Trong phòng theo dõi đặc biệt, Hạ Vy vẫn nằm đó chưa có bất kì dấu hiệu gì cho thấy nó sắp tỉnh lại. Đã hơn 1 tuần trôi qua, đôi mắt kia vẫn chưa hé mở, đôi môi chưa thốt lên lời nào, hô hấp của nó không ổn định, phải dùng đến máy móc để thở, nỗi lo sợ trong Phong càng lúc càng dâng lên gấp bội. Mặc cho sự khuyên can từ mọi người, anh vẫn một mực ngày qua ngày túc trực bên giường bệnh, trông từng nhịp thở phập phồng của người con gái mà anh yêu thương và tự nhủ với lòng sẽ chở che suốt đời này. Không bữa ăn nào anh ngon miệng, không giấc ngủ nào anh tròn giấc, trong lòng anh dường như chỉ còn sự thấp thỏm lo lắng. Phong tự trách bản thân mình, vì sao lúc trước lại đồng ý thực hiện theo nghi lễ hằng năm để Hạ Vy phải đến sau cùng vào giờ phút quan trọng, để rồi mọi người không thể cứu hai chị em cô sớm hơn; anh tự mắng mình đã không làm trọn lời thề mà anh đã tự hứa với lòng: sẽ bảo vệ người con gái mà anh yêu nhất, dù có phong ba bão táp, anh vẫn sẽ cố vượt qua, chỉ mong sau những sóng gió, đừng lưu lại bất kì tổn thương nào với cô ấy. Mỗi ngày trôi qua, là thêm một tia hy vọng bị vụt tắt. Hơn 1 tuần, chính xác là 10 ngày, bình thường thời gian đó là quá ngắn đối với anh, nhưng bây giờ lại dài như 10 thế kỷ. Anh hận người trên giường tại sao lại không phải là anh? Anh hận người bị bắn cớ gì lại chính là người con gái anh yêu thương nhất?
10 ngày… Anh sống đơn côi, cô độc như một cái xác không hồn…
Phong thầm ước rằng, chỉ cần Hạ Vy tỉnh lại, thì bằng bất cứ giá nào anh cũng có thể đánh đổi. Nếu như mất đi một cánh tay mà cứu được nó, anh tự nguyện chấp nhận. Nếu như mất đi một con mắt mà nó tỉnh lại được, hà cớ gì anh phải từ chối. Nếu như mất đi mạng sống của anh, mà Hạ Vy được tỉnh lại, anh hoàn toàn đồng ý…
Chiếc nhẫn đính hôn, anh vẫn chưa trao cho nó được. Sợi dây chuyền anh đã giấu mua để tặng nó nhân ngày cưới, vẫn còn yên vị trong chiếc hộp nhỏ. Chỉ mong nó tỉnh lại, là anh sẽ nhanh chóng trao nhẫn cho nó, đeo dây chuyền cho nó, để làm minh chứng cho tình yêu này, một tình yêu vĩnh cửu.
- Anh hai, anh đi ăn sáng đi, đồ ăn em đã nhờ bà Năm nấu sẵn đây. Anh ăn đi kẻo nguội. Để em trông chị Vy giúp cho.- Bạch Tuyết ái ngại khi thấy Phong đã hơn 9h sáng vẫn chưa ăn điểm tâm, liền nhờ bà giúp việc làm sẵn mang lên cho anh.
- Anh không đói.
- Anh hai ăn đi. Chị em tỉnh lại mà thấy anh như vậy là chị hai khong vui đâu. Anh mà không ăn, em về méc hai bác, chắc chắn hai bác sẽ không cho anh ở đây nữa.
- Nhưng mà…
- Nhưng nhị gì? Ăn đi!- Bạch Tuyết bày đồ ăn ra rồi tiếp- Anh ăn đi nha. Em đi mua thêm trái cây và nước suối. Phòng chị hai cũng gần hết rồi.
- Ừ.- Anh trả lời qua loa, rồi cũng đến bên bàn, gắp vài đũa cho có lệ.
Cô khẽ nhìn sang chiếc máy đo nhịp tim của chị mình. Đã ổn định. Cô thở phào rồi cũng đi ra khỏi phòng.
--------------
Nghĩa nghe tin Bạch Tuyết… à không, nói đúng hơn là Hạ Vy bị người ta hãm hại phải cấp cứu thì thông báo với mấy đứa bạn cùng đến thăm lớp trưởng. Nào ngờ, bọn nhí nha nhí nhố đó lại định rủ cả… trường tới vì lý do nó là nữ sinh độc nhất vô nhị. Cậu kể lý, cố nhét vào những cái đầu óc toàn bã đậu đó tại sao lại không thể vào cùng lúc quá nhiều nhưng cuối cùng chỉ khiến bọn chúng chuyển ý định, từ cả trường sang… cả khối. Quá bực mình, cậu hét vào bản mặt đậu hũ thối của bọn chúng, khỏi đi thăm luôn, một mình cậu đại diện đi là đủ.
Nhưng nói thật, cậu vẫn không biết là cái tụi não phẳng đó có nghe lời cậu không nữa.
Nghĩa đi dọc theo hành lang, cố tìm đúng phòng. Đang loay hoay thì cậu bỗng thấy một thân hình mảnh khảnh quen thuộc đang đi tới, vẻ mặt rất vội vã. Nghĩ là lớp trưởng, cậu nhanh chóng chắn đường, hỏi lia lịa:
- Lớp trưởng, cậu có bị làm sao không? Sao bị thương mà lại chạy lông bông như thế này? Đã hồi phục hẳn chưa? Sức khỏe tốt chưa? Phong đâu rồi sao cậu lại…
- STOP!!!- Bạch Tuyết hét lên. Cô chưa từng thấy thằng cha nào lại vô duyên như cái gã mắc dịch này. Không quen không biết, tự dưng lại chặn đường hỏi lớp trưởng này lớp phó nọ. Có khi nào là đang định phân tán tư tưởng để sàm sỡ không. Ái chà, dê cụ cũng có kỹ thuật cơ đấy!- Này! Anh là ai? Chúng ta có quen không? Tự nhiên lại chặn đường tôi là sao? Định giở trò biến thái ở nơi công cộng à? Hay là anh bị tâm thần? Tôi với anh chưa khi nào gặp nhau sao tự nhiên nói năng khùng điên gì vậy?
- Lớp trưởng.- Cậu ra vẻ mặt đáng thương thay cho người đối diện, hai tay đặt lên vai cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô mà nói- Không lẽ vì bị thương quá nặng nên lớp trưởng đã mất trí nhớ rồi sao?
Oh! God! Hắn đã hành động. Quá lỗ mãn, quá lỗ mãn. Ngay cả nơi đông người như vậy, lại giở trò đồi bại, tên biến thái này, quả thật rất có kinh nghiệm trong những chuyện sàm sỡ như vậy mà. Thành phần dê xồm này sao lại có mặt trên cái hành tinh tươi đẹp này được chứ. Không được, cô phải thay mặt Liên hiệp Hội phụ nữ độc thân tiễn hắn đến Tây Thiên tu tâm dưỡng tính để khỏi tác oai tác oái ở nơi này được.
Bạch Tuyết đá mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của cậu, rồi hả hê mà nói trong khi cậu kêu la đau đớn:
- Ôn con! Mày định sàm sỡ bà à? Biến thái! Bà cho mày thành thái giám, suốt đời đừng mơ tưởng đến chuyện giở trò đồi bại nghe con!
- Hạ… Vy… Sao… Sao… cậu… dữ tợn… ghê vậy…?- Nghĩa nói trong sự quằn quại cùng khổ
- Dữ tợn này! Dữ tợn này!- Vừa nói cô vừa túm tóc của cậu mà giật giậ. Một hồi sau mới ngẫm nghĩ lại, hình như… tên này… muốn gặp chị cô thì phải…
CHẾT RỒI!!!
- Anh muốn gặp chị Hạ Vy?
- Ủa? Cậu không phải lớp trưởng sao?
- Tôi là em gái chị ấy. Em gái song sinh.- Cô đáp
- Chẹp. Hèn gì… Hai chị em, ai cũng dữ, có điều cô thật quá sức tưởng tượng. Sư tử Hà Đông sổng chuồng chăng?- Nghĩa châm chọc để trả thù. Con gái con lứa chả biết giữ ý tứ, hành động hung hăng, y như con trai. Sau này ai lấy cô ta là vô phước ngàn đời.
- Anh nói gì?!!- Cô lườm
- A... A… Hai chị em, ai cũng hiền hết á! Ahaha!
- Biết điều đó!- Nói đoạn Bạch Tuyết dạt người cậu sang một bên, không thèm nhìn lấy người kia một lần mà nói- Xê ra! Tôi đi mua đồ!
- Khoan đã! Phòng Hạ Vy ở đâu?- Nghĩa nắm tay cô lại, níu chân không cho cô đi để hỏi chuyện
Bạch Tuyết hóa đá. Tên này, mức độ dê xồm đã lên đếm mức đáng báo động. Không ngờ anh chị hai lại có tên bạn biến thái như thế này. Cô quay người lại, tung chân đạp mạnh vào đầu gối của hắn, giơ nắm đấm lên đe dọa:
- Nếu anh còn sàm sỡ tôi một lần nữa, tôi không chắc ba mẹ anh sẽ nhận ra được anh khi về nhà đâu!
Dứt lời, cô đi thẳng, không thèm trông cái bộ dạng thảm thương của Nghĩa lúc này.
Lớp trưởng, sao cậu lại có đứa em gái chằn lửa như vậy chứ?!!