Sau khi kích hoạt Độc Chi Anh Linh này, hắn sẽ vĩnh viễn có được nó.
Trong lúc chiến đấu sau này, nếu hắn dùng anh linh này, hắn sẽ có thêm 30% sát
thương có độc mỗi lần tấn công, đồng thời lực tấn công cũng sẽ tăng thêm 10%.
Loại sát thương có độc này không phải là độc vật bình thường trong giới thế
tục.
Mà là trực tiếp tiến hành đầu độc linh lực kiếm quang Đạo Cung của kẻ địch,
thậm chí ngay cả công kích thần hồn cũng sẽ bị nhiễm độc, sau khi bị nhiễm,
trực tiếp tổn hại căn cơ, hiệu quả phụ thuộc vào sức mạnh của đối thủ.
Sợi Đạo Thiên Tiên Vận kia, cuối cùng hắn sử dụng trên dòng sông dài Cửu
Cung.
Bởi vì Cửu Cung là sự kết hợp của võ đạo và những thứ khác, ví dụ các loại
pháp thuật vận dụng trong võ đạo như là trận pháp, phù văn, vu thuật, độc thuật
đều thuộc phạm vi của Cửu Cung.
Ngay sau khi Đạo Thiên Tiên Vận có hiệu lực thì thấy sông dài Cửu Cung cấp
chân ban đầu đã xảy ra thay đổi lớn.
Chín dòng sông Võ Đạo Ấn Ký trên không trung rủ xuống.
Trên dòng sông xanh của Cửu Cung, chữ khắc Võ Đạo chuyển từ màu trắng
sang màu xám với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó biến thành
màu bạc, ngay sau đó lại biến thành màu vàng giống hệt như chữ khắc của dòng
Ngũ Hành!
Màu chữ càng ngày càng nổi bật, càng ngày càng sáng rõ!
Vô số chữ khắc huyền bí rực rỡ chói mắt, cứ như đột nhiên sống lại.
Khi Đạo Thiên Tiên Vận hoàn toàn dung hợp, sông dài Cửu Cung và sông dài
Ngũ Hành chạy song song với nhau, hoàn toàn vượt qua bảy con sông dài kia.
Ấn Ký Tiên cấp thứ hai đã hoàn thành!
Vô số những môn khác xuất hiện trong tâm trí Khương Thành, bất kể là trận
pháp phù văn đan dược luyện khí hay là y bốc tinh tướng cầm kỳ thi họa vu
độc…
Hắn cũng không trực tiếp trở thành bậc thầy trong các lĩnh vực đó.
Nhưng chỉ cần trong tương lai hắn hiểu một môn trong số đó, rồi có thể kết hợp
kiến thức trong lĩnh vực này với võ đạo, biến nó thành một bản lĩnh mạnh mẽ.
Hắn còn nhận được thuật luyện đan tứ giai từ việc rút thưởng, việc này giúp hắn
trở thành một đan sư có thể luyện chế được đan dược thánh phẩm, hiểu biết sâu
sắc về đan đạo.
Cho nên hiện tại, trong đầu hắn hiện ra những cảm ngộ khi kết hợp võ đạo và
đan đạo, ví dụ như là độc đan, đan bạo, đan chuyển kiếm nguyên, dĩ đan thành
cấm…
Loại cảm ngộ này vô cùng huyền diệu, thậm chí còn thúc đẩy nâng cao trình độ
đan đạo ban đầu của hắn.
Rốt cuộc thì hàng ngàn vạn đại đạo luôn bổ sung cho nhau, đều có điểm tương
thông với nhau.
Hệt như lần thăng cấp Ngũ Hành lần trước, lần này hắn lại có cảm giác tang
thương, giống như đã trải qua gần trăm vạn năm rèn luyện.
“Thật sự thần kỳ ghê!”
Hắn thở phào một hơi, nhìn thấy 163 điểm tích phân còn sót lại, hắn không khỏi
chạnh lòng.
Hắn vuốt chiếc nhẫn một cái, lấy hai món bảo khí mà trước đó hắn lấy được từ
hai đại thánh tử ra.
Hai món bảo khí một cờ một sách này, hắn cũng không dùng được.
Ban đầu định dùng làm bảo vật trấn tông, nhưng giờ không có điểm tích phân…
“Bảo vật trấn tông tính sau vậy, đổi điểm tích phân trước để an ủi đã.”
Một món bảo khí trị giá 500 vạn điểm tích phân, đổi cả hai món thì tổng cộng
cũng thêm được 1000 vạn điểm rồi.
“Nếu Lam Đề có thể nguyện trung thành thì tốt biết bao, ta cược là ít nhất nàng
phải trị giá đến hai ngàn vạn.”
Nhưng mà ngẫm lại chắc chắn không có khả năng này rồi.
Người ta chính là tộc trưởng một bộ tộc, lại còn là Đạo Cung cảnh Bát trọng,
làm sao có thể đồng ý chuyện như vậy được.
“Trước hết cứ nâng cao cảnh giới đã.”
Hắn nhận được không ít bảo đan từ lần rút thưởng cấp ba, thêm một ít linh đan
còn lại lúc trước.
Hắn lại ngồi xếp bằng, uống thuốc thăng cấp.
Vì trước đó đã có cảnh giới thần hồn Đạo Cung cảnh Nhất trọng rồi nên không
còn cửa ải nữa, linh lực khổng lồ trực tiếp lao về phía trước.
Chỉ một thoáng, Thần Phủ tự động bay thẳng lên trời.
Tiếp sau đó, ngay bên trong tầng mây đó bắt đầu biến hóa thần kỳ.
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ thay thế cho Thần Phủ trước đó, hào quang
bốn phía, soi sáng tầng mây kia như chốn bồng lai tiên cảnh.
Phía dưới bên trong thành, mọi người dừng chân nhìn lên, hoàn toàn không biết
chuyện gì đã xảy ra.
“Đây là tiên cung giáng lâm hả?”
“Chẳng lẽ là có tiên nhân hạ phàm?”
Một số tu sĩ bay lên trời, muốn nhìn gần nó, nhưng hoàn toàn không đến gần
được.
Đạo Cung đó, tu sĩ bình thường làm sao bay đến được.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy chín dòng sông rộng lớn dâng lên, lơ lửng trên mây,
hệt như một dải ngân hà treo ngược.
Cảnh tượng này kéo dài trong một khắc rồi dừng lại.
Giờ đây Khương Thành đã chính thức trở thành cường giả Đạo Cung cảnh Nhất
trọng.
Sau đó, hắn mới lấy môn công pháp Đại Dịch Huyền Long Quyết trước đó ra.
Đạt đến Đạo Cung cảnh rồi, sau khi dùng công pháp này, có thể đạt được cảnh
giới tầng thứ bảy.
Hơn nữa lại còn là cảm ngộ cảnh giới viên mãn.
Căn cơ Đạo Cung của hắn lập tức vô cùng vững chắc.
Cũng bởi vì đặc tính công pháp này mà linh lực hình thành thế rồng ngâm,
muôn hình vạn trạng.
Đương nhiên là hắn chẳng do dự gì với việc nâng cao thực lực hết nên hắn ăn
nốt hai viên thánh đan tăng cường thần hồn luôn
Chỉ mình hắn mới có được loại đãi ngộ này.
Bảo vật cấp bậc thánh đan như này, đâu phải tu sĩ Đạo Cung cảnh nào cũng
xứng đáng được dùng.
Cho dù có bước vào Thánh cảnh, có thể dùng thánh đan một lần thì cũng hệt
như việc trăm năm mới có một lần được hưởng thụ xa xỉ như thế.
Dược lực chứa trong viên thánh đan cực kỳ đáng sợ, hai viên đã khiến cho thần
hồn của hắn tăng nhanh, mãi cho đến khi đạt được Đạo Cung cảnh Thất trọng
mới chịu dừng lại.
Cảnh giới thần hồn đã đạt được rồi, vậy thì cũng không cần đợi lâu nữa.
Sau chiến thắng lần trước, hắn vơ vét được hơn 60 bảo đan, vừa hay hiện tại
dùng một ít.
Linh lực mà Đạo Cung cảnh cần gấp mười mấy lần Thiên Mệnh cảnh, vì thế
việc thăng cấp không còn nhanh như trước nữa.
Lúc Lam Đề vội vàng quay lại thì thấy tên này lại đang uống bảo đan thăng cấp.
Lại còn trực tiếp ngồi một mình ở bên ngoài, không thèm tìm nơi vắng vẻ, lại
càng không tìm người bảo vệ.
Cứ như thể không sợ có ai đến làm hại hắn vậy.
Hơn nữa dùng đan dược còn khoa trương hơn so với lần trước.
Bốc từng nắm một, không thèm đếm mà cứ tống hết vào miệng.
Ngươi coi đó là kẹo bằng đậu đó hả? Điên rồi à?
Nàng không còn sức để nói thêm nữa.
Bây giờ nàng chỉ cảm thấy dù cho có xảy ra chuyện gì trên người tên này đi
chăng nữa thì cũng là chuyện bình thường.
Sau khi dùng hết bảo đan, Khương Thành thăng hai cấp, đạt tới Đạo Cung cảnh
Tam trọng.
Mặc dù vẫn còn không ít kinh đan cấp thấp, nhưng dược lực này với hắn mà nói
như muối bỏ biển, hắn cũng lười lãng phí.
“Ngươi thăng cấp xong rồi hả?”
Lam Đề cố gắng nói ra giọng điệu bình tĩnh
Đù má, lúc tên này đến đây mới có Thiên Mệnh cảnh Tứ trọng, bây giờ lại trở
thành Đạo Cung cảnh Tam trong ngay dưới mắt mình luôn
Mới có mấy ngày?
Ngẫm lại chính mình, bởi vì nàng có Vu bộ truyền thừa, lại còn nhiều lần có cơ
duyên nghịch thiên và kỳ ngộ, cộng thêm cố gắng tu luyện với thiên phú tuyệt
hảo, không dễ dàng gì mới mới thăng cấp tới Đạo Cung cảnh Bát trọng.
Trong hoàn cảnh không có tông môn bồi dưỡng, đây cũng xem như là kỳ tích
rồi.
Kết quả là dường như tên này có thể vượt nàng bất cứ lúc nào.
Còn để người khác có đường sống nữa không vậy trời.
“Tăng cấp xong rồi.”
Thành ca thấy hơi là lạ khi thấy chỉ có mình nàng.
“Ngưng Đề đâu?”
“Ngươi giết nàng rồi?”
Lam Đề lắc đầu.
“Không, ngay từ đầu ta đã không có ý định giết nàng, ta dùng chú thuật cũng
chỉ để dọa nàng thôi.”
Khương Thành bĩu môi nói: “Tin ngươi mới là lạ.”
Lam Đề không hề tức giận mà lạnh nhạt nói: “Ba năm sống chung, thật ra ta đã
có tình cảm rồi. Nếu không thì ta cũng không dạy nàng, giúp nàng tiến vào Đạo
Cung cảnh.”
“Những gì mà bản thân nàng học được, hơn một nửa đều là do ta truyền lại,
xưng là nửa sư phụ cũng không quá, thậm chí trong tương lai ta còn muốn dẫn
nàng đến…”
Nàng không nói thêm gì nữa.
Chỉ thấy nàng hơi buồn: “Ai mà biết được thứ mà nàng luôn muốn là làm thế
nào để ta chết thảm hơn.”
Vẻ mặt Khương Thành không nói nên lời, ngươi hạ chú thuật lên người ta, trừ
khi là thích bị ngược đãi, còn không thì sao có thể không hận ngươi được?