Hạm lại bị bao vây chật như nêm cối.
“Kỷ sư tỷ, nhìn đệ nè!”
“Kỷ sư tỷ, ta biết ngươi sẽ không quên Đan Thái đâu…”
“Sư phụ, ta là đệ tử chân truyền của người mà…”
Trong lúc mọi người đua nhau nịnh bợ Kỷ Linh Hàm, thì Mạc Trần lại rơi vào
trạng thái kinh ngạc.
Chẳng nhẽ đám người này không nhận ra được ý nghĩa kinh người ở đằng sau
câu nói của chưởng môn sao?
Mỗi ngày một người, mọi người đều có phần.
Vậy mà loại tiên thuật này mỗi ngày lại có thể thi triển một lần, hệt như không
cần phải trả bất cứ cái giá nào vậy, quá nghịch thiên rồi đi?
Hắn sâu sắc cảm thấy, kẻ “vị diện chi tử” này thật sự quá đáng sợ rồi!
Mỗi ngày ở bên cạnh hắn, dường như những kiến thức học được ở tiên vực đều
lỗi thời rồi.