Bất Đẳng Thức Ngược Chiều

Chương 48




Giống như quay về cái đêm mùa hè trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba đó.

Tần Tranh vẫn là thiếu niên vội vàng chạy đến từ trong bóng đêm, nói với cô: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi."

Một câu nói đó, vượt qua thời gian mười năm.

Trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều tìm thấy lối ra.

Hốc mắt Phong Tĩnh thấm ướt trong nháy mắt, một hàng nước mắt trượt xuống, rơi vào áo Tần Tranh, thấm ướt một mảnh.

Cậu ấy tới rồi.

Cuối cùng cậu ấy đã đến.

Cậu ấy không nuốt lời.

Khoé miệng cô nở một nụ cười yếu ớt: "Sao cậu lại tới đây?"

"Lần trước anh đã nói rồi, chỉ cần em cần thì anh chắc chắn sẽ xuất hiện."

Tần Tranh thấp giọng nói, trong lòng hơi đau.

Anh ôm cô thật chặt, giống như chỉ có ôm chặt lấy cô như vậy mới có thể thoáng lấp đầy khoảng trống trong tim, không đến mức cảm thấy trống rỗng.

Phong Tĩnh giơ tay ôm vòng lên cổ anh, nhắm mắt lại vùi mặt vào cần cổ anh, vừa khóc vừa cười nói: "Ừ, cậu đã đến rồi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi."

Tần Tranh khẽ nói: “Anh biết."

Phong Tĩnh ngẩng đầu cười nhìn anh, nước mặt lại lăn xuống từng giọt.

Tần Tranh hơi nghiêng đầu, hôn lên nước mắt trên mặt cô.

Trong màn mưa mông lung, viền đèn đường trở nên mờ ảo, ánh sáng chiếu ra từ biển quáng cáo cũng trở nên mơ hồ. Trước trạm xe buýt, ánh đèn yếu ớt chiếu ra bóng hai người, bọn họ đang ôm, hôn.

Nụ hôn của Tần Tranh dịu dàng, quyến luyến, anh nhẹ nhàng miêu tả vành môi cô, nhưng lại triền miên, nóng bỏng, giống như muốn dành cho cô tất cả.

Phong Tĩnh nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn của anh.

Ánh sáng đèn đường bị cơn mưa lớn làm mờ thành từng con đom đóm, mông lung, nhẹ nhàng bay múa trong đêm tối, trở thành bối cảnh làm nền cho bọn họ.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, cả hai hôn lấy đối phương, hô hấp quấn quýt, cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của lẫn nhau, tay cùng tay nắm chặt lấy nhau.

Tần Tranh ôm chặt lấy Phong Tĩnh, giống như ước gì có thể hoà tan cô vào thân thể mình. Như vậy cô sẽ vĩnh viễn không rời đi anh, vĩnh viễn sẽ không biến mất từ trong sinh mệnh của anh.

Trong lòng của anh có rất rất nhiều nời muốn nói ra, nhưng lại không cách nào giãi bày.

Cảm xúc của Phong Tĩnh cũng bị anh bật lửa, giờ khắc này cô cũng không cách nào khống chế cảm xúc của mình. Hai người ôm hôn nồng nàn, dường như tất cả phiền não đều bị ném ra khỏi đầu, tập trung quên mình vào giây phút này, mặc cho bản thân sa vào thế giới do bọn họ cùng nhau tạo thành.

Trong trạm xe, thời gian dường như dừng lại.

Trong thế giới của bọn họ chỉ có đối phương, không có những người khác, không có những chuyện khác có thể quấy nhiễu bọn họ.

Hết thảy chung quanh im lặng lay động.

Không biết qua bao lâu hai người mới ngừng lại được.

Ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy đều ở trong im lặng.

Vì trời mưa nên người trên đường rất ít.

Mưa không to nhưng hai người đều không mang ô.

Tần Tranh cũng không để ý, anh nắm tay Phong Tĩnh, cùng cô dạo bước trong mưa: "Ăn cơm tối chưa?"

Phong Tĩnh nói: "Ăn một ít."

Tần Tranh nhìn sang cô hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt em chạy ra ngoài là vì cãi nhau với người nhà?"

"Ừ." Câu trả lời rất ngắn gọn, trừ câu này ra Phong Tĩnh cũng không nói gì khác, dường như không muốn nói thêm.

Tần Tranh cũng không tiếp tục dò hỏi nguyên nhân, ngừng lại một lát rồi hỏi tiếp: "Em biết cái nick Wechat kia là của anh từ bao giờ?"

Phong Tĩnh ngừng một lát rồi trả lời rất bình tĩnh: "Lần trước em đi xem phim với Dĩnh Thi, trên đường cô ấy bị cướp túi xách, là cậu Giang hỗ trợ bắt được tên cướp, cô ấy tiện thể thêm bạn Wechat với cậu Giang nên em biết nick lần trước em thêm bạn không phải của cậu ta."

"..." Hoá ra đã bại lộ từ sớm thế rồi.

Không biết Tần Tranh nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên dừng bước vươn tay về phía cô: "Đưa điện thoại cho anh."

"Anh lấy điện thoại của em làm gì?" Phong Tĩnh thắc mắc nhưng vẫn đưa điện thoại qua.

Tần Tranh nhận lấy điện thoại của cô hỏi: "Mật khẩu?"

"Sinh nhật của em."

Tần Tranh điền mật khẩu, sau đó bấm vào giao diện cuộc gọi, bấm một dãy số vào. Điện thoại của anh nhanh chóng vang lên, sau khi kêu một tiếng thì anh cúp điện thoại.

Sau khi lưu số điện thoại, anh trả di động lại cho cô: "Về sau có việc thì gọi điện thoại trực tiếp cho anh."

Phong Tĩnh nhận lấy điện thoại, hơi bất ngờ nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Trên điện thoại còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Phong Tĩnh cầm di động nhìn số điện thoại mới lưu, khoé miệng tăng thêm một chút vui vẻ mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện.

Hai người nhanh chóng đi đến khu phố sầm uất, mưa đã tạnh, người đi đường và số lượng xe xung quanh cũng nhiều hơn.

Tần Tranh tiện tay vẫy một chiếc xe taxi, quay đầu hỏi: "Tối nay em muốn về đâu?"

Phong Tĩnh nói: "Về nhà trọ đi."

Tần Tranh gật đầu, sau khi lên xe bèn nói với tài xế: "Bác tài, làm phiền đi vườn hoa Minh Duyệt."

"Vườn hoa Minh Duyệt?" Lái xe sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía hai người: "Hai người chưa xem tin tức tối nay à? Lúc sáu giờ rưỡi con đường gần vườn hoa Minh Duyệt xảy ra sụt lún, cấm đường rồi, bây giờ xe không qua được."

Phong Tĩnh và Tần Tranh nhìn nhau: "Thế à, thế không cần đi, cảm ơn."

Sau khi xuống xe Tần Tranh nói: "Đi thôi, anh đưa em về phố Mỹ Hoa."

"Ừ." Phong Tĩnh có hơi không tập trung. Mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không còn cách khác.

Cuối cùng vẫn phải về nhà.

Nơi này cách phố Mỹ Hoa cũng không xa, đi bộ chẳng qua cũng chỉ tốn vài phút.

Đi vào chung cư, Tần Tranh đột nhiên hỏi: "Thế bây giờ xem như em đồng ý với anh rồi chứ?"

Trong lòng Phong Tĩnh có chuyện, nhất thời không nghe rõ, lập tức thắc mắc: "Gì cơ?"

Màu mắt Tần Tranh hơi tối: "Đồng ý anh theo đuổi."

Phong Tĩnh sững sờ, sau đó kịp phản ứng cong môi: "Nghĩ hay lắm, cái này còn phải xem biểu hiện sau này của anh, hôm nay chỉ có thể cộng cho anh thêm năm điểm."

Tần Tranh nhướng mày: "Điểm tối đa là mười?"

Phong Tĩnh đè xuống ý cười trên môi: "Không, điểm tối đa là một trăm. Hiện tại chỉ có thể coi là kỳ khảo sát, chờ đến lúc tích được một trăm điểm thì em sẽ đồng ý với anh."

"Được."

Tần Tranh hơi suy ngẫm một lúc rồi đồng ý, nhưng lại nhanh chóng xoay lời: "Thế hôm nay anh biểu hiện thế nào?"

Phong Tĩnh nhìn con đường phía trước: "Cũng... không tệ."

Tần Tranh cười hỏi: "Nếu cũng không tệ, cũng chỉ được cộng điểm mà không có phần thưởng sao?"

Phong Tĩnh liếc anh một cái: "Phần thưởng? Bây giờ mới năm điểm, anh muốn phần thưởng gì?"

Tần Tranh nhìn cô, trong ánh mắt chứa đầy ẩn ý: "Ví dụ như... nụ hôn của bác sĩ Phong?"

Phong Tĩnh nhìn anh một cái, ôm lấy bờ vai anh nhón chân hôn lên mặt anh một cái: "Thế này được rồi chứ?"

Tần Tranh ra vẻ ngẫm nghĩ: "Không đủ lắm. Anh cảm thấy như thế này không có thành ý lắm?"

"Thế anh cảm thấy như thế nào mới được coi là có thành ý? Đội trưởng Tần?" Phong Tĩnh hơi giận.

"Ví dụ như, giống thế này..."

Tần Tranh cúi đầu hôn lên môi cô.

"Này, Tần Tranh, anh đủ rồi đó."

Phong Tĩnh tránh né nụ hôn không dứt của anh, cười nói: "Đừng có được đà lấn tới nhé. Được rồi, đừng ôm mà, quần áo đều ướt cả rồi, trên người cũng dính nhớp, em phải về tắm rửa..."

Hai người cười đùa trên đường, bỗng nhiên giọng nói kinh ngạc của mẹ Phong vang lên từ phía trước...

"... Tĩnh Tĩnh?"

***

Mười phút trước, thời sự buổi chiều lại thông báo tin tức con đường gần vườn hoa Minh Duyệt bị sụt lún lần nữa.

Sau khi bố Phong và mẹ Phong biết tin này thì vội vàng đi ra ngoài tìm Phong Tĩnh.

Vội vàng chạy xuống lầu, bố Phong không nhịn được phàn nàn: "Vốn dĩ hôm nay nên là một ngày đều vui vẻ, đang êm đẹp sao bà lại nhắc đến chuyện xem mắt với con gái chứ? Biết rõ nó không thích rồi."

Mẹ Phong ngượng ngùng nói: "Cũng do lúc đó tôi đang nổi nóng mới thuận miệng nói nó hai câu, sao biết nó sẽ phản ứng dữ dội như vậy?"

"Giờ nói gì cũng chậm rồi. Vừa rồi thời sự nói trên con đường nó về nhà trọ xảy ra sự cố sụt lún rất nghiêm trọng..." Bố Phong hơi lo âu thở dài: "Tĩnh Tĩnh không thể quay về nhà trọ, bây giờ đã trễ thế này cũng không biết nó đi đâu nữa."

Mẹ Phong cũng vô cùng lo lắng nhìn chung quanh: "Nhanh gọi điện thoại cho nó... Ôi chao, điện thoại đâu?"

"Ôi trời." Bố Phong bỗng nhiên phản ứng lại: "Vừa rồi vội vàng ra cửa quên mang điện thoại rồi."

"Thôi, chúng ta nhanh tìm xem đi, đêm hôm khuya khoắt thế này nó không về được hoặc là đi tìm bạn nó rồi, nhưng với tính cách của nó thì chắc cũng chưa đi xa, mau tìm nó về..."

Mẹ Phong đang định nói chuyện, chợt thấy hai bóng người cử chỉ thân mật, còn rất quen thuộc, lập tức sửng sốt.

"... Tĩnh Tĩnh?"

Phong Tĩnh cũng không nghĩ tới, vừa nhấc mắt đã chạm mặt bố mẹ mình.

Cô bỗng nhiên dừng bước, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Phong rồi cũng ngây ngẩn cả người.

Mẹ Phong nhìn Phong Tĩnh rồi lại nhìn sang Tần Tranh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, chậm chạp phản ứng lại.

"Hai đứa..."