Bất Đẳng Thức Ngược Chiều

Chương 18




Phong Tĩnh nhạy bén chú ý tới, sau khi số trên máy tính giờ về không, lại lần nữa tạo thành một chuỗi chữ số.

Vào lúc thân thể người phụ nữ trẻ lệch vi trí, trị số bắt đầu giảm bớt...

Đây là giá trị trọng lực trước mắt mà quả bom phải chịu!

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phong Tĩnh nhào tới không chút do dự, dùng hai tay đè lên quả bom.

"Phong Tĩnh, cô làm gì vậy!" Con ngươi Tần Tranh co lại, lập tức đua tay muốn kéo cô lại, nhưng vẫn chậm một bước: "Cô điên rồi à?!"

"Cứu người trước! Anh không thấy cô ấy vẫn luôn đổ máu à? Cứ tiếp tục như vậy cô ấy sẽ sốc vì mất máu quá nhiều." Giọng điệu Phong Tĩnh tỉnh táo lạ thường, cô cố gắng khống chế cường độ, làm trị số trên máy tính giờ tiếp cận trị số ban đầu: "Nhanh lên! Mặc kệ tôi! Cứu người ra ngoài trước!"

Giờ khắc này, Tần Tranh rốt cuộc khó lòng khống chế cảm xúc của mình: "Phong Tĩnh, cô điên rồi à? Ai bảo cô tự chủ trương làm như vậy? Cô biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là một khi xảy ra sai sót thì cô cũng xong đời theo!"

"Thế cũng tốt hơn là để cô ấy chết vì mất máu quá nhiều, Tần Tranh, anh mau tiến hành đi!" Ánh mắt Phong Tĩnh cứng rắn, nhìn không sợ chút nào.

"..." Tần Tranh nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy lửa giận, cuối cùng, anh nhắm mắt lại, giọng nói gần như là nặn ra từ kẽ răng: "Cô không muốn sống nữa đúng không?"

Phong Tĩnh nhìn cũng không thèm nhìn anh, thúc giục: "Đừng lãng phí thời gian, nhanh lên!"

Tần Tranh khẽ cắn môi, cầm kéo lên một lần nữa, kiệt lực ngừng thở, cắt đi sợi dây cuối cùng quấn trên người người phụ nữ.

Một tiếng "rắc" vang lên.

Dây đứt, lại làm cho thần kinh anh càng căng chặt.

Tần Tranh hít một hơi thật sâu: "Giang Nhất Trình!"

"Có!"

Tần Tranh nói: "Di chuyển người bị thương ra ngoài!"

Giang Nhất Trình nhìn hết một màn vừa rồi, lập tức do dự: "Nhưng mà, đội trưởng Tần..."

"Không có nhưng mà gì hết, lập tức hành động!" Anh lạnh giọng ra lệnh.

"Rõ." Giang Nhất Trình vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức gọi nhân viên cảnh sát ở gần đó qua: "Hai cậu, mau tới đây giúp một tay."

Muốn chuyển người phụ nữ trẻ từ tay lái phụ ra ngoài, độ khó không nhỏ.

Một phần là vì không gian trong xe biến dạng do tai nạn xe cộ nên trở nên chật hẹp, một phần là do còn muốn phòng ngừa trong quá trình di chuyển người phụ nữ đụng phải quả bom kia.

Phong Tĩnh nhìn chằm chằm trị số bên trên máy tính giờ, điều chỉnh lực đè khống chế trị số.

Giang Nhất Trình cẩn thận dè dặt, cùng cảnh sát đến giúp đỡ ở bên cạnh di chuyển người phụ nữ trên ghế lái phụ ra ngoài.

Rốt cuộc...

Nhìn người phụ nữ hoàn toàn rời khỏi khoang xe, quả bom vẫn y nguyên không tổn hao gì, những người ở đây đều hơi nhẹ nhàng thở ra.

Xe cứu thương vừa lúc đến hiện trường, Giang Nhất Trình và đồng nghiệp cùng nhau đỡ người phụ nữa lên cáng cứu thương.

Xe cứu thương gào thét rời đi như cơn gió, biến mất trong tầm mắt.

Nhưng mà, nguy cấp phía Phong Tĩnh chưa giải trừ.

Tần Tranh nhìn về phía quả bom trên ghế, cằm căng chặt.

Anh biết, lần này mình phạm vào một sai lầm trí mạng.

Anh không nên để Phong Tĩnh mạo hiểm theo, cũng không nên để Phong Tĩnh đến chữa thương cho người phụ nữ kia, lại càng không nên cắt đứt sợi dây nối với máy tính giờ, lại càng không nên đồng ý với cách làm của cô.

Cho dù là tỷ lệ một phần vạn, anh cũng không đánh cược nổi.

Tần Tranh giơ tay đè nhẹ lên quả bom, thấp giọng nói: "Phong Tĩnh, cậu buông tay, giao quả bom cho tôi."

"Đến lúc này cuối cùng cậu cũng chịu gọi tên tôi rồi à?" Phong Tĩnh lại nghiêng đầu nhìn về phía anh, nhếch khoé môi: "Đội trưởng Tần?"

Động tác của Tần Tranh nắm rất chặt: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cậu mau buông tay!"

"Tôi không buông." Phong Tĩnh cự tuyệt không chút do dự.

Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Tranh: "Tôi thả lỏng tay, thế sau đó ai đến gỡ quả bom này?"

"Còn có đồng đội của tôi!" Tần Tranh nói: "Phong Tĩnh, tôi bảo cậu buông tay."

Phong Tĩnh lại cố chấp không chịu buông tay: "Lỡ trong quá trình buông tay, tôi không cẩn thận khiến quả bom phát nổ thì làm sao bây giờ?"

Tần Tranh thốt lên: "Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra!"

Hai người giằng co trong im lặng.

Tần Tranh nhận thua trước: "Mau đi đi, có được không?"Anh thấp giọng, đôi mắt đỏ vằn lên, giọng nói mang theo âm rung: "Nơi này không phải nơi cậu nên ở lại."

Phong Tĩnh hỏi lại: "Vậy cậu nói xem, chỗ nào mới là nơi tôi nên ở?"

"Chăm sóc người bị thương, vốn là trách nhiệm của bác sĩ. Nơi này là chiến trường của cậu, cùng là chiến trường của tôi." Cô bình tĩnh nói: "Không đến cuối cùng, tôi sẽ không lùi bước, muốn chết thì cùng chết."

Phong Tĩnh lại ngẩng đầu, nhìn anh đầy khiêu khích: "Hay là nói, mới thế cậu đã sợ? Đội trưởng Tần?"

Tần Tranh im lặng nhìn cô chằm chằm. Một lát sau, một tiếng cười ngắn ngủi tràn ra từ cổ họng anh, giống như đang tự giễu.

"Tốt, đây là yêu cầu của cậu."

Anh xoay người sang chỗ khác, mắt đen vắng lặng.

"Hiện tại tôi cần tách quả bom ra khỏi chỗ ngồi."

Đại khái là nói nhảm, giọng điệu của anh có hơi cứng nhắc: "Cậu ấn cẩn thận đấy, bằng không thì hôm nay hai chúng ta đều phải nằm ở chỗ này."

Giọng Phong Tĩnh bình tĩnh: "Được."

Tần Tranh không nói tiếp nữa, giơ tay cởi đồ phòng hộ trên người ra.

"Đội trưởng Tần!" Giang Nhất Trình hoảng sợ, theo bản năng ngăn cản: "Thế này cũng quá nguy..."

"Không gian trong xe rất hẹp, đồ phòng hộ sẽ ảnh hướng đến công tác của tôi."

Tần Tranh lưu loát cởi đồ phòng hộ ra, mặt không biểu tình: "Giang Nhất Trình, cậu đi chuẩn bị cho tôi mấy thứ."

"Vâng, em đi luôn đây." Giang Nhất Trình thời gian khẩn cấp, nghe Tần Tranh phân phó xong thì lập tức đi bàn bạc chuẩn bị.

Tần Tranh cúi người, nửa người chui vào trong xe, lại bàn giao: "Đợi lát nữa tôi sẽ cắt mấy sợi dây, cố gắng khiến trị số áp lực mà quả bom cần giảm xuống thấp nhất."

Anh dừng một lát, hỏi: "Cậu biết lựu đạn không?"

Phong Tĩnh gật đầu, lại lắc đầu.

Tần Tranh nói: "Cho dù rút dây an toàn, lựu đạn được nắm trong tay cũng sẽ không nổ tung, cậu cứ coi quả bom này như một quả lựu đạn, nắm chặt là được."

Anh dừng rồi lại dừng: "Chẳng qua, nguyên lý giữa cả hai không giống nhau. Sau khi lựu đạn được ném ra thì sẽ chậm mấy giây mới phát nổ, nhưng sau khi quả bom này bị buông ra có lẽ sẽ phát nổ ngay lập tức. Cho nên, thời gian chúng ta có thể tranh thủ cũng không nhiều."

"Nghe rõ chưa?" Câu cuối cùng này, anh nhấn mạnh.

Phong Tĩnh chăm chú nghe: "Tôi hiểu rồi."

Tần Tranh không cần phải nhiều lời nữa, bắt đầu tra xét đường dây. Ánh mắt anh nghiêm nghị, càng tập trung hơn so với ban nãy, động tác càng chú ý, thỉnh thoảng cắt mấy sợi dây, thẳng đến khi triệt để tách rời quả bom ra khỏi ghế.

"Được rồi, cậu có thể nắm nó lên." Tần Tranh thở ra một hơi, lại không quên nhắc nhở: "Động tác nhẹ thôi."

"Ừm."

Phong Tĩnh đáp một tiếng, chậm rãi khép tay lại, cẩn thặn nắm quả bom trong tay, cầm lên.

Quả bom này rất nhỏ, một tay cũng có thể nắm chặt.

Tần Tranh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tác của cô, mãi cho đến khi cô bình yên vô sự nắm chặt quả bom mới quay đầu nhìn về phía Giang Nhất Trình đã quay lại: "Bao cát và vành đai cách ly đã bố trí xong hết chưa?"

"Đã bố trí xong." Giang Nhất Trình gật đầu: "Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Được."

Tần Tranh dừng lại, lại căn dặn: "Còn nữa, nhớ kỹ nhiệm vụ của chúng ta là xử lý quả bom một cách an toàn."

"Rõ!"

Dọc theo tuyến đường đoạn đường Đông Hoà trên đường cao tốc Tây Thành là một mảnh đồng ruộng. Nhưng ruộng đồng để không đã lâu, sớm đã thành một mảnh hoang vu.

Đội gỡ bom nghe theo sự sắp xếp của Tần Tranh, vận chuyển một xe chở túi cát đến bằng tốc độ nhanh nhất, xếp thành một trận hình chữ "giếng" (井) ở một vị trí tương đối an toàn trên ruộng cách xa đường cao tốc.

Bao cát vây thành một vòng, hợp thành bức tường kiên cố.

Dưới sự trợ giúp của nhân viên các bộ phận, mở ra một lỗ hổng trên hàng rào đường cao tốc để tiện cho hai người đi đường tắt vào ruộng.

“Nhìn thấy những bao cát kia chứ?” Hiện tại chúng ta phải đi qua đó.”

Tần Tranh dùng tay bọc lấy bàn tay cầm bom của Phong Tĩnh, lên tiếng nhắc nhở.

Phong Tĩnh xác nhận vị trí của trận bao cát, trịnh trọng gật đầu.

“Đi.”

Một cái tay khác của anh đỡ vai cô, nắm cô đi qua lỗ hổng vào ruộng, từng bước một đi về phía bao cát.

Vị trí của trận bao cát rời xa cao tốc, rời xa dân cư, một đoạn đường này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Bọn họ đi cực kỳ chậm, mỗi khi tiến lên trước một bước lại có thêm một phần sợ hãi lấp vào trong thời gian.

Lúc gần đến gần đống cát, Tần Tranh hỏi: “Có chạy được không?”

“Được.” Cô nuốt nước bọt, giọng nói phát run vì căng thẳng.

Tần Tranh cười nhẹ một tiếng: “Hiện tại mới sợ, có phải là quá muộn rồi không? Vừa mới không phải còn nói được hiên ngang lẫm liệt, muốn chết cùng chết? Hả? Bác sĩ Phong?”

“Tôi mà thèm sợ.” Phong Tĩnh không nhịn được cãi lại.

Tần Tranh liếc cô một cái, nhíu mày, hời hợt nói: “Nếu như sợ hãi thì bây giờ buông tay luôn đi.”

Phong Tĩnh không nhịn được trừng anh: “Đều đã đến lúc này rồi, thế mà cậu còn có tâm trạng nói đùa?”

Cô không thể buông tay, một khi buông tay thì tất cả cố gắng của bọn họ đều sẽ chảy xuống sông xuống biển.

Khóe miệng Tần Tranh nhếch lên, lại không nói chuyện.

Phong Tĩnh sững sờ, đột nhiên hiểu ra. A, chờ một chút... bị anh quấy rầy như vậy, hình như thật sự không còn căng thẳng như hồi nãy nữa.

Tần Tranh nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm nghị: "Đợi lát nữa tôi đếm một hai ba, lúc đếm đến ba thì cậu lập tức buông tay, sau đó chạy với tôi.”

“Được.”

Phong Tĩnh bình phục cảm xúc, dừng lại một giây rồi lại thấp giọng hỏi: “Tần Tranh, cậu nói… hôm nay chúng ta có thể sống sót không?”

Tần Tranh lạnh giọng: “Đã đến lúc này rồi còn nói lời thừa thãi gì?”

Bọn họ có thể sống sót, không, là chắc chắn có thể.

Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Anh không dám đánh cược, cho dù là tỉ lệ một phần vạn.

Chẳng may, trong quá trình này thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn...

Nghĩ đến khả năng này, lông tơ trên người Tần Tranh dựng hết cả lên, mỗi một tấc cơ bắp trên người cũng căng chặt trong nháy mắt.

Rất nhanh bọn hắn đã đi tới trước đống cát.

Tần Tranh hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh: “Cậu bỏ quả bom vào trong đống cát, giống như vậy...”

Anh làm mẫu một lần trước, sau đó nhìn về phía Phong Tĩnh.

“Đừng căng thẳng, đúng, cứ thế...”

Phong Tĩnh chậm rãi đi qua, dựa theo chỉ thị của anh, cẩn thận nhét quả bom vào trong trận bao cát.

“Một, hai, ba, buông tay...”

Mệnh lệnh đã phát ra, Phong Tĩnh buông lỏng tay ra.

“Chạy!”

Gần như đồng thời, Tần Tranh kéo cô, cũng không quay đầu lại chạy ra xa khỏi đống cát.

Trong giây lát này, cô chỉ cảm thấy gió gào thét thổi tới, rót vào trong cổ họng và trong lỗ tai mình.

Màng nhĩ của cô đau nhức.

Chẳng cảm giác được gì.

Tần Tranh lôi kéo cô chạy nhanh về phía trước, chân Phong Tĩnh chưa từng thả lỏng một giây.

Ầm! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Tần Tranh kéo theo Phong Tĩnh ngã nhào xuống đất, bản năng bảo vệ cô dưới thân, ngăn cản sóng nhiệt cuồn cuộn thổi đến giúp cô.

Trong tiếng nổ vang ầm ầm, cát đá vẩy ra, mảnh vụn bay loạn xạ bốn phía, khói bụi bay lên tràn ngập sau lưng.

Trong không khí nóng rực, mảnh vỡ bụi đất và cát đá bay tán loạn đầy trời, che kín tầm mắt.

Sau đó lại giống mưa nặng hạt, lả tả rơi xuống.