Bất Đẳng Thức Ngược Chiều

Chương 36




Phong Tĩnh đối diện với ánh mắt của anh, nhịp tim đột nhiên hẫng mất một nhịp, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì bình tĩnh: "Đội trưởng Tần, anh muốn theo đuổi tôi?"

"Còn chưa đủ rõ ràng ư?" Ánh mắt Tần Tranh thâm thúy, giọng điệu nghiêm túc: "Nếu em đã muốn đi xem mắt thì có thể suy xét đến anh không?"

"..."

Phong Tĩnh im lặng nhìn sang chỗ khác, giọng điệu hơi lạnh: "Đội trưởng Tần, có lẽ là anh hiểu lầm gì rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với việc xem mắt cả."

Màu mắt Tần Tranh lại thâm hơn một chút: "Không có hứng thú thì sao còn muốn đi xem mắt?"

Anh nói rất chậm rất nhẹ, mỗi một chữ đều giống như đang đánh vào tim cô: "Em có thể chấp nhận việc xem mắt với người khác, vì sao không thể chấp nhận anh? Nếu như em muốn có lệ với anh thì cũng không cần phải làm vậy."

Tim Phong Tĩnh đập như nổi trống nhưng vẫn ra vẻ điềm tĩnh: "Vừa rồi bị anh cắt ngang nên tôi chưa kịp nói. Vốn dĩ tôi muốn nói rõ ràng với đối phương, là do anh tự cắm vào."

Cô dừng một lát, giương mắt: "Còn nữa, đây chính là thái đôộ theo đuổi người khác của anh ư? Đội trưởng Tần?"

Tần Tranh nhìn thẳng vào cô: "Cho nên, ý của em là... em đồng ý?"

"..."

Phong Tĩnh bị làm cho ngẹn họng, giọng điệu cứng nhắc: "Đội trưởng Tần, xin anh đừng bẻ cong ý của tôi. Tôi không muốn xem mắt, cũng chẳng có hứng thú gì với anh cả."

"Thật sao?" Hiển nhiên Tần Tranh không tin.

"Tóm lại tôi chỉ muốn có một ngày nghỉ yên bình, anh đừng đi theo tôi nữa." Tâm trạng Phong Tĩnh vừa buồn bực vừa rối ren, cô giơ tay cầm túi xách của mình lên muốn rời đi ngay.

Đúng lúc này nhân viên phục vụ mang hai cốc cà phê đến.

"Xin chào, đây là cà phê của anh chị."

Phong Tĩnh nhìn cà phê trên tay cậu ta, ngừng động tác nghi ngờ nói: "Chúng tôi có gọi cà phê đâu nhỉ?"

Người phục vụ ngẩn ra một lát rồi nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười giải thích nói: "Dạ đây là do anh vừa đi cùng chị gọi, trước khi chị tới anh ấy đã gọi món xong rồi ạ."

Phong Tĩnh trực giác không ổn bèn vội hỏi: "Anh ta gọi những gì?"

Người phục vụ lật quyển menu mỏng bên cạnh ra rồi nói: "Đây là menu, chị có thể nhìn xem."

Phong Tĩnh cầm lấy menu nhìn quét qua.

Trương Văn Hạo gọi đồ theo set couple dành cho hai người, còn là set ưu đãi đặc biệt được bán trong kỳ nghỉ quốc khánh, mặc dù giá không đắt nhưng vẫn rất nhiều đồ.

Phong Tĩnh có hơi khó xử.

"Đồ ăn đã gọi đoán chừng cũng bắt dầu làm rồi, tỷ lệ cao là không huỷ được. Hay là ghép bàn ăn cùng nhau?" Tần Tranh đột nhiên đề nghị: "Bữa này anh thanh toán, coi như là nhận lỗi vì làm hỏng buổi xem mắt của em."

Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía anh, im lặng: "..."

Tần Tranh nhướng mày nhắc nhở: "Bác sĩ Phong, hành vi lãng phí đồ ăn là rất đáng xấu hổ."

"Được, thế thì ghép bàn đi."

Phong Tĩnh vốn muốn từ chối, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà lại thay đổi ý định. Cô mỉm cười với anh rồi rụt đôi chân đã bước ra về, lại ngồi xuống chỗ ngồi.

Phần ăn dành cho hai người nhanh chóng được bày lên đầy đủ.

Hai phần spaghetti gà nướng, hai ly cà phê, một rổ bánh mì, một đĩa đồ ăn nhẹ, còn có một đĩa salad.

Phong Tĩnh im lặng cắt gà, suy nghĩ rối rắm phức tạp không biết đã bay xa từ bao giờ.

Hoàn cảnh bên trong nhà hàng tây vốn đã rất yên tĩnh, ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng nhạc chậm rãi quanh quẩn chảy xuôi bên tai, bầu không khí có hơi vi diệu.

Quá kì quái, rõ ràng chỉ là đến xem mắt, thế mà đến cuối cùng lại phát triển thành...

Cùng ngồi ăn set couple với Tần Tranh.

Đây là kết quả cô chưa từng tưởng tượng tới.

"Mẹ em sốt ruột vì chuyện cưới hỏi của em thế à?" Giọng nói của Tần Tranh kéo suy nghĩ của cô về.

Phong Tĩnh hoàn hồn, giương mắt nhìn về phía anh: "Thế thì sao?"

Tần Tranh cắt gà, giọng điệu tuỳ ý: "Nếu không cứ để anh giả làm bạn trai em đi, dẫn về nhà ứng phó thử xem?"

Tay Phong Tĩnh run một cái, xuýt chút nữa thì làm đổ cà phê trên tay.

Cô hít vào một hơi thật sâu, khẽ cười: "Đội trưởng Tần, lúc ăn cơm xin anh giữ yên lặng, còn nữa, hi vọng anh đừng nói giỡn như vậy nữa."

Tần Tranh hơi nhíu mày: "Được."

Anh thực sự hết lòng tuân thủ hứa hẹn, im lặng ăn xong bữa cơm này.

Lúc bữa trưa đột ngột này chuẩn bị kết thúc, Phong Tĩnh lấy cớ đi toilet một chuyến.

Phong Tĩnh không muốn lại nợ Tần Tranh gì cả, lúc quay về cô thuận đường đến quầy thu ngân tính tiền.

Nhưng mà cô vừa rút điện thoại ra đã bị nhân viên thu ngân báo rằng: "Dạ anh đi cùng chị vừa thanh toán rồi ạ."

Phong Tĩnh khẽ giật mình: "Là ai cơ?"

Nhân viên phục vụ nhìn quanh bàn họ vừa ngồi: "Chính là... anh vừa ghép bàn với chị ấy."

Phong Tĩnh: "..."

Tần Tranh đi tới, nhướng mày: "Đã nói là anh mời rồi, không phải là bác sĩ Phong muốn giành với anh chứ?"

Phong Tĩnh yên lặng cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Hôm nay khiến anh tiêu pha rồi, cảm ơn."

"Không tiêu pha, em mời anh ăn bữa sáng anh mời em ăn cơm trưa, không phải rất tốt à." Tần Tranh nở nụ cười cực kì nhạt.

Tốt chỗ nào? Phong Tĩnh nhìn thẳng vào anh.

Dường như nhận ra sự khó hiểu trong mắt cô, giọng điệu Tần Tranh cực bình tĩnh: "Ít ra là thanh toán xong, không phải ư?"

Thanh toán xong, cái này thì đúng.

Phong Tĩnh rũ mắt: "Đã thanh toán rồi thì đi thôi."

***

Rời khỏi nhà hàng tây, tâm trạng Phong Tĩnh vẫn rối bời.

Hai người cùng nhau đi ra trung tâm thương mại, dọc đường không nói gì. Cô không muốn ở cạnh Tần Tranh nữa, vừa định tìm cớ chuồn đi nhưng vừa ngẩng đầu đã bất ngờ nhìn thấy hai bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt...

Là mẹ Phong và mẹ Giang Hành Chu... dì của cô, hướng hai người họ đang đi tới chính là hướng của bọn họ, vừa đi vừa cười cười nói nói.

Trong lòng Phong Tĩnh giật mình, vội vàng lắc người một cái trốn sau lưng Tần Tranh.

"Phong Tĩnh?" Tần Tranh ngẩn ra, nghi hoặc quay đầu: "Em sao thế?"

Phong Tĩnh lại nắm chặt lấy tay anh không cho anh xoay người: "Không, không có gì, cậu đừng quay đầu." Cô đè thấp giọng, giọng điệu sốt ruột: "Đừng nhìn qua, là mẹ tôi! Đừng để mẹ tôi nhìn thấy tôi!"

Tần Tranh ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của cô mới nhìn thấy mẹ Phong.

Bà ấy đang từ trước mặt đi tới.

Vừa chạm mặt, mẹ Phong cũng nhìn thấy Tần Tranh, còn nhận ra anh. Bà thoáng kinh ngạc: "Chàng trai, là cháu à."

Trong lòng Tần Tranh hiểu rõ, mìm cười lễ phép nói: "Cô, cô còn nhớ rõ cháu à?"

"Đương nhiên, cô nhớ người rõ lắm, chỉ cần ai từng gặp một lần cô đều nhớ hết." Mẹ Phong cười một tiếng, dường như chú ý tới người tránh sau lưng anh nên không nhịn được nhìn về phía sau anh: "Cháu hẹn hò với bạn gái à?"

Tần Tranh cười cười hơi dịch bước chân sang một bên: "Vâng."

Mẹ Phong và dì liếc nhau, đều hơi khó hiểu: "Nhưng mà, sao lại..."

Tần Tranh chủ động giải thích: "Cô à, thật ngại quá, tính cô ấy khá thẹn thùng hướng nội, không dám nói chuyện với người xa lạ lắm." Sau đó tỉnh bơ nói lảng sang chuyện khác: "Cô, bộ phim bọn cháu muốn xem sắp chiếu rồi, có cơ hội nói chuyện tiếp nhé."

Mẹ Phong mới phản ứng lại, cười tủm tỉm nói: "Được, thế không quấy rầy các cháu nữa."

Tâm trạng bà ấy nhìn qua không tệ, lại cười nói với dì rồi đi vào trong trung tâm thương mại.

Tần Tranh đúng lúc dịch bước chân, hoàn toàn che kín Phong Tĩnh đang trốn sau lưng, không để hai người phát hiện cô.

Dõi mắt theo họ bước vào cửa hàng, Phong Tĩnh triệt để thở phào một hơi.

Trong lòng lại có loại cảm giác làm chuyện xấu.

Thật giống như là quay lại lúc học cấp ba, trốn tránh mẹ lén lút gặp mặt với Tần Tranh.

Tần Tranh không tỏ vẻ gì nhìn cô một cái, hỏi: "Em sợ bị mẹ em nhìn thấy chúng ta ở cạnh nhau thế cơ à?"

Phong Tĩnh liếc anh, vô ý thức trả lời: "Không phải nguyên nhân này đâu, lỡ để cho mẹ tôi biết tôi lại xem mắt thất bại thì chắc chắn bà ấy lại..."

Đến lúc này cô mới kịp nhận ra, chợt đổi lời: "Chờ đã, ai là bạn gái cậu?"

"Câu đó hình như không phải tôi nói mà?" Tần Tranh đón ánh mắt cô, vẻ mặt tự nhiên.

Phong Tĩnh không cách nào cãi lại, nhưng trực giác lại cảm thấy không đúng. Cô nhanh chóng nắm được trọng điểm: "Không đúng, sao cậu lại biết mẹ tôi?"

Tần Tranh mặt không đổi sắc: "Lần trước đi ngang qua khu nhà cậu, vừa lúc gặp mẹ em gặp chút phiền toái bèn thuận tay giúp bà ấy một tay, không nghĩ tới bà ấy còn nhỡ rõ anh."

Phong Tĩnh liếc anh một cái đầy nghi ngờ, lại nhìn vào trong, thấy bọn họ đi xa thì vội vàng đẩy anh một cái, nhỏ giọng thúc giục: "Đi mau lên!"

Tần Tranh xoay người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Tầng một trung tâm thương mại, mẹ Phong và dì đang đợi thang máy.

Dì vô tình quay đầu, vỗ lên vai mẹ Phong: "Này, chị xem, cô gái đi cùng chàng trai kia có giống Tĩnh Tĩnh không?"

"Bạn gái của chàng trai đó á?" Mẹ Phong híp mắt nhìn về phía ngoài cửa lớn, cũng cảm thấy nhìn quen mắt. Trong lòng bà hơi ngờ vực nhưng vẫn phủ nhận: "Người đó chắc không phải nó đâu, nó đang xem mắt với con trai của Tuệ Như mà."

Dì hỏi: "Con trai của cô bạn học cũ của chị đó à? Chị lại giới thiệu đối tượng cho Tĩnh Tĩnh?"

Mẹ Phong cười tủm tỉm nói: "Ừm, chị cảm thấy lần này chắc chắn sẽ thành công."