"Gần trung học Nhã Nguyên xảy ra một vụ cướp xe của trường, cần phái bác sĩ ra để đối phó với tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Tiểu Phong, cô đi cùng với bác sĩ của khoa cấp cứu theo xe qua đó."
Chủ nhiệm Lý vội vàng bước vào văn phòng, người chưa đến nhưng tiếng đã tới trước.
"Vâng, tôi đi ngay đây."
Phong Tĩnh lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc, nhích người đi ra ngoài.
Còi xe cứu thương vang lên, chạy nhanh về phía nơi xảy ra vụ việc.
Ngày thứ hai sau khi về thành phố Dương Giang, nhịp sống lại quay về như thường. Sinh hoạt như thường, làm việc như thường, thi thoảng lúc trực ban còn phải ứng phó với các tình huống khẩn cấp bất ngờ xảy ra.
Phong Tĩnh nghe radio trên xe: "Khoảng sáu giờ chiều, trên đường Minh Quang gần trung học Nhã Nguyên xảy ra một vụ cướp xe trường, trước mắt cảnh sát đang tiến hành xử lý tại hiện trường, xin người dân đi ra ngoài chú ý đi lòng... xẹt xẹt xẹt..."
Đến gần phạm vi nơi xảy ra vụ việc, tín hiệu radio trên xe bắt đầu không ổn định, đến lúc sau chỉ còn lại một loạt âm thanh xẹt xẹt của dòng điện.
Xe cứu thương ngừng lại trước đường cảnh giới do cảnh sát kéo ra.
Cửa xe mở ra, Phong Tĩnh cùng đồng nghiệp vội vàng xuống xe, đi vào hiện trường.
Trước khi xuống xe, Phong Tĩnh rút tay ra nhìn thoáng qua thời gian.
18:23
Thời điểm chạng vạng, ánh chiều tà le lói, sắc trời dần dần trở tối.
Lúc đến nơi xảy ra vụ việc, kẻ tình nghi đã bị cảnh sát khống chế.
Nhưng hiện trường vẫn ở trong trạng thái đề phòng khẩn trương cao độ.
Một chiếc xe buýt trường dừng trước cửa chính trường học, cửa xe mở ra, phạm vi vài mét xung quanh chất đầy túi cát.
"Trung học Nhã Nguyên là một trường trung học tư nhân, mỗi ngày lên lớp tan học đều có xe riêng của trường đưa đón. Kẻ tình nghi tên Trương Khải Chí, nam, 34 tuổi, vốn là giáo viên vật lý của trường này. Nửa tháng trước, anh ta bị phát hiện quấy rối học sinh nên bị trường học đuổi việc. Sau khi anh ta thất nghiệp thì trong lòng oán hận, cũng nảy ra tâm lý trả thù trường học và học sinh."
Cảnh sát nhân dân tại hiện trường nói rõ tình huống cho các bác sĩ.
"Vào giờ tan học hôm nay, anh ta thừa dịp lái xe không chú ý trốn vào xe trước, cũng lén lắp đặt bom tự chế trên ghế ngồi. Chờ sau khi học sinh đều lên xe, anh ta bắt cóc một học sinh trong số đó và yêu cầu đàm phán với nhân viên nhà trường..."
Có bác sĩ lo lắng hỏi: "Học sinh trên xe đều sơ tán rồi chứ?"
"Đã sơ tán rồi." Cảnh sát nhân dân nhíu mày: "Nhưng còn có một cháu."
"Còn một cháu? Không phải là vừa lúc ngồi trên ghế có bom chứ?"
"Ừ." Vẻ mặt cảnh sát nhân dân hơi nặng nề: "Nghe nói lúc trước học sinh bị bắt cóc còn là người đầu tiên tố cáo kẻ tình nghe."
"Hiện tại đội gỡ bom đang ở trên xe gỡ bom."
Phong Tĩnh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tần Tranh.
Bởi vì vết thương trên tay chưa lành cho nên Tần Tranh cũng không tự thân ra trận, chỉ đứng cạnh xe buýt chỉ huy và chỉ đạo.
Hình như đã nhận ra, anh nghiêng đầu nhìn sang hướng cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
Chỉ là một chớp mắt, Tần Tranh thu hồi ánh mắt, tiếp tục giao lưu với đồng đội.
Sau khi màn đêm buông xuống, sắc trời dần dần chuyển tối, cứ việc xung quanh có đèn đường nhưng vẫn mang đến độ khó nhất định cho nhân viên cấp cứu.
Đèn trong xe cũng bật lên, nhưng vẫn không đủ ánh sáng.
Quả bom mà kẻ tình nghi lắp đặt nối liền với dây an toàn trên ghế, thắt dây an toàn tương đương với phát động chốt mở của quả bom. Đồng thời, đây là một quả bom cảm ứng trọng lực, chỉ cần một động tác nhỏ hay mặt đất hơi chấn động nhẹ cũng đều có thể sẽ lập tức phát nổ.
Một vòng quanh xe trường, tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tình huống hiện tại thế nào?" Tần Tranh hỏi.
Trong tai nghe truyền đến tiếng của đội viên: "Đội trưởng Tần, quả bom này hơi khó giải quyết."
"Ban đầu tôi cùng sai cách, sợ lại cắt một dây..." Anh ta nín thở, không nói thêm gì nữa.
Tần Tranh nhanh chóng quyết định: "Thay người, để tôi đi."
Đội viên sửng sốt: "Nhưng tay của anh..."
"Không sao, tôi có cách." Giọng Tần Tranh rất bình tĩnh.
Ánh mắt của anh tìm kiếm trong đám đông, dừng lại, đi về phía cô: "Phong Tĩnh, giúp anh một chuyện."
"Gì cơ?" Phong Tĩnh ngẩn ra.
Tần Tranh hỏi: "Em mang ngân châm theo không?"
"Có mang, anh muốn..." Phong Tĩnh bỗng nhiên kịp phản ứng.
Tần Tranh gật đầu, lời ít mà ý nhiều: "Giúp anh che chắn cảm giác đau, em có thể làm được chứ?"
"Anh điên rồi à?" Phong Tĩnh mở to mắt, gần như bật thốt lên: "Vết thương trên tay anh còn chưa khỏi."
"Anh biết." Giọng điệu Tần Tranh chắc chắn, ánh mắt vững vàng: "Nhưng trên xe còn có một học sinh, muốn bảo đảm an toàn của nó, không thể trì hoãn thêm nữa."
"..."
Phong Tĩnh im lặng, lấy ngân châm ra khỏi túi chữa bệnh.
"Vươn tay ra."
Tần Tranh cười với cô, vươn tay.
Phong Tĩnh không nhìn anh, hít sâu một hơi rồi lấy huyệt trên cánh tay anh, hạ châm.
Ghim mấy châm, cô nói: "Được rồi."
Hiệu quả rất nhanh chóng, Tần Tranh nháy mắt cảm thấy cảm giác đau trên tay phải biến mất.
"Em để lại ngân châm trên tay anh, chỉ là chặn cảm giác đau tạm thời, có thể sẽ ảnh hưởng đến vết thương, anh phải nhanh lên." Phong Tĩnh không quên nhắc nhở.
"Đã rõ."
Tần Tranh gật đầu, quay người leo lên xe buýt trường.
Đổi đội viên, Tần Tranh bước từng bước, chậm rãi đi đến trước chỗ ngồi có gắn bom.
Một nam sinh ngồi bên trên, trên người thắt dây an toàn. Cả người cậu nhóc cứng đờ, nắm chặt nắm tay, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Đừng sợ, tin tưởng chúng tôi, không có việc gì."
Tần Tranh nhẹ giọng an ủi cậu học sinh.
"Em không sợ." Nam sinh nhẹ nhàng lắc đầu, rất kiên cường nói: "Anh cảnh sát, đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trước mấy chuyện nhỏ như này thì không thể sợ hãi."
Nhưng thiếu niên mười mấy tuổi gặp phải loại tình huống này, nói không sợ thì là giả. Sắc mặt cậu nhoc trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, còn cả giọng nói cứng đờ run rẩy, thể hiện rõ cảm xúc trong lòng cậu nhóc vào lúc này.
"Lớp mấy?" Tần Tranh ngồi xổm xuống, vừa kiểm tra trang bị trên ghế vừa trò chuyện đời thường với cậu nhóc.
Nam sinh sửng sốt một lát, vô ý thức trả lời: "Lớp... lớp tám."
Giọng điệu Tần Tranh ấm áp: "Có từng nghĩ tới sau khi lớn lên muốn làm nghề gì chưa?"
"Sau khi lớn lên em muốn trở thành một người dũng cảm giống như anh cảnh sát!"
Tần Tranh bật cười.
Theo chủ đề trò chuyện dần đi sâu, vẻ mặt của nam sinh dần dần bĩnh tĩnh lại, cũng không căng thẳng như trước nữa.
Thời gian tranh thủ từng giây từng phút.
Răng rắc, Tần Tranh cắt đứt sợi dây nối với dây an toàn.
Sau đó, chỉ còn lại cục sắt dưới đáy ghế ngồi.
Ánh sáng dưới gầm xe lờ mờ, cầm đèn pin bằng một tay ảnh hướng đến thao tác trên tay.
Anh cắn đèn pin, cúi người, thăm dò tình huống dưới ghế.