(1) Liên quan tới chuyện tổng vệ sinh.
Chuyển vào nhà mới cũng đã một thời gian, bởi vì công việc bận rộn nên rất nhiều thứ cũng chưa kịp sửa sang lại.
Mãi đến đêm trước kỳ nghỉ bọn họ mới có rảnh để tổng vệ sinh nhà cửa.
Lúc sắp xếp lại giá sách Phong Tĩnh phát hiện vài cuốn sách trong đống đồ của Tần Tranh.
"Theo đuổi con gái như thế này rất dễ dàng."
"Làm thế nào để bạn gái tha thứ cho bạn."
"Xin tha thứ: 108 cách quỳ bàn phím và sầu riêng"...
Cô tiện tay mở ra, trong sách còn kẹp một tờ hoá đơn mua sách.
Nhìn thời gian thì đúng là sau khi bọn họ cắt đứt mới mua.
Phong Tĩnh lập tức nhìn về phía Tần Tranh bằng ánh mắt khó mà tin nổi.
"Anh..."
Vẻ mặt Tần Tranh tự nhiên nhìn về phía cô: "Sao thế?"
Phong Tĩnh hỏi: "Anh còn đọc loại sách này á?"
Tần Tranh nói: "Không được sao? Học tập vô bờ bến, thời đại này của chúng ta đang không ngừng tiến bộ, tri thức cũng đang đổi mới không ngừng, sống đến già học đến già, phải không ngừng học tập mới có thể tiến bộ. Nếu như không thì sẽ tụt lại phía sau. Nếu là tụt lại phía sau..."
Phong Tĩnh cắt ngang lời ngụy biện của anh: "Thì sẽ không tìm được bạn gái hả?"
"..."
Tần Tranh im lặng nửa giây, cực kỳ thản nhiên thừa nhận: "Đúng rồi đó."
Phong Tĩnh liếc anh: "Đội trưởng Tần, anh nhiệt tình yêu thương học tập như thế đồng nghiệp anh biết không?"
Tần Tranh: "Loại chuyện này thì người nhà anh biết là được."
"Ừ, bây giờ người nhà anh biết rồi." Phong Tĩnh cười như không cười nhìn anh: "Thế anh học được gì rồi?"
"Học thì cũng không học được gì." Tần Tranh dừng lại, cong môi: "Cơ mà, anh tìm được bạn gái rồi."
Phong Tĩnh: "Ồ."
Cô điềm nhiên như không có việc gì thả sách xuống, xoay người, khoé miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
(2) Liên quan tới team building.
Một lần đơn vị Tần Tranh tổ chức liên hoan, có thể dẫn người nhà theo.
Trong bữa tiệc, Giang Nhất Trình uống một lon đồ uống vị hoa quả, có hơi hăng máu, trong lúc vô tình lỡ miệng nói với nói với Phong Tĩnh: "Bác sĩ Phong, chị biết không? Ở đơn vị em đội trưởng Tần được chào đón lắm, hồi ấy ít nhất cũng có khoảng năm sáu cô tỏ tình với anh ấy, chẳng qua đều bị đội trưởng Tần lạnh mặt doạ chạy. Cơ mà có một cô, hình như là phóng viên thì phải, vẫn luôn kiên trì..."
Đồng đội ngồi bên cạnh vội vàng nhắc nhở: "Nhất Trình, cậu nhớ nhầm rồi, người cô phóng viên kia theo đuổi là đội trưởng Cố của đội đàm phán bên cạnh."
Giang Nhất Trình sững sờ: "À, đúng đúng đúng, nhớ nhầm. Nhưng mà, lúc nào lý do anh ấy từ chối người khác cũng là đã có người thích, quãng thời gian đó bọn em đều đang đoán người khiến anh ấy nhớ mãi không quên là ai..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Mạch Dĩnh Thi nhanh nhảu bịt miệng cậu ta lại, dè dặt nhìn hai người: "Xin lỗi, cậu ấy uống say rồi nói liên thiên, đừng bận tâm."
Mặc dù vẻ mặt Phong Tĩnh không thay đổi gì, nhưng trên đường về nhà, cô nhìn sang Tần Tranh...
"Đội trưởng Tần, anh được chào đón ghê nha."
"Sao thế?" Tần Tranh nhướng mày.
Phong Tĩnh không nhịn được hỏi: "Giang Nhất Trình nói á, lý do anh từ chối người khác là sao thế?"
"Em không biết hả?" Tần Tranh nhướng mày.
Phong Tĩnh bĩu môi: "Sao em lại biết?"
"Không đoán được à?" Tần Tranh cười cười: "Lý do anh từ chối người khác, là em. Chưa từng có ai khác."
Phong Tĩnh có thể đoán được, nhưng vào giây phút cô llấy được câu trả lời chân chính từ trong miệng anh thì trong lòng giống như ăn mật, tung tăng nhảy nhót.
"Cơ mà..." Đội trưởng Tần nhướng mày, bắt đầu nhắc chuyện cũ: "Bác sĩ Phong, đối tượng em từng đi xem mắt, cỡ bao nhiêu người?"
Phong Tĩnh: "..."
(3) Chuyện về tuần trăng mật.
Sau khi đăng ký kết hôn, bởi vì tính chất công việc của từng người mà Phong Tĩnh và Tần Tranh bận rộn công tác, vẫn luôn chưa kịp tổ chức đám cưới.
Bọn họ bàn bạc với người nhà, sau đó quyết định tối giản toàn bộ, dùng tuần trăng mật thay đám cưới.
Trạm đầu tiên bọn họ đến... là nước Mỹ, nơi bọn họ đã từng mơ ước.
Tần Tranh và Phong Tĩnh muốn cùng đi nhìn nơi bọn họ đã từng cùng nhau ước hẹn nguyện vọng lý tưởng.
Lúc máy bay hạ cánh đã vào đêm, sau khi xuống máy bay, bọn họ đi thẳng tới khách sạn... dự định đợi đến hôm sau lại xuất phát.
Ngồi máy bay đường dài hơn mười tiếng, mặc dù từng nghỉ ngơi trên máy bay một quãng thời gian ngắn nhưng sau khi đến khách sạn thì cơn buồn ngủ đã vội vàng cuốn đến.
Phong Tĩnh tắm rửa xong, ngã đầu liền ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phong Tĩnh mở to mắt, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, có nháy mắt mờ mịt, thẳng đến mấy giây sau thì suy nghĩ của cô mới kéo lại, cuối cũng cũng nhớ ra...
Bọn họ đang nghỉ phép trên đất Mỹ.
Cô quay đầu, Tần Tranh nhắm mắt lại ngủ bên cạnh cô, dường như còn chưa tỉnh giấc.
Dáng vẻ lúc anh ngủ dịu dàng hơn so với bình thường.
Phong Tĩnh nhẹ nhàng chạm lên mặt anh, thấy anh không phản ứng thì lại xích lại gần nhỏ giọng hỏi: "Tần Tranh, anh dậy chưa?"
Vẫn không có đáp lại.
Phong Tĩnh nâng cằm lên, quan sát Tần Tranh. Không biết sao chợt nổi lên suy nghĩ đùa ác, áp sát vào tai anh dùng giọng điệu vội vàng nói: "Tần Tranh, mau dậy nào."
"Sắp đến muộn rồi, cậu không quên hôm nay là ngày gì chứ?"
"Sắp bắt đầu tập huấn thi đấu vật lý rồi, lại không dậy thì muộn thật đấy, đừng để lại ấn tượng xấu cho giáo viên."
Tần Tranh vẫn không để ý tới cô, Phong Tĩnh hơi khó chịu, giơ tay bóp mũi anh.
Một giây sau, tay bị túm lấy.
Tần Tranh mở to mắt, giọng buồn ngủ trầm khàn: "Thi đấu vật lý?"
Phong Tĩnh sửng sốt một lát, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua có một câu hỏi không rõ lắm, cậu đồng ý giảng bài cho tôi rồi, cậu sẽ không quên chứ?"
Tần Tranh chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía cô, giọng điệu nghiền ngẫm: "Bác sĩ Phong, em thích làm đề vật lý thế cơ à?"
"Không được hả?" Lời nói dối bị vạch trần, Phong Tĩnh vẫn mặt không đỏ tim không đập: "Thế anh có làm không?"
"Đương nhiên..."
Anh dừng lại: "Làm."
Câu trả lời không chút do dự.
Sau đó, cuối cùng Phong Tĩnh cũng biết câu "làm đề vật lý" này của anh có ý gì.
Kết quả là Phong Tĩnh lại bị ép ngủ thêm giấc nữa.
Lúc rời khỏi khách sạn ra ngoài chơi đã là gần chạng vạng tối.
Phong Tĩnh thở phì phò nói: "Đều tại anh, bỏ lỡ biểu diễn đường phố hôm nay rồi."
"Đúng, đều tại anh." Tần Tranh bật cười: "Cơ mà, rốt cuộc là ai nói muốn làm đề vật lý."
"Em biết đâu được anh hiểu đề vật lý là..."
Phong Tĩnh không tự chủ đỏ mặt.
Cô đổi chủ đề: "Thế bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Tần Tranh rất tự nhiên nắm tay của cô, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm trước."
***
Hai người đến một nhà hàng tây gần đó.
Trước khi tới đây bọn họ đã nhìn qua hướng dẫn, cố ý chọn quán ăn đặc sản địa phương.
Mùa hè nước mỹ cũng là mùa nhiều mưa.
Cơm nước xong xuôi, ra khỏi nhà hàng, bên ngoài lại bắt đầu mưa.
Mây đen trên bầu trời tới gần, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên từ phía chân trời.
Mới chớp mắt đã nổi giông tố.
Phong Tĩnh nhìn về phía Tần Tranh: "Lúc ra ngoài anh có mang dù không?"
Tần Tranh nhìn lên bầu trời: "Không, chờ mưa nhỏ hơn rồi đi vậy."
Ai người đứng dưới lán trú mưa chờ đợi.
Trong đêm mưa, ánh đèn đường và đèn xe ô tô trên đường đều trở nên mờ nhoà giống như ánh sáng đom đóm, cảnh vật trên đường giống như hoà vào cùng bóng đêm.
Nước mưa bắn ra từng đoá bọt nước trên mặt đất, mái hiên bên cạnh thậm chí còn dệt thành một tấm màn mưa.
Cơn mưa này đã kéo dài gần mười lăm phút nhưng vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng mưa càng to.
"Cơn mưa này coi bộ cũng không tạnh ngay được, làm sao bây giờ? Muốn chờ tiếp không?" Phong Tĩnh hỏi.
Tần Tranh đề nghị: "Chạy về đi? Dù sao chỗ này cũng cách khách sạn không xa."
Phong Tĩnh hơi do dự: "Mưa to thế này, chạy về lại bị cảm thì sao?"
"Không sao, đi thôi."
Tần Tranh áo khoác, giơ lên che trên đầu hai người, tay đặt lên trên đầu vai cô, dẫn cô chạy vào trong mưa.
Bước vào màn mưa, nước mưa lạnh lẽo đập vào trên người, dẫn theo một mảnh hơi lạnh.
Hai người chạy như bay trong mưa, Phong Tĩnh cảm giác giống như cũng không to như trong tưởng tượng.
Chỉ chốc lát sau, quần áo trên người cả hai đã ướt sạch, tóc cũng ướt sũng dán trên mặt.
Nước mưa gột rửa, mang đến niềm vui nho nhỏ, giống như vừa tìm lại được quãng thời gian điên cuồng mà vui sướng của tuổi trẻ.
Phong Tĩnh nhìn mặt nghiêng của Tần Tranh, lại nhịn không được bật cười.
Cô nhớ đến...
Cô và anh, đã từng cũng giống như hiện tại, chật vật chạy vội trong mưa.
Vẫn là một ngày đến thư viện tự học trong kỳ nghỉ hè.
Tuần đó mẹ Phong đến trong tỉnh tham gia huấn luyện.
Hôm đó tự học xong, bọn họ rời khỏi thư viện mới phát hiện thế mà bên ngoài lại đang mưa to.
Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường, vốn đã là mùa nhiều mưa, trời mưa thì cũng là bình thường.
Thế nhưng...
"Nhưng hôm nay lúc ra ngoài tôi rõ ràng thấy dự báo thời tiết bảo, cả ngày hôm nay đều là trời nắng." Phong Tĩnh cảm thấy khó hiểu: "Sao tự dưng lại mưa rồi?"
Cũng bởi vậy nên hôm nay cô ra ngoài không mang dù.
Tần Tranh đi đến bên cạnh cô nói: "Có đôi khi dự báo thời tiết không chuẩn."
Phong Tĩnh hỏi: "Cậu mang dù không?"
"Tôi cũng không mang." Tần Tranh nói.
Phong Tĩnh nhíu mày lại: "Thế làm sao bây giờ?"
Tần Tranh đề nghị: "Nếu không thì chúng ta cùng nhau chạy về đi?"
"Chạy... về?"
Phong Tĩnh vừa định vừa định đề nghị gọi xe, nghe anh nói thế thì lập tức nuốt lại lời muốn nói.
Thư viện cách nhà không xa, nhưng đi về cũng phải mười mấy phút, cứ chạy về thế này thì chắc là sẽ ướt như chuột lột mất.
Cô rất do dự: "Nếu không... chờ một lát xem?"
Tần Tranh không nói chuyện, cùng chờ với cô.
Thế nhưng mưa lại càng lúc càng to, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tạnh.
Mắt thấy sắc trời ngày càng đen, lượng xe xung quanh cũng càng ngày càng ít, muốn bắt xe thì càng khó.
Phong Tĩnh hơi sốt ruột.
Sau một lúc do dự, cô kéo kéo vạt áo Tần Tranh, cắn răng một cái nói: "Chúng ta... chạy về đi thôi."
"Được." Tần Tranh cong môi, kéo tay của cô: "Đi thôi."
"Này..."
Phong Tĩnh mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo chạy vào màn mưa.
Nước mưa lạnh buốt bắn vào người, lạnh đến mức cô rùng mình một cái.
Nước mưa lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay anh rất ấm áp, hoàn toàn bao lấy lòng bàn tay cô.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và lực lượng của anh một cách rõ ràng.
Hạt mưa không ngừng vỗ lên mặt, làm ướt tóc và quần áo của cô.
Cô không biết nên hình dung cảm giác trong lòng mình thế nào, nước mưa đánh vào người, rất lạnh, trong lòng lại rất nóng bỏng, bởi vì cô chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai thế này bao giờ, nhất là bị Tần Tranh kéo ở khoảng cách gần như vậy.
Tim cô đập bình bịch, mặt cũng giống như thiêu cháy. Vào giây phút này, trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ...
Tần Tranh nắm chặt tay của cô, chạy vội trong mưa.
Anh kéo cô chạy như bay.
Cảnh sắc trên đường phố không ngừng lùi lại.
Phong Tĩnh bị anh lôi kéo, vừa ngẩng đầu là thấy ngay bóng lưng anh.
Anh cũng bị ướt sạch, trong màn mưa mông lung, bóng dáng của anh dường như cao lớn đến lạ. Nhìn bóng lưng anh, Phong Tĩnh cảm thấy mình nhịp tim của mình dồn dập hơn bất cứ lúc nào.
Cả người ướt đẫm nước mưa, trong nội tâm cô không hiểu sao lại rung động, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
Nếu như, nếu như, đoạn đường này có thể dài hơn một chút, thời gian chậm một chút thì tốt rồi.
Đáng tiếc, đoạn đường này không dài.
Cuối cùng hai người chạy một đường đến dưới lầu nhà Phong Tĩnh.
Mái hiên toà nhà chặn cơn mưa lại, Tần Tranh đưa một tờ giấy qua: "Lau trước đi."
"Cảm ơn." Phong Tĩnh nhận lấy khăn giấy.
Dưới đèn đường, bóng của hai người đan vào nhau.
Cô vô ý thức nhìn về phía Tần Tranh, dưới ánh đèn đường mái tóc ướt đẫm nước mưa của anh loé lên tia sáng yếu ớt.
Lại nhìn cơn mưa bên ngoài, cô lên tiếng đề nghị: "Cơn mưa này chắc phải mưa cả đêm, nếu không cậu lên nhà tôi tránh mưa trước đi?"
Tần Tranh ngừng động tác: "Người nhà cậu đâu? Bọn họ không ở nhà à?"
"Tuần này mẹ tôi đi huấn luyện, bố tôi..." Phong Tĩnh nói: "Hôm nay tăng ca, chắc chẳng về sớm thế đâu."
Tần Tranh nhướng mày, nói: "Được rồi, có cơ hội lại đến chào hỏi đi."
Phong Tĩnh sững sờ: "Thế cậu cứ về vậy hả?"
Tần Tranh gật đầu: "Giờ cũng không còn sớm nữa." Nói xong liền muốn rời đi.
"Chờ đã." Phong Tĩnh vội vàng gọi anh lại: "Cậu đợi tôi một lát, tôi xuống nhanh thôi!"
Dứt lời, cô chạy lên lầu.
Một phút sau, Phong Tĩnh chạy từ trên lầu xuống, trên tay nhiều ra một chiếc dù.
Cô đưa cây dù qua, cong môi cười: "Cho cậu, lúc về cũng đừng dầm mưa nhé."
Tần Tranh ngẩn ra rồi nhận lấy chiếc dù: "Cảm ơn."
Anh cúi đầu nhìn xuống chiếc dù gập màu hồng trên tay: "Thế lần sau gặp tôi trả dù lại cho cậu."
"Được."
Tần Tranh lại hỏi: "Còn có chuyện gì không?"
"Không, không có."
Phong Tĩnh lắc đầu, dùng mũi chân đá đá mặt đất, ánh mắt lưỡng lự: "Thế... tôi lên lầu đây, tạm biệt."
"Ừ, tạm biệt."
Tần Tranh nhìn bóng dáng cô, khóe miệng im lặng cong lên.
Suy nghĩ lúc đó của anh là...
Không cần gấp quá, quãng đời còn lại còn rất dài, về sau bọn họ còn sẽ có càng nhiều thời gian.
Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, nếu như lúc đó có thể dũng cảm bước lên trước một bước thì có phải sẽ có kết quả khác không?
...
Quay về khách sạn, cả hai đều ướt sững.
Lúc thay quần áo, Tần Tranh nhìn về phía Phong Tĩnh, nói: "Thật ra, có một câu tôi hình như trước kia anh đã từng nói với em rồi."
Phong Tĩnh hỏi: "Câu gì?"
Tần Tranh nói: "Anh rất may mắn vì trong cuộc đời của anh có thể gặp được em."
Phong Tĩnh cười.
Cô cũng vậy.
***
Về sau, hai người lại đi đại học H.
Bọn họ đến phòng học của khoa y đã từng hướng tới, giả làm sinh viên dự thính, cùng nhau nghe một tiết lý thuyết.
Ở trên lớp, Phong Tĩnh có loại ảo giác.
Thật giống như bọn họ thật sự là sinh viên của ngôi trường này, mà bây giờ, bọn họ cùng nhau đi học tại đây.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu như khi trước bọn họ thuận lợi đến được đây, theo học ngôi trường đại học trong ước mơ của họ, thì kết quả hiện tại có giống như hiện tại hay không?
Chẳng qua có một điều cô rất chắc chắn.
Cô và anh, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Một tiết học nhanh chóng kết thúc.
Phong Tĩnh vừa rời đi chỗ ngồi, nhưng lại có một chàng trai nước ngoài đi đến chủ động bắt chuyện với cô, muốn hỏi xin cách liên hệ của cô.
Khó khăn lắm mới khéo léo từ chối được, vừa quay đầu lại trông thấy Tần Tranh cười như không cười nhìn cô: "Bác sĩ Phong, được chào đón quá nhỉ."
Phong Tĩnh vội vàng đẩy anh rời đi: "Mau đi thôi."
***
Kết thúc hành trình nước Mỹ, bọn họ lại đi đến trạm kế tiếp.
Hành trình tuần trăng mật này, bọn họ đi rất nhiều nơi.
Bọn họ đến Bắc Kinh, nhìn ngôi trường đại học cô từng sinh hoạt vài năm.
Đi Hải Thị, lại đi qua con đường anh đã từng đi.
Cũng đi nơi Phong Tĩnh từng tham gia đoàn y tế gìn giữ hoà bình, đi qua quỹ đạo cô đã từng bước qua.
Vào đêm thất tịch, mùng bảy tháng bảy âm lịch, máy bay hạ xuống đích đến lần này, cũng là trạm cuối cùng của tuần trăng mật...
Đảo biển.
Xuống máy bay, không khí đặc trưng trên đảo nhanh chóng bao lấy họ.
Ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, cũng chiếu lên bàn tay nắm chặt lấy nhau của cả hai.
Rất ấm áp.
Đời người giống như một bất đẳng thức, không thể tìm ra bất kỳ một quy luật nào, có thể sẽ có vô số nghiệm hoặc tập nghiệm.
Hoặc có lẽ là tập rỗng, giống như pháo hoa, sau khi nở rộ chỉ để lại vô tận hư không và cô quạnh.
Điều kiện thay đổi thì sẽ từ điểm bắt đầu đến một quỹ đạo khác.
Tình yêu cũng vậy.
Mà trong cuộc đời của anh, điều kiện duy nhất không đổi, là cô.
Cô là một ánh lửa trong đêm tối tuyệt vọng, dẫn dắt anh đi về đường ngay, dù cho bước trên cuộc đời ngược hướng thì cuối con đường vẫn phồn hoa như gấm.
Cô là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời của anh.