Vào giây phút quả bom bị buộc lên người Phong Tĩnh thì cũng đã bắt đầu đếm ngược.
——00: 12: 36
Phong Tĩnh ngồi trên ghế, nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Ngay sau đó, cửa ban công bị người đẩy ra.
Cô ngẩng đầu, đối mặt với một ánh mắt.
Tần Tranh đội mũ bảo hộ, mặc đồ phòng hộ. Cách lớp kính của mũ bảo hộ nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này lắm.
Phong Tĩnh cười một tiếng với anh: "Đội trưởng Tần, tiếp theo nhờ vào anh."
Tần Tranh dẫn theo thùng dụng cụ đi đến, liếc cô một cái rồi rất bình tĩnh nói: "Bác sĩ Phong nhìn chẳng căng thẳng chút nào, đây không phải là phản ứng nên có của một con tin."
Phong Tĩnh nhìn anh, tò mò đặt câu hỏi: "Thế phản ứng là chính xác khi làm con tin là gì? Gào to kêu cứu mạng à?"
Anh ngồi xổm xuống, không ngẩng đầu: "Cô cảm thấy thế nào?"
Phong Tĩnh rủ mắt nhìn anh: "Bom thật tôi cũng từng tiếp xúc rồi, nói gì đến quả bom hôm nay chỉ là giả."
Tần Tranh hơi mỉm cười, hời hợt nói: "Chích xác, cử chỉ to gan lần trước của bác sĩ Phong khiến cho người ta còn khắc sâu trong đầu đến giờ."
Nói xong, anh mở thùng dụng cụ ra, lấy công cụ bắt đầu phá bom.
Rất rất khó để tin rằng, bọn họ có thể bình tĩnh hàn huyên như vậy.
Thật giống như về tới thời điểm đối lập tranh cãi ban đầu.
Nhưng sau khi bắt đầu làm việc, Tần Tranh không nói tiếp nữa.
00: 11: 07
Trong phòng khám rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Tần Tranh đang loay hoay với dụng cụ.
Quả bom dùng trong lần huấn luyện mô phỏng này cũng không phải do đội gỡ bom phụ trách, trước khi làm việc anh cũng không biết là loại bom nào.
Tần Tranh kiểm tra tình huống tổng thể của quả bom trước, bom hẹn giờ thông thường, chỉ là bên trên còn lắp dụng cụ cân bằng thuỷ ngân, cũng không phải là rất khó giải quyết, bình thường huấn luyện cũng từng mô phỏng rất nhiều lần.
Tương đối khó giải quyết là, quả bom hôm nay này buộc trên người Phong Tĩnh.
Quả bom buộc vào vị trí trên bụng cô, anh chỉ có thể ngồi xổm xuống cúi người để phá bom, nhưng không để ý là sẽ đụng phải cô.
Khoảng cách quá gần, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của cô.
Tinh thần của anh bị quấy nhiễu một cách dễ dàng.
Tần Tranh ngẩng đầu lườm Phong Tĩnh một cái, lại đúng lúc chạm đến đôi mắt đen trong trẻo trong suốt của cô.
"Đội trưởng Tần, thế nào?" Phong Tĩnh thản nhiên đối diện với anh, cố ý hỏi.
Tần Tranh nhìn nụ cười xán lạn tươi đẹp trên mặt cô, đáy mắt đen như mực đầy hàm xúc.
Anh cúi đầu xuống: "Tôi muốn nói, cô đừng lộn xộn. Nếu đây là một quả bom chân chính thì cô cử động một cái là hai chúng ta đều phải xong đời."
Phong Tĩnh nhướng mày, rất là khó hiểu: "Tôi có cử động à? Không phải tôi vẫn ngồi như vậy sao?"
Đúng là cô không cử động, cử động hình như là lực ý chí của anh.
Tần Tranh không phản ứng cô nữa, tiếp tục động tác trên tay.
Phong Tĩnh cong môi, không nói tiếp nữa.
Cô quét mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt rơi vào bầu trời dần rực rỡ ráng màu.
Ban ngày vào mùa hè phá lệ dài, đều giống như thời điểm hiện tại.
00: 09: 11
Thời gian đếm ngược còn chưa tới mười phút.
Kỹ thuật của Tần Tranh rất thành thạo, rất nhanh đã làm rõ đường dây của quả bom. Nhưng cắt đi một sợi dây, cảm xúc dị dạng đang phun trào trong lòng càng thêm rõ ràng.
Anh cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, cố nén cảm xúc kia lại, hết sức chuyên chú tháo gỡ quả bom buộc trên người cô.
Từng dây từng dây, phá giải đường dây trên quả bom.
00: 06: 07
Cách thời gian quả bom "phát nổ" càng ngày càng ít, thời gian cấp bách, anh nhất định phải nhanh chóng giải quyết nó.
Tần Tranh thao tác vài cái dỡ xuống xác ngoài của quả bom, nhưng nháy mắt, con số trên máy bấm giờ bỗng nhiên nhảy càng nhanh.
Trên mặt của anh hiện lên vẻ kỳ dị.
Không đợi anh hiểu rõ tình trạng đột phát này, chỉ nghe thấy "bụp" một tiếng, đèn trong phòng khám đột nhiên vụt tắt.
"Sao đột nhiên lại cúp điện?" Xảy ra chuyện gì?" Phong Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu. Trong kế hoạch diễn tập không có viết một màn này mà?
Tần Tranh cũng nghi hoặc, trong tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói nóng nảy của Giang Nhất Trình: "Đội trưởng Tần, có thể nghe thấy tiếng em nói không?"
Anh hạ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Đầu khác của tai nghe, Giang Nhất Trình nói cực nhanh: "Tình huống khẩn cấp! Vừa rồi người của khoa kỹ thuật báo tin, nói có khả năng quả bom sử dụng trong lần diễn tập này..."
Sàn sạt hai tiếng, tín hiệu cắt đứt.
"Giang Nhất Trình? Giang Nhất Trình?" Gọi vài câu, từ đầu đến cuối không được đến đáp lại.
Trong phòng khám không có ánh đèn, tia sáng lờ mờ, mượn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, căn bản không có cách thấy rõ tình huồng của quả bom.
00: 01: 58
Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Tần Tranh đột nhiên thay đổi.
Anh vội vàng mở ra đèn dự phòng, tìm kiếm công cụ trong thùng.
Phong Tĩnh nhận ra sự khác thường của anh bèn vội hỏi: "Sao thế?"
Vừa dứt lời. Tần Tranh lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Phong Tĩnh cứng đờ, lại nghe thấy anh nói...
"Không có việc gì."
Giọng Tần Tranh rất nhẹ: "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì."
Phong Tĩnh nhìn anh đầy kỳ quái, không rõ ràng cho lắm.
Không chờ cô hỏi tiếp, anh đã thả lỏng tay, tiếp tục xử lý quả bom.
"Lưu manh" đều là do nhân viên cảnh sát đã được huấn luyện nghiêm chỉnh đóng vai, phương pháp trói chuyên nghiệp, quả bom bị buộc rất chặt. Mà trên quả bom lắp dụng cụ cân bằng thuỷ ngân nên cũng không thể di chuyển con tin một cách tuỳ tiện, nếu không hơi không cẩn thận sẽ phát nổ ngay lập tức.
00: 00: 15
Không có thời gian.
Tần Tranh nhìn chằm chằm đường dây trên quả bom, cố hết sức duy trì tỉnh táo.
"Rốt cuộc là sao? Anh.. còn ổn chứ?"
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói này, tay của anh run lên, xoẹt cắt đứt một sợi dây...
Đến tận cùng, anh vẫn không cách nào khống chế cảm xúc của bản thân.
Không...
Con ngươi Tần Tranh co chặt.
Nhưng mà, chuyện trong dự liệu lại không xảy ra.
Vụ nổ trong tưởng tượng cũng không xảy ra, một màn sương trắng đột nhiên phun ra từ quả bom.
... Là cảnh cáo do cắt sai đường dây.
"Khụ khụ khụ..." Phong Tĩnh bị phun đầy mặt, sặc đến ho khùng khục.
Không phải... bom thật?
Tần Tranh ngơ ngẩn, nhìn quả bom ngừng tính giờ rơi vào suy nghĩ.
Mà lúc này, cửa phòng bị người kéo ra.
Giang Nhất Trình là người đầu tiên vọt vào: "Đội trưởng Tần!"
Tần Tranh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía cậu ta, nhíu mày chất vấn: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Rất xin lỗi rất xin lỗi." Giang Nhất Trình hơi xấu hổ: "Chuyện là như vậy, vừa rồi các lãnh đạo nhất thời nổi hứng, mới làm ra một màn như thế, nói là muốn phản ứng khả năng ứng biến của mọi người, cho nên..."
Tần Tranh trong nháy mắt hiểu rõ.
Giang Nhất Trình nói: "Đội trưởng Tần, chuyện này không thể trách anh, chuyện lần này xảy ra đột ngột..."
"Rất xin lỗi, lần này đúng là sai lầm của tôi."
Tần Tranh ngắt lời, không nói một lời xoay người ra khỏi phòng.
"Ơ kìa..."
*
Lần diễn tập này, nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện con tin "thất bại", "thương vong" không nhiều nhưng "tổn thương" trầm trọng. Kết quả này là đại đa số mọi người đều không dự kiến được.
Giang Nhất Trình cởi trói cho Phong Tĩnh, dẫn cô về sảnh khám gấp rồi cùng hợp lại với những người khác.
"Bác sĩ Phong, chị lau trước đi." Có y tá đứng bên cạnh đưa qua một chiếc khăn mặt.
Phong Tĩnh nhận lấy: "Cảm ơn."
Đồng nghiệp cùng khoa đều không đến, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình huống lúc đó từ cô.
"Bác sĩ Phong." Đường Gia Niên cũng bước nhanh đến: "Em nghe nói cuộc diễn tập vừa rồi xảy ra chút ngoài ý muốn, chị không sao chứ?"
Thực tập sinh không ở trong danh sách liên hợp diễn tập, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát. Cái khâu kiểm tra đột nhiên thêm vào này cũng tiến hành giấu tất cả mọi người, người ở đây gần như đều không rõ là tình huống gì, còn tưởng rằng gặp phải sự kiện bất ngờ nào.
"Cảm ơn quan tâm, tôi không sao."
Phong Tĩnh gật đầu với Đường Gia Niên, lại vô ý thức nhìn về phía cuối lối đi nhỏ.
Tần Tranh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện với người nào đó. Dường như cảm nhận được gì, anh nghiêng mắt nhìn qua.
Ánh mắt hai người vừa lúc chạm nhau. Cặp mắt kia đen thăm thẳm.
Lúc này, y tá trưởng đi tới, nói: "Bác sĩ Phong, chủ nhiệm Lâm gọi cô qua một chuyến."
Phong Tĩnh thu hồi ánh mắt: "Được, tôi đi luôn đây."
Chỉ huy của lần liên hợp diễn tập này sẽ gọi tất cả người phụ trách chủ yếu của các phân đoạn đến, tiến hành phân tích và tổng kết lần liên hợp diễn tập này.
"Lần diễn tập này, mọi người hoàn thành cực kỳ xuất sắc, nhưng cũng có chỗ bị sơ sẩy bỏ sót cần chú ý..."
Phong Tĩnh đứng trong đám người, nghe thấy có người nhỏ giọng nói: "Lần này về, đoán chừng đội trưởng Tần phải viết báo cáo."
Cô liếc về phía một bên khác.
Tần Tranh đứng dựa vào tường, mặt không biểu tình, không có phản ứng gì đặc biệt.
Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Sau khi tan họp, chủ nhiệm Lâm gọi cô cùng đi liên hoan.
Phong Tĩnh khó mà từ chối, nghĩ nghĩ cũng đi theo mọi người.
Một đoàn người đi nhà hàng nhỏ gần đó, số người vừa đủ ngồi một bàn. Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Phong Tĩnh phát hiện cũng chỉ có bên cạnh Tần Tranh có một chỗ trống.
Cô liếc nhìn một vòng, đi tới rồi mặt không đổi sắc ngồi xuống.
Toàn bộ hành trình hai người không có giao lưu gì.
Mọi người ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong bữa tiệc, đội trưởng Hà nâng chén với cô, áy náy nói: "Bác sĩ Phong, lần này rất xin lỗi. Lãnh đạo nhất thời nổi hứng sắp xếp một khâu như vậy, khiến cô bị hoảng sợ."
Phong Tĩnh cười nói: "Không có việc gì, đây cũng là vì kiểm tra năng lực phản ứng với tình huống đột phát của chúng tôi, rất tốt, tôi cũng có thêm không ít kinh nghiệm."
Nói chuyện phiếm vài câu, đội trưởng Hà trong lúc vô tình nhắc tới: "Nói ra thì, bác sĩ Phong có bạn trai chưa?"
Phong Tĩnh giật mình, thản nhiên nói: "Hiện tại không có."
Có vị lãnh đạo bệnh viện nói tiếp: "Hiện tại không có, thế trước đó có không?"
Phong Tĩnh nhìn liếc qua người bên cạnh, cười nói: "Hẳn là coi như... có bạn trai cũ đi."
Đội trưởng Hà truy hỏi: "Vậy là hiện tại còn độc thân?"
Phong Tĩnh cười cười, hào phóng tự nhiên nói: "Công việc khá bận rộn, vẫn luôn không có thời gian cân nhắc chuyện phương diện này."
Đội trưởng Hà nhìn Tần Tranh một cái, nửa đùa nửa thật nói: "Thế cô cảm thấy đội trưởng Tần của chúng tôi thế nào?"
"Đội trưởng Tần?" Phong Tĩnh nhìn về phía Tần Tranh, thần sắc trong mắt cười như không cười: "Tôi cảm thấy đội trưởng Tần rất tốt, bình thường chắc là anh ấy rất được chào đón nhỉ?"
".." Tần Tranh nâng chén yên lặng nhấp một ngụm trà, không nói chuyện.
"Nói đúng, đội trưởng Tần vẫn luôn rất được chào đón." Đội trưởng Hà cười hai tiếng, lại hỏi: "Thế bác sĩ Phong cảm thấy đội trưởng Tần so với bạn trai cũ thế nào?"
"Sao có thể so sánh thế được?" Phong Tĩnh mỉm cười: "Bạn trai cũ của tôi là một tên hèn nhát chỉ biết trốn tránh, nhưng đội trưởng Tần là anh hùng của nhân dân được mọi người kính trọng, sao có thể so sánh hai người họ với nhau được?"
Mắt Tần Tranh nhìn qua, đối diện với ánh mắt cô.
Cô mỉm cười với anh, sự châm chọc nơi đáy mắt rõ ràng đến lạ.
Tần Tranh rũ mắt, kéo nhẹ khóe miệng: "Vậy là bác sĩ Phong đang đánh giá cao tôi rồi."
Phong Tĩnh dường như kinh ngạc: "Sao lại vậy? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi."
Đội trưởng Hà cười nói: "Tuổi tác hai người xấp xỉ, hẳn là sẽ có khá nhiều đề tài chung, có thời gian rảnh nên giao lưu nhiều hơn."
"..."
Liên hoan tiến vào phần cuối, mọi người đứng dậy rời tiệc.
Đội trưởng Hà mở miệng nói: "Đội trưởng Tần, giờ này cũng muộn lắm rồi, chi bằng cậu đưa bác sĩ Phong về đi."
Nói xong, anh ấy nhìn về phía Phong Tĩnh: "Bác sĩ Phong, cô cảm thấy thế nào?"
Phong Tĩnh đứng dậy, nhìn về phía Tần Tranh: "Tôi không có vấn đề gì, đội trưởng Tần thấy sao?"
Tần Tranh khẽ nhếch mày, nói: "Tôi cũng không có."
Phong Tĩnh mỉm cười khách khí nói: "Vậy làm phiền anh rồi."
"... Không cần khách sáo."
*
Bóng đêm dần sâu, đèn nê ông trên các toà cao ốc đốt sáng màn đêm, trải lên cho đêm tối mông lung một tầng đèn đuốc hư ảo phù phiếm.
Từ quãng đường đi lấy xe thẳng đến lúc đến nơi, hai người không giao lưu lấy nửa lời.
Đến dưới lầu chung cư, Tần Tranh dừng xe, nhìn phía trước lên tiếng nhắc nhở: "Đến rồi."
"Hôm nay cám ơn anh."
Phong Tĩnh mở cửa xe, định xuống xe thì cổ tay lại bị nắm lấy.
Cô quay đầu, hơi thắc mắc: "Đội trưởng Tần, còn có chuyện gì sao?"
"Bác sĩ Phong." Tần Tranh nhìn cô, khóe miệng nhiễm ý cười lười nhác: "Lời khen lúc trước của cô, tôi nhận."
"..."
Ai khen cậu! Không biết xấu hổ!
Không hiểu sao Phong Tĩnh cảm thấy chán nản, rút tay khỏi tay anh, dùng sức đóng cửa xe.
Cổ tay từng bị anh nắm hình như có hơi nóng, cô nắm cổ tay, đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, thở phì phì đi rồi.
Nhìn theo cô vào toà chung cư, Tần Tranh thu nụ cười, nhìn bóng đêm không điểm cuối, màu mắt thâm hơn mấy phần.